Khâu Viễn và Ôn Ngọc là được tính là nghiệt duyên đi, quá trình hai người quen biết không tính là tốt đẹp lắm.
Khâu Viễn là bạn Tần Chí, gia cảnh khá, có điều Tần Chí thì tiếp quản việc làm ăn của gia tộc còn Khâu Viễn thì không quản lý sự nghiệp của gia tộc. Hắn thích cuộc sống kí©h thí©ɧ hơn, thích khiêu chiến và mạo hiểm. Công việc ở tổ trọng án rất thích hợp với người như Khâu Viễn, hơn nữa Khâu Viễn cũng làm rất xuất sắc. Chỉ là hắn không ngờ, sự kí©h thí©ɧ và mạo hiểm vẫn có thể vượt qua tưởng tượng của hắn, vụ án đặc biệt về quỷ quái, pháp thuật... Thực sự làm sụp đổ thế giới quan của hắn, nhưng không thể không nói công việc này rất thú vị, cực kỳ thú vị! Trở thành người liên hệ của phòng đặc biệt, tiếp xúc những chuyện bất thường, khó có thể tưởng tượng... Sau đó, trong một vụ án hắn đã đánh rơi trái tim.
Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người đàn ông, một người có cấu tạo giống mình, nhưng tố chất tâm lý của Khâu Viễn khá vững, tình cảm đặt đúng chỗ thì hắn cũng không quá xoắn xuýt, nhưng người kia lại không có tình cảm gì với hắn. Chuyện này phải nói từ lúc họ mới quen, lúc đó cũng không tính là quen biết chỉ gặp nhau một lần, sau đó xảy ra chút chuyện không vui mà thôi.
Ngày đó là sinh nhật ông nội của Khâu Viễn, hắn vừa kết thúc một vụ án, sau đó mới nhớ ra thời gian quan trọng này. Khâu Viễn nhanh chóng tới xã Ngự Hiên, muốn chọn một bức tranh chữ làm quà, tranh chữ của xã Ngực Hiên vô cùng nổi tiếng, đều là trân phẩm khó gặp, không phải ai cũng có thể đi vào, cũng không phải ai cũng có thể mua. Người không dính dáng tới tranh chữ như Khâu Viễn có thể đi vào cũng là nhờ ông nội hắn, ông cụ yêu thích thư pháp nhiều năm, cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong giới thư pháp, cho nên người của xã Ngự Hiên mới nể mặt hắn.
Trọng tâm câu chuyện đi xa rồi.
Khâu Viễn chọn quà nửa ngày trong xã Ngự Hiên, liền nhìn trúng một bức tranh, nhờ ông nội nên hắn cũng xem như có hiểu biết đối với tranh chữ, đương nhiên nhìn ra được một bức tranh là đẹp hay xấu. Khi thấy bức tranh này, Khâu Viễn liền quyết định mua, bởi vì hắn biết ông nội sẽ thích bức tranh này, chỉ có điều Khâu Viễn chưa lên tiếng, đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi từ cửa đi tới.
Trong nháy mắt đó, Khâu Viễn chỉ nghĩ tới một câu nói: Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song.
Dùng sự ôn nhã để hình dung người đàn ông đang đi tới là rất phù hợp, quả thực tôn lên hoàn cảnh lúc này, tôn lên bầu không khí của bức họa.
Có điều bao nhiêu thiện cảm sau khi người đàn ông kia nói một câu với quản lý thì đều bay biến hết.
Khâu Viễn cau mày, nghe hai người nói chuyện thì biết người đàn ông này đặc biệt tới đây lấy bức tranh mà hắn coi trọng.
Có điều chuyện tiền bạc không phải vấn đề.
"Vị tiên sinh này, không biết anh có thể nhường bức tranh này cho tôi không?" Khâu Viễn cười nói: "Tiền không phải vấn đề, tôi có thể mua lại từ anh với giá gấp đôi."
Lúc này sắc mặt của Ôn Ngọc vẫn bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì, cậu chỉ lắc đầu từ chối: "Xin lỗi, cái này để tặng người lớn trong nhà, thực sự xin lỗi."
Ý tứ từ chối rất rõ ràng, Khâu Viễn không khỏi nhíu mày, nhưng hắn cũng không dễ dàng từ bỏ: "Trùng hợp rồi, tôi cũng tặng cho trưởng bối trong nhà, hơn nữa hôm nay là ngày mừng thọ của ông ấy, nếu có bức họa này thì trưởng bối của tôi sẽ càng vui vẻ, mặc dù nói quân tử không cướp thứ người khác thích, nhưng còn một câu khác là, quân tử giúp người đạt tâm nguyện, vị tiên sinh này, tôi thật sự cần bức tranh này, không biết anh có thể...."
Khâu Viễn nói một tràng dài khiến Ôn Ngọc khó xử, nhưng suy nghĩ một lát, cậu vẫn lắc đầu một cái nói xin lỗi, khiến Khâu Viễn đang tràn đầy hi vọng lập tức rơi vào khoảng không.
Nếu với tính cách của Khâu Viễn trong quá khứ, hắn chắc chắn sẽ không tiếp tục dây dưa, cách làm này không phù hợp với tác phong của hắn, chỉ có điều lần này hắn bận điều tra vụ án, đã lâu chưa về thăm ông nội, hơn nữa trước đó còn khiến ông cụ không vui, nên Khâu Viễn muốn nhân cơ hội này lấy lòng ông cụ. Ông nội hắn không có sở thích gì khác, chỉ thích mấy thứ này, lần này hiếm khi có tranh chữ đẹp, hắn không muốn từ bỏ.
Cuối cùng Khâu Viễn dời mục tiêu lên người quản lý, tiền tài, quyền thế, Khâu Viễn hiếm khi mặt dày dùng một lần, cuối cùng dưới sự tức giận của Ôn Ngọc mà đem theo quà nghênh ngang rời đi. Hắn vốn muốn bồi thường cho Ôn Ngọc, chỉ có điều Ôn Ngọc sầm mặt với hắn, Khâu Viễn mới biết, thì ra người ôn nhã cũng có thể nói chuyện không khách khí như vậy.
"Tác phẩm có đẹp hơn nữa cũng bị hơi tiền khắp người anh làm bẩn!"
Được rồi, Khâu Viễn ngượng ngùng sờ mũi một cái, yên lặng bái bai.
Vốn tưởng hai người sẽ không cùng xuất hiện nữa, ai ngờ lại gặp nhau, Ôn Ngọc lại là thầy của Thất Thất! Trước chưa nói chuyện này, hắn chỉ không ngờ sẽ còn lần gặp mặt kế tiếp, mà lần này đã khiến hắn đánh rơi trái tim ở chỗ Ôn Ngọc.
Con đường truy thê, chính mình phá hỏng, quỳ cũng phải nhận.
Ôn Ngọc là thư hương thế gia (chỉ những dòng dõi học rộng), chẳng trách có thể nuôi lớn một người như cậu, chỉ là nhìn bề ngoài thì ôn hòa dễ gần, trên thực tế lại cố chấp đến đáng sợ. Khâu Viễn biết Ôn Ngọc không có thiện cảm với hắn, chỉ là vì ngại người nhà, thêm được giáo dục từ bé nên mới không nói ra, chỉ giữ khoảng cách một bước. Khâu Viễn đợi mấy năm đều không được, đợi tới khi bạn của hắn kết hôn rồi, sinh cả đứa thứ hai rồi, hắn và Ôn Ngọc vẫn chung đυ.ng một cách không rõ ràng.
"Rốt cuộc em nghĩ thế nào?" Cuối cùng Khâu Viễn cũng không chờ được nữa.
Ngón tay đang lật sách của Ôn Ngọc hơi dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Khâu Viễn. Hiện tại đã là mùa đông, nhưng người trước mắt chỉ mặc áo khoác da màu đen, bờ vai dày rộng ngăn trở ánh sáng chiếu từ cửa sổ tới, cả người ngập trong ánh sáng, có vẻ mờ ảo không rõ.
Nhưng vẫn có ánh mặt trời chói mắt xuyên qua bả vai Khâu Viễn, khiến Ôn Ngọc không ngẩng đầu nổi: "Nghĩ thế nào cái gì?" Ôn Ngọc nhàn nhạt hỏi.
Hô hấp của Khâu Viễn như bị kìm nén, lập tức hổn hển nói: "Em không nghe những lời anh vừa nói sao!"
Ôn Ngọc chớp mắt mấy cái, bất đắc dĩ giơ sách trên tay cười nói: "Quyển sách này rất hay, đọc quá nhập tâm, cho nên...
Cho nên không nghe thấy! Khâu Viễn bất đắc dĩ nhún vai, trái tim đang căng thẳng hoàn toàn sụp đổ trước Ôn Ngọc không tim không phổi. Hắn sa sút tinh thần ngồi lên ghế: "Anh nói, rốt cuộc em nghĩ thế nào về hai chúng ta, anh.... Cứ lúc rảnh rỗi thì tới tìm em, chẳng lẽ em không đoán được gì sao!"
Ánh mắt Khâu Viễn nhìn Ôn Ngọc cực nóng và chuyên chú, khiến Ôn Ngọc không khỏi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên sách, thời gian im lặng dài dằng dặc khiến người ta thêm dằn vặt, lúc Khâu Viễn sắp không đợi được câu trả lời của Ôn Ngọc, thì nghe thấy cậu nhỏ giọng lên tiếng: "Tôi biết."
Khâu Viễn lập tức trợn to hai mắt: "Em biết? Em biết? Em thực sự biết sao?"
Ôn Ngọc tức giận ngẩng đầu: "Tôi cũng không phải kẻ ngu."
"He he..." Lúc này Khâu Viễn lại giống như kẻ ngu vậy.
Khâu Viễn lập tức cầm tay Ôn Ngọc: "Cho nên, em nguyện ý ở bên anh không?" Ôn Ngọc giật mình một chút, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ cười nói: Thật sự không kín đáo tí nào."
Cũng đúng, người trước mặt cho dù một số thủ đoạn đùa giỡn nhỏ nhặt cũng không hề che giấu, giống như sợ cậu không biết vậy. Sao cậu không nhìn ra trong lòng người này đang nghĩ gì, chỉ có điều, trước kia nghĩ không thông, hiện tại, cậu thấy đã đến lúc.
"Cùng em về nhà đi."
"Hả?" Khâu Viễn trợn tròn mặt, dù thế nào hắn cũng không ngờ Ôn Ngọc lại trả lời như vậy.
Ôn Ngọc nhướng mày: "Sao nào? Anh không muốn?"
Khâu Viễn nhanh chóng lắc đầu: "Không phải không phải không phải! Muốn, muốn chứ!"
Dù thế nào cũng không ngờ mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy, ngày hôm sau, Khâu Viễn và Ôn Ngọc đã đứng bên ngoài nhà họ Ôn, nhìn cánh cửa màu đỏ, hắn còn chưa lấy lại tinh thần. Hắn nghĩ về nhà là nhà của Ôn Ngọc ở thủ đô, sau đó ở trong phòng làm cái này cái nọ. Khụ, lúc đó Ôn Ngọc nói lời này còn thấy cậu quá nhiệt tình, thì ra đều do bản thân đoán mò, có chút mất mát. Có điều bây giờ Ôn Ngọc đi tới nhà cũ của cậu, nơi này có người nhà của cậu, những người bề trên. Khâu Viễn lén nhìn Ôn Ngọc, đây là muốn giới thiệu hắn với người nhà sao? Nhanh như vậy?!
Trong lúc nhất thời, Khâu Viễn cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, tựa như cơn gió lốc. Nhưng hắn âm thầm quyết định, dù người nhà Ôn Ngọc có phản đối thế nào, hắn đều che chở cho Ôn Ngọc, một mình gánh chịu, thể hiện sức mạnh của bạn trai.
"Đi vào thôi." Đẩy cửa ra Ôn Ngọc vẫy tay với Khâu Viễn.
Khâu Viễn chỉnh sửa quần áo của mình, ôm tâm tình kích động mà theo vào trong.
Người nhà Ôn Ngọc quả nhiên ở nhà.
Khâu Viễn quét một vòng, nhìn Ôn Ngọc lần nữa, thật sự muốn ngửa bài sao?
Hắn vừa định mở miệng giới thiệu bản thân, ai ngờ Ôn Ngọc đã trực tiếp nói với trưởng bối lớn nhất trong nhà, ông nội của cậu: "Ông nội, cháu đưa anh ấy về."
Ông nội Ôn cương nghị khí phách, vuốt chòm râu trắng, nhìn từ trên xuống Khâu Viễn phía dưới, gật đầu nói: "Là một thằng bé tốt, ai, đường cháu tự chọn, chúng ta cũng không có gì để nói, về sau hai đứa sống yên ổn là tốt rồi."
Khâu Viễn hoang mang, hắn chưa từng mờ mịt như thế này, có ý gì... Tình huống trước mắt là gì?
Sau đó, những người khác trong nhà họ Ôn lên tiếng, trong lời nói rõ ràng đã biết quan hệ của hắn với Ôn Ngọc, Khâu Viễn vừa không đổi sắc mặt đáp lời, vừa hoang mang trong lòng, hắn bị bại lộ lúc nào vậy? Dường như không có mà, vậy chính là... Khâu Viễn nhìn Ôn Ngọc đang cười bên cạnh, nghĩ lát nữa phải nói chuyện với người này một chút.
Người nhà họ Ôn đều có thói quen ngủ trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, Ôn Ngọc kéo Khâu Viễn vào phòng của cậu: "Đi đường mệt nhọc, anh nghỉ ngơi chút cho khỏe, ứng phó với người nhà của em cũng mệt chết rồi nhỉ."
"Lát nữa rồi nói, anh có chuyện muốn hỏi em." Khâu Viễn kéo Ôn Ngọc, thấy Ôn Ngọc cúi đầu, dĩ nhiên không muốn nhìn thẳng vào hắn, Khâu Viễn cảm thấy kỳ quái, nhìn xuống đột nhiên phát hiện trên gương mặt trắng nõn của Ôn Ngọc đã đỏ lên.
Khâu Viễn lập tức bật cười, trên mặt đều là ý cười, hắn đưa tay xoa mặt của Ôn Ngọc, cúi người xuống muốn hôn.
Ôn Ngọc lập tức đưa tay đẩy Khâu Viễn ra: "Khụ, không phải anh có chuyện muốn hỏi sao?"
"À, đúng vậy." Khâu Viễn thấy Ôn Ngọc nói sang chuyện khác, cũng không muốn ép buộc cậu, nghĩ thầm giải quyết việc này xong lát nữa sẽ tiếp tục, vì vậy hắn mở miệng: "Vì sao người nhà của em đều biết chuyện của chúng ta vậy, không phải hôm qua chúng ta mới chính thức ở bên nhau sao?"
Lời vừa nói, Khâu Viễn mở to hai mắt nhìn màu đỏ lan ra khắp mặt Ôn Ngọc, cậu ấp úng nói không ra lời, khiến cho lòng hắn ngứa ngáy. Đừng nói sau khi họ ở bên nhau, Ôn Ngọc liền nói cho người nhà của cậu, sau đó đem hắn về ra mắt người nhà. Nhưng cho dù hành động có nhanh hơn nữa thì cũng khó giải thích. Chỗ khó giải thích nhất là thái độ người nhà của cậu hoàn toàn không có bất kỳ phản đối nào đã chấp nhận rồi, cho nên Khâu Viễn dùng kinh nghiệm phá án nhiều năm mà đoán, chắc chắn không phải sau khi bọn họ xác lập quan hệ Ôn Ngọc mới nói cho người nhà của cậu, nhất định đã nói trước đó.
Đại khái Ôn Ngọc biết không lừa Khâu Viễn được, nên cuối cùng nói: "Ừm.... Em đã nói với họ từ sớm rồi, lúc em quyết định sẽ bắt đầu thích anh, em muốn.... người nhà sẽ không trở thành vật cản khi hai chúng ta ở chung, có thể đồng ý cho chúng ta yêu nha, em muốn.... Đây là chuyện cả đời, em cũng muốn làm gì đó cho anh."
Cho nên trước khi họ xác định quan hệ, cậu đã phấn đấu quên mình mà chuẩn bị cho tương lai chưa biết trước, cho nên nếu đã quyết định, cậu sẽ xem phần tình cảm này như chuyện cả đời để đối đãi, cho nên cậu cố gắng vì phần tình cảm này, yên lặng mà trả giá.
Trong lòng Khâu Viễn lập tức có sóng trào dâng, hắn không biết phải biểu đạt tâm tình kích động và cảm động lúc này của mình thế nào, chỉ có thể ôm Ôn Ngọc vào lòng: "Ừm, chuyện cả đời.... Vậy sao em không nói sớm, cho anh biết tình cảm của em sớm một chút, như vậy cũng không cần làm lỡ thời gian của chúng ta."
Ôn Ngọc chui ra khỏi lòng Khâu Viễn, nhíu mũi nói: "Bởi vì em muốn đợi anh bày tỏ trước." Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Khâu Viễn mà nở nụ cười khoái trá: "Như vậy anh vậy thì anh sẽ bị em ăn sạch."