Rầm! Bốp! A!
Nhà vệ sinh hỗn loạn, Diêm Tố Nhữ đứng trong một góc cười hả hê nhìn Hạ Mễ Chúc dù không vô lực bị đánh nhưng trong quá trình phản kháng vẫn là bị ăn mấy cú đấm, trong lòng sướиɠ không chịu được.
Để xem nó còn dám mạnh miệng hay không, thứ tiện dân!
Hạ Mễ Chúc nhanh nhẹn nghiêng người né một chân đang đá tới, nhưng không né được một cú khác đạp lên đùi, khiến cậu ngã ra, đập vào bức tường phía sau.
Không chỉ có mình Hạ Mễ Chúc ăn đánh, bốn tên Alpha Diêm Tố Nhữ dẫn đến cũng bị cậu đấm cho mấy cú, mặt mũi sưng lên. Nhưng cũng vì vậy mà họ càng thêm nặng tay.
Bốn Alpha vừa thả ra uy áp nhưng lại không khống chế được một Beta, còn để bị đánh, mất mặt. Ban đầu họ vốn còn có cố kỵ, hiện tại đã muốn đánh đến nóng đầu.
Có điều đầu họ nóng, nhưng tay còn chưa giơ ra thì một âm thanh vang lên dọng mạnh vào tai bọn họ.
Rầm!
“A!”
Diêm Tố Nhữ không nghĩ có người phá cửa, cô ta đứng phía sau cứ vậy bị cánh cửa nhà vệ sinh bật mạnh ra đập vào người, đau đến hét lên.
“Hư… Đau quá…”
Cũng lúc đó là uy áp dữ dội ập đến, ép cô ta thống khổ ngã xuống đất rêи ɾỉ đau đớn. Cái đau từ trong xương tủy không hề dễ chịu chút nào, cô ta chỉ là Omega, sao có thể chịu nổi uy áp khi tức giận của người mới tới công kích.
“A… Là ai… Đau chết mất!”
Mạnh mẽ như vậy, đầy sát khí, giống như muốn gϊếŧ họ vậy.
Hạ Mễ Chúc toàn thân căng thẳng tự nhiên thấy bốn Alpha ngã hết xuống đất, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chỗ cậu đứng nhìn không tới cửa phòng vệ sinh, cậu chỉ biết có người vừa tới. Uy áp đang đè ép trong khu vực nhỏ hẹp này không có ép đến trên người cậu nên cậu không cảm nhận được.
“Chuyện gì vậy?”
Bên ngoài vang lên tiếng hô to khá quen, nhưng tạm thời Hạ Mễ Chúc không nghĩ được là của ai. Nhưng cậu nghe được tiếng bước chân rõ ràng đang tiến vào nhà vệ sinh.
Hạ Mễ Chúc hơi nheo lại khóe mắt vừa nãy bị đánh trúng, cố gắng nhìn xem là ai đang đi vào phòng.
Thời điểm nhìn rõ người đến, Hạ Mễ Chúc không nhịn được thoát lực tuột xuống đất.
Vụt!
Một bóng người chạy nhanh tới, đỡ lấy cậu.
“Tiên… Ư… Tiên sinh…”
Khóe môi bị rách khiến cậu đau đến suýt xoa, thế nhưng trong lòng đặc biệt an tâm.
Lộ Nguyên Hầu mặt trầm như đầm thủy ngân, không nói tiếng nào bế hẳn Hạ Mễ Chúc lên.
“Đây…”
Vệ Kiêu chỉ kịp nhìn tình hình trong phòng vệ sinh đã thấy Lộ Nguyên Hầu bế một người đi ra. Sát khí trên người hắn khiến Vệ Kiêu tắt tiếng.
“Chuyện ở đây giao cho cậu.”
Người đàn ông đang sầm mặt nghiến qua kẻ răng, dọa cho một đám người đang vây xung quanh và cả người trong phòng vệ sinh, còn có Vệ Kiêu đều rùng mình. Một đám im re nhích người cho Lộ Nguyên Hầu đi qua, biến mất ở ngã rẻ.
Hạ Mễ Chúc như con chim cút nằm trong ngực người đàn ông, chỉ biết lén lút nhìn hắn, không dám nói câu nào. Cậu cũng sợ chớ… Lộ tướng quân nổi giận…
Dù cậu không hề muốn chuyện xảy ra như vậy, càng không muốn bị người đánh.
Thật ra cậu biết hắn sẽ tới, chỉ là không biết bao giờ mới đến, lại có kịp cứu vãn tình hình không. Nhưng xem ra cũng là không đến nổi nào. Có điều chọc Lộ tướng tức giận đến cả cậu cũng không thèm nói một câu…
Lộ Nguyên Hầu đưa cậu đến phòng y tế trong học viện.
Trên người Hạ Mễ Chúc có một vết thương ở đùi, một cái ở vai cùng với cánh tay. Trên mặt thì có ở khóe mắt, là cậu né kịp, nếu không bị thương chính là mắt rồi. Còn có ở khóe miệng, dẫn đến rách da. Tổng cộng năm vết thương, nhưng khiến cả phòng y tế bị đông lại, ngập trong bão tuyết.
Lộ Nguyên Hầu không có thả ra uy áp, nhưng hắn chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ khiến người run sợ rồi.
Người phụ trách phòng y tế là một Beta, y tá được điều đến từ bệnh viện quân y, tay nghề cũng khá tốt. Thế nhưng…
“Nên đến bệnh viện kiểm tra xương cốt trên người, vết thương trên mặt không đáng ngại, ngoài da thôi.”
Hà Dịch kiểm tra sơ qua, trực tiếp phán. Mặc kệ người đàn ông bên cạnh nghe thấy sắc mặt có xấu cỡ nào cũng thẳng thừng nói ra.
Hạ Mễ Chúc có phần ảo não…
Chiều nay còn bài kiểm tra mà bị thương đến mức phải đến bệnh viện… Toang rồi…
Giang Tấn nghe tin chạy tới lại bị Lộ tướng dọa, không dám bước vào.
Lộ Nguyên Hầu nghe được lời Hà Dịch, không nói hai lời ôm Hạ Mễ Chúc lên, đi ra ngoài.
Giang Tấn ý ớ một lúc, cuối cùng cũng phải nhận mệnh im miệng, nhưng hắn không có buông tha mà ở phía sau đuổi theo.
Hai người một trước một sau chạy ra khỏi học viện. Thế nhưng Lộ Nguyên Hầu dù bế trên người một Hạ Mễ Chúc cũng vẫn như cơn gió chạy thẳng đến bệnh viện quân y, Giang Tấn đuổi theo hắn muốn tắt thở. Thế mới biết Lộ tướng quân lợi hại cỡ nào.
Đặt người lên giường bệnh rồi Lộ tướng ta vẫn không thở gấp lấy một cái, trừ quân phục có chút xộc xệch, vẫn là đẹp trai phong độ ngời ngời.
Mạc Thanh nghe tin chạy tới thì bị Giang Tấn cản lại, nói ông đi chuẩn bị tiến hành chụp x quang, Lộ tướng đang thay đồ cho Hạ Mễ Chúc.
Bọn họ cả ngày lăn lộn, quân phục đương nhiên không sạch sẽ.
Hạ Mễ Chúc mặt đỏ như quả cà để yên cho Lộ tướng lăn qua lộn lại thay quần áo của bệnh viện vào, một câu cũng không dám nói. Cậu cảm thấy nghe ngài ấy trách mắng mấy câu còn dễ chịu hơn là như bây giờ… Cậu muốn nói gì đó nhưng lại sợ động tới vết thương trong miệng, sẽ khiến sắc mặt người đàn ông này tồi tệ hơn.
Thế nhưng mà…
Thời điểm hắn bế cậu lên lần nữa, chuẩn bị đi chụp x quang, Hạ Mễ Chúc ôm cổ, rướn người lên lướt qua môi người đàn ông một cái. Sau đó cậu cũng không dám nhìn hắn, chôn đầu vào hỏm cổ đối phương, ngửi chút mùi vị riêng thuộc về hắn, lòng đặc biệt an tâm.
Lộ Nguyên Hầu cúi đầu nhìn người trong lòng, thở dài một hơi, cơ bắp trên người cũng thả lòng.
Hạ Mễ Chúc cảm nhận được, cậu âm thầm thở ra.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Quả nhiên nghe được lời này… Cậu thật sự không muốn nghe đâu. Thời điểm nhận được tin hắn nhất định đã gấp chạy đến. Những cũng bởi vì gấp như vậy vẫn không đến kịp, cậu vẫn bị thương nên người này mới tự trách, tự giận chính mình. Nhưng hắn không có sai, xin lỗi cậu làm gì chứ…
Hạ Mễ Chúc không nói nhưng cậu lắc đầu, khẽ nâng đầu hôn lên cằm người đàn ông, nơi này bởi vì hắn kiềm chế cảm xúc mà đặc biệt ngạnh. Toàn thân người đàn ông này, cậu thích trước tiên là hầu kết nam tính của hắn, tiếp đó là chiếc cằm cương nghị đường cong hoàn mỹ này, đối với cậu đặc biệt quyến rũ. Dù cậu sợ hắn thiệt, nhưng lại mê luyến…
Lộ Nguyên Hầu ôm cậu đến phòng chụp.
Sư phụ nhìn cậu cau mày nhưng không có nói gì, trước tiên cho cậu chụp x quang toàn thân.
Lộ Nguyên Hầu đứng ở một bên, hắn không có rãnh rỗi mà cầm vòng tay của Hạ Mễ Chúc áp lên vòng tay của mình. Sau đó là một loạt các thao tác mà Giang Tấn nhìn đến hoa mắt chóng mặt, ánh mắt còn sùng bái đến tận trời.
Giang Tấn tuy không hiểu lắm Lộ tướng đang làm gì, thế nhưng hắn trộm nhìn những thao tác cuối, cuối cùng cũng hiểu. Lộ Nguyên Hầu là đang kết nối vòng tay của hắn và Hạ Mễ Chúc, nhìn xem thông tin trong vòng tay của cậu, cuối cùng tìm thấy thứ hắn muốn.
…