Chương 18

Cô lăn lộn trong giới giải trí mười đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cố Tư Việt hắng giọng, "Tôi cam đoan không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, ngoài ra còn có thể…”

Lục Lộc ngắt lời anh, tùy ý xua tay: "Vậy là được, anh tùy ý đi.”

Cô đưa điện thoại cho anh, "Dùng phần mềm bên trong gọi đồ ăn, thanh toán miễn phí, tôi muốn đi ngủ.”

Lần này Lục Lộc thật sự đi ngủ.

Cố Tư Việt rơi vào một mình mờ mịt.

Anh không hiểu, người phụ nữ này dễ dàng chấp nhận chuyện hoang đường như vậy sao?

Ngay cả lai lịch của anh, có nguy hiểm hay không cũng không truy hỏi, điều này cũng quá kỳ lạ rồi.

Cố Tư Việt tỉnh táo lại, kêu hệ thống: "Cô ấy rõ ràng không đúng lắm, có phải xuyên sách hay không, hoặc là cũng thức tỉnh ý thức giống như tôi?"

Hệ thống sửng sốt, nó không nghĩ tới Cố Tư Việt lại có thể đoán được!

Với tư cách trí tuệ cấp cao, hệ thống có thể nhận ra được bug của thế giới này, nhưng chuyện này cũng không có liên quan tới kí chủ, nó cho rằng không cần thiết phải nói cho anh biết.

Nhưng ký chủ thật sự quá thông minh.

Hệ thống trầm mặc làm cho Cố Tư Việt càng thêm chắc chắn, "Quả nhiên là như thế.”

Hệ thống có chút khẩn trương: "Anh muốn thế nào? Sẽ không phải uy hϊếp cô ấy chứ?”

Không thể được!

Nếu để cho cấp trên biết nó tiết lộ bug, có thể sẽ khiến cho thế giới này hỗn loạn lớn hơn nữa, vậy KPI đáng thương của nó, tiền thưởng tràn ngập nguy cơ...

Cố Tư Việt nhạy bén nhận ra, anh hỏi ngược lại: "Hình như cậu rất sợ hãi.”

Hệ thống: "... Tôi mới không có.”

“Có đấy.”

Ngay cả loại âm thanh máy móc lạnh như băng này cũng mềm xuống, còn run rẩy.

Cố Tư Việt càng đoán chắc đây là một hệ thống tân thủ, ngay cả ngụy trang cũng không biết.

“Tôi có thể không uy hϊếp cô ấy, giả vờ chuyện gì cũng không biết, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện nhỏ.”

Cho dù là trí tuệ cấp cao hơn nữa cũng sẽ có nhược điểm, vậy thì có không gian đàm phán.

Hệ thống: “?”

Cho nên, kí chủ không uy hϊếp Lục Lộc, đổi sang uy hϊếp nó?

“Anh muốn thế nào? Nói cho anh biết, tôi cũng không phải kẻ ăn chay!" Nó cố gắng phô trương khí thế.

Cố Tư Việt chỉ cười nhẹ nhàng: "Yên tâm, không làm khó cậu, chỉ cần cậu giúp tôi gửi một tin nhắn cho trợ lý Chu..."

Hệ thống sắp ngất rồi.

Sao nó lại gặp phải ký chủ phản nghịch như vậy!?

...

Trong phòng làm việc tầng cao nhất của bệnh viện, Chu Lương cầm điện thoại di động, lo âu đi tới đi lui.

“Một người sống sót bỗng dưng mất tích, hiện tại cậu lại nói cho tôi biết không tìm thấy bất kỳ manh mối nào?"

“Một khi Cố tổng xảy ra chuyện, cậu có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”

“Tôi không nghe những lời vô nghĩa này, tiếp tục tìm, không thể để lộ bất cứ tiếng gió nào!”

...

Đã gần mười ngày kể từ khi Cố Tư Việt mất tích.

Anh biến mất một cách ly kỳ khỏi phòng bệnh, một đoạn camera lúc đó cũng biến thành trống rỗng, hẳn là do con người can thiệp.

Chu Lương đã liên hệ với thám tử đáng tin cậy của cục cảnh sát địa phương, bỏ ra một số tiền lớn mời tới mấy thám tử tư nổi danh, chính mình cũng đã điều tra, nhưng đều không thu hoạch được gì.

Cố Tư Việt tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.

Tiếp tục như vậy không được.

Chuyện trực thăng và chuyện Cố Tư Việt hôn mê, anh ta đều có thể lừa gạt, Cố tổng có quyền uy tuyệt đối trong hội đồng quản trị, cho dù anh lấy danh nghĩa nghỉ phép biến mất một năm rưỡi thì đám cáo già kia cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì.

Chu Lương cũng sẽ hết dốc toàn lực hoàn thành tốt công tác ở tập đoàn thay anh.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh ta phải xác nhận Cố Tư Việt hiện tại còn sống hay không, nếu không thì tất cả đều không có ý nghĩa.

Chu Lương chịu đựng đến nỗi vành mắt đỏ bừng.

Anh ta chán chường ngồi xuống ghế làm việc, cào mấy sợi tóc.