Chương 14

Một giây mở cửa kia, Lý Vi Vi gấp gáp vào nhà tìm kiếm, ngay cả phòng ngủ và toilet cũng không buông tha, nhưng lại không phát hiện đều gì khác thường.

“Thật sự không có giấu con riêng?" Cô ấy trở lại phòng khách thẩm vấn Lục Lộc.

Lục Lộc buông tay: "Thấy là được, chị Vi, chị cảm thấy em có thể sinh với ai?”

Chị Vi suy tư vài giây, nghiêm túc nói: "Chắc chắn không phải là con gà cay vừa rồi, như vậy..." Bỗng nhiên coi ấy nghĩ đến một cái tên, vỗ đùi, "Chẳng lẽ là Cố Tư Việt?"

“..." Lục Lộc cúi mặt, có chút ghét bỏ nói, "Sinh với ai cũng sẽ không sinh với Cố Tư Việt.”

Còn có nam chính.

Hai người bọn họ là nhân vật chính, cô không thể trêu vào.

Lục Lộc chỉ là tránh hiềm nghi, nhưng ở trong mắt người bên ngoài, chỉ cảm thấy cô đang tức giận bất bình vì đυ.ng đồ sứ không thành.

Lý Vi Vi nở nụ cười, khoát khoát tay nói: "Ha ha, do chị đang suy nghĩ cái gì đâu rồi, tỷ phú Cố người ta chính là tiên trên trời, phỏng chừng cũng chướng mắt em,” Cô ấy nhớ tới chút ít lời đồn đại trong giới, an ủi nói, "Có người nói khả năng cao là phương diện kia của anh ấy có vấn đề, em hiểu chứ, nghĩ thoáng một chút đi..."

Lục Lộc trực tiếp cười ra tiếng.

Không, Cố Tư Việt chỉ là người đại diện giữ gìn nam đức, thể xác và tinh thần đều không xằng bậy. Không giống nam chính, đi ngang qua ngàn bụi hoa, đã có vài cô bạn gái, lúc mập mờ với nữ chính còn có vị hôn thê.

Lãng tử quay đầu chỉ yêu mình em? Ảo thật.

Chỉ nhìn vào điểm này, Cố Tư Việt ngược lại mạnh hơn nam chính rất nhiều.

Không tìm được "con riêng", trong lòng Lý Vi Vi vẫn còn nghi hoặc, nhưng đúng lúc này—

Phòng bếp truyền đến một tiếng “Cạch”.

Hai người hoảng sợ, Lý Vi Vi phản ứng nhanh nhất, kéo Lục Lộc đi qua.

Trong lòng Lục Lộc tê dại.

Quỷ nhỏ này, quả nhiên sẽ gây chuyện!

Cô chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tiếng thét chói tai của chị Vi cùng với một loạt hành động trừ tà tiếp theo.

Lục Lộc nhắm mắt lại, bịt tai lại—

“Aida, đây là bảo bối nhỏ nhà ai, không ngã chứ?" Giọng Lý Vi Vi nghe như thể bọc mật đường, dính dính ngấy ngấy.

Lục Lộc: “???”

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói buồn nôn của chị Vi.

Cô mở mắt ra, trong thùng giấy rải rác đầy đất trong bếp, nhìn thấy một cái đầu nhỏ lông xù.

Vóc dáng anh nhỏ, nửa người ghé vào gạch men sứ lạnh lẽo, chân còn ở trong thùng giấy, ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn thấy hai người phụ nữ, trên khuôn mặt mềm mại hiện lên chút ráng đỏ.

Quá... mất mặt.

Cố Tư Việt nghe thấy âm thanh xa lạ, trở về cùng Lục Lộc còn có một người phụ nữ, rất có thể là cô mời đến bắt quỷ, dưới tình thế cấp bách anh lập tức trốn đi.

Vốn sẽ không bị phát hiện.

Anh nghe thấy tên của mình, không nhịn được nhúc nhích một chút, kết quả ngay cả người lẫn thùng giấy đều lật xuống, còn bị bắt.

Anh trốn vào trong thùng giấy, tay lại lộ ra bên ngoài, năm ngón tay mập mạp nắm chặt, tròn vo, giống như một cái bánh bao nhỏ mini.

Lý Vi Vi hoàn toàn quên mất đứa con riêng này, bị sự đáng yêu vô cùng này chinh phục, ngồi xổm xuống muốn ôm đứa bé lên.

Cố Tư Việt nhận ra, cảnh giác trốn đến bên cạnh, từ chối bị người khác chạm vào.

Anh có chứng thích sạch sẽ, không thích gần gũi với người khác, nhất là người lạ.

Đổi lại bình thường, dám tùy ý đưa tay ra với anh như vậy sớm đã bị mấy vệ sĩ cản lại ném đi.

Hiện giờ anh lại phải tự mình chật vật trốn tránh.

Cố Tư Việt cảm thấy vô cùng khuất nhục.

Càng không ổn chính là, anh cảm giác thể lực đang xói mòn từng một chút, rất nhanh sẽ lại biến thành gấu bông.

Anh siết chặt nắm tay nhỏ.

Nếu bị người lạ phát hiện...

Đột nhiên, cả người lẫn thùng giấy đều bị ôm lấy, còn chưa kịp trốn thì anh đã cảm giác được thể lực biến mất chậm rãi đầy trở lại.