Chương 13

Anh phức tạp nhìn chằm chằm thùng rác, ánh mắt dần dần trở nên quật cường lạnh lùng.

Muốn Cố Tư Việt nhặt rác ăn là không thể nào.

Hệ thống lúc này bất thình lình mở miệng: "Ký chủ, hiện tại không ai nhìn anh, tôi là hệ thống trung thành của anh, sẽ không nói ra."

Cố Tư Việt cắn răng.

Hệ thống: "Aida, tôi quên mất hiện tại anh không biến thành người được, năng lượng đã hao hết, chỉ có thể duy trì bộ dạng gấu nhỏ này!"

Giọng điệu nghiêm trang, trong bình tĩnh mang theo vẻ trêu chọc.

Cố Tư Việt: "... Câm miệng!”

Anh cảm giác chưa đợi được bản thân mình biến trở về, trước hết phải bị hệ thống thiểu năng trí tuệ này chọc cho tức chết.

...

Ngày hôm sau, Lục Lộc tự mình đến đồn công an một chuyến, Tiểu Đường và Lý Vi Vi đi cùng cô.

Cảnh sát sắp xếp cho cô gặp Trương Kỳ.

Trương Kỳ bị nhốt cả đêm, vẻ mặt uể oải, đầu tóc rối bù, trong mắt tràn đầy tơ máu, rất giống một kẻ lang thang tinh thần không bình thường.

Mõm chó không mọc được ngà voi, cảnh sát trầm mặt cảnh cáo anh ta: "Nơi này là cục cảnh sát!”

Trương Kỳ rụt cổ lại, ngậm miệng lại, vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Lục Lộc.

Mặt Lục Lộc không chút thay đổi quét mắt nhìn anh ta, "Tối hôm qua anh nhìn thấy đứa bé kia trông như thế nào?”

Trương Kỳ sửng sốt: "Trẻ con thì có thể ra sao? Thằng nhóc đáng ghét…”

Lục Lộc đứng dậy rời đi.

Trương Kỳ luống cuống, kêu to lên: "Này! Cô đi đâu?! Cô bảo cảnh sát thả ông đây ra!”

"Cảnh sát, tôi là bạn trai cô ấy... Đến nhà bạn gái không phạm pháp chứ?"

Lục Lộc vừa rồi đã nói rõ ràng với cảnh sát, cảnh sát căn bản không để ý tới Trương Kỳ.

Trương Kỳ tức giận: "Lục Lộc! Cô không thả ông đây ra ngoài! Tôi lập tức tìm truyền thông phơi bày chuyện cô có con riêng! Xem cô còn làm minh tinh như thế nào!"

Mặc kệ anh ta ồn ào thế nào, Lục Lộc cũng làm như không nghe thấy.

Tuyệt vời.

Trương Kỳ nhắc tới đứa bé kia, phản ứng rất bình thường, không lộ ra loại biểu cảm "Gặp quỷ" này.

Không phải quỷ nhỏ đáng sợ là được.

Sáng sớm hôm nay cô đặc biệt đến chỗ quản lý kiểm tra camera tiểu khu, cô rất tò mò, tối hôm trước cô ném gấu nhỏ ra bên ngoài, làm sao gấu nhỏ có thể trở về?

Bay hay độn thổ?

Hay biến mất trong hư không?

Lục Lộc vô cùng tò mò.

Nhưng quản lý rất ngạc nhiên phát hiện, đoạn camera kia đột nhiên bị hỏng! Vừa vặn là sau khi Lục Lộc buông gấu rời đi, camera trực tiếp cháy đen.

Lục Lộc: Được rồi, sự kiện tâm linh trăm phần trăm không sai.

Nếu ném không được, cô cũng lười lăn qua lăn lại, dứt khoát để quỷ nhỏ kia tự sinh tự diệt ở nhà cô.

Trên đường trở về, Lý Vi Vi lo lắng trùng trùng.

Cô ấy lo lắng có một ngày Trương Kỳ được thả ra sẽ trả thù, lưu manh như anh ta thì chuyện gì cũng có thể làm được.

"Lỡ như khi đó sự nghiệp của em đang trên đà nổi tiếng, cậu ta nhảy ra nói xấu em chưa kết hôn mà đã sinh con thì làm sao bây giờ?"

Lục Lộc lười biếng nói: "Yên tâm, sẽ không đâu.”

Lý Vi Vi: "Thế nào? Chẳng lẽ em có át chủ bài gì?”

Lục Lộc thản nhiên nói: "Em sẽ không nổi tiếng đâu, chị yên tâm.”

“...”

Nghệ sĩ không ham mê sự nghiệp, người đại diện không thể không có.

Cô ấy tận tình khuyên bảo, miệng cũng sắp khô rồi, thẳng đến dưới lầu nhà Lục Lộc.

Bà chị này rất giỏi trò chuyện, da đầu Lục Lộc cũng tê dại, "Em tới rồi, tự em đi lên.”

Nghi ngờ trong lòng Lý Vi Vi càng sâu hơn, bỗng nhiên giữ chặt cô: “Không phải em thật sự giấu con riêng ở phía trên chứ?"

Lục Lộc nghẹn họng không nói gì.

Nhưng mà cô là người trời sinh lười biếng, ngay cả lúc giải thích cũng tùy tiện đối phương thích tin hay không thì tin, lần này Lý Vi Vi nhất định phải đến nhà cô kiểm tra.

Lục Lộc bất lực.

Chỉ có thể trông mong quỷ nhỏ kia bây giờ thành thật một chút, nếu như biến thành người sống ở trước mặt người đại diện của cô, cô cũng không giữ được anh.