Điều kiện như vậy không xuất đạo thật sự đáng tiếc!
Nhìn thấy cục bánh bao nhỏ như vậy, cho dù là người có lòng dạ sắt đá cũng không thể kháng cự.
Lý Vi Vi nhìn chằm chằm Lục Lộc, ánh mắt lộ rõ ý khiển trách: "Em thường xuyên ném thằng bé ở nhà một mình sao?”
Cố Tư Việt rất biết xem xét thời thế.
Anh yên lặng gật đầu, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm mặt đất.
Thuộc tính bảo vệ trẻ con của Lý Vi Vi trong nháy mắt bạo phát: "Chị đồng ý! Bé con đừng sợ! Sẽ dẫn em lên chương trình! Tuyết đối không ném em ở trong nhà một mình!"
Lục Lộc: "...”
Này? Quỷ cũng biết lợi dụng sự đáng yêu sao? Nơi này có quỷ nhỏ ỷ thế hành hung, còn có người quản hay không?
Lý Vi Vi có thể xem như một người đại diện không tệ, có thể bình thản trao đổi, tôn trọng ý kiến của Lục Lộc, sẽ không ép cô đi cười chào bồi rượu, thậm chí là bán rẻ thân thể của mình.
Nhưng một khi cô ấy quyết định chuyện gì đó, lập tức nhất định phải chấp hành.
Sau khi Lý Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ của cục bánh bao nhỏ càng kiên trì muốn Lục Lộc dẫn người theo.
Cô ấy đang cố gắng thuyết phục Lục Lộc.
“Em xem cậu bé kìa, diện mạo không thua kém bất cứ ngôi sao nhí nào, mang lên chương trình tuyệt đối hấp dẫn.”
"Cái đầu nhỏ của cậu bé cũng thông minh, có mấy đứa trẻ gặp phải chuyện tối hôm qua còn có thể bình tĩnh như vậy?"
"Nhan sắc cộng thêm chỉ số thông minh chính là chân lý tuyệt đối! Em mang theo cậu bé, nói không chừng sau khi tham gia chương trình giải trí này lập tức lật mình..."
Lục Lộc: "...
Lật mình là không có khả năng, đây chẳng phải là đổi mặt chiên cá sao?
Ánh mắt của cô chuyển qua trên người nhóc con, mà anh cũng đang yên lặng nhìn chằm chằm cô, cả hai đều muốn làm rõ đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Cố Tư Việt càng biết mình phải nắm lấy cơ hội này.
Nếu để Lục Lộc đi một mình đến chương trình giải trí, tất nhiên sẽ không ở nhà một thời gian rất lâu, vậy thì anh sẽ rất nguy hiểm.
Hệ thống đã nói chỉ cần một ngày không tiếp xúc với Lục Lộc thì anh sẽ rất khó chịu, ba ngày sẽ mất sức, thời gian một tuần...
Anh sẽ chết hoàn toàn.
Lục Lộc cảm giác bị thằng nhóc này tính kế, vẻ mặt cô lười biếng, cười lạnh với anh.
Không thể không nói, anh thật sự thông minh.
Biết lợi dụng ưu thế của mình để đạt được mục đích, còn biết phải hạ dược ai mới hữu dụng.
Thằng nhóc thông minh.
Nhưng Lục Lộc vẫn lắc đầu: "Không được, sức khỏe của nhóc không tốt, dẫn ra ngoài bị thương thì em không có cách nào ăn nói với cha mẹ của nó.”
Lúc này Lý Vi Vi mới chú ý tới cậu bé đang mặc quần áo bệnh nhân.
Cái này?
Vốn ban đầu cô ấy chỉ tưởng là một chiếc áo sọc rộng thùng thình, còn nghĩ là trang phục thời thượng của trẻ con bây giờ, lại là trang phục bệnh nhân sao?
“Đứa bé bị bệnh? Chỗ nào không thoải mái? Sao không để nó ở trong bệnh viện khám bệnh?”
Lục Lộc: "...”
Mắt thấy người đại diện nhà mình đầy dấu chấm hỏi, hận không thể lập tức đưa nhóc con đi bệnh viện, Lục Lộc rất khó khăn mới thuyết phục được cô ấy rời khỏi nhà cô trước.
“Chuyện chị vừa nói em suy nghĩ cho kỹ đi." Cuối cùng Lý Vi Vi vẫn không quên nhắc nhở.
Lục Lộc đóng cửa lại.
Ánh mắt lạnh nhạt quét qua Cố Tư Việt: "Quỷ nhỏ, tại sao nhóc lại mặc đồng phục bệnh nhân đến chỗ tôi, là có ý gì?"
Cố Tư Việt: "Tôi không phải quỷ.”
Anh không được tự nhiên kéo kéo quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, phía trên lưu lại mùi nước khử trùng làm cho anh nhịn không được nhíu mày, rũ xuống lông mi xinh đẹp, nhìn qua quả thực điềm đạm đáng yêu.
Dù cho ai thấy cũng không nhịn được muốn ôm hôn cục sữa này, giống như Lý Vi Vi vừa rồi.
Đứa bé đáng yêu vốn luôn khiến người ta không thể từ chối.
Ngoại trừ Lục Lộc.
Cô cũng không chán ghét trẻ con, nhưng cũng sẽ không quá thích, chủ yếu là cô ngại phiền phức.