Chương 89: Giải quyết

Vừa dứt lời, mới vừa bước một bước đuôi mắt Địch Hạo liền thấy thân thể người phụ nữ hơi lắc lư, cậu vội đưa tay ra đỡ: "Chị gái, chị không sao chứ?"

"Ôi?" Người phụ nữ lắc đầu, sau đó cười nói: "Không sao, có lẽ đứng lâu nên hơi choáng váng đầu."

"Ồ, vậy chị..." Địch Hạo nói chưa xong bỗng phát giác trong thân thể dậy lên một cảm giác uể oải, nhưng điều này sao có thể? Như phát hiện khí tức nào đó, Địch Hạo chợt ngẩng đầu nhìn lại, ở trong đám người là một gương mặt yêu dị nổi bật, lúc này đôi mắt đỏ như máu trên gương mặt trắng bệch càng thêm khủng bố, chưa kể đến sự thù hận trong đó, nhưng người xung quanh như không nhìn thấy ả ta.

"Nữ đế..." Địch Hạo thì thào, trong lúc giật mình, cậu lập tức ý thức được tình trạng trong thân thể có thể liên quan tới nữ đế, vì vậy vội vàng di chuyển linh khí trong thân thể, kiềm chế lại. Sau đó Địch Hạo lại nhìn sang, chỉ thấy nữ đế đang nhìn cậu, trên miệng là nụ cười tàn nhẫn, Địch Hạo bỗng nhiên có dự cảm không lành. Cậu đưa linh lực lên hai mắt, cũng ngẩng đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ, cậu hít một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy trên bầu trời khu vui chơi là một kết giới khổng lồ, từng sợi khí chậm rãi phiêu tán từ cơ thể của người ở đây, đó là sinh khí, một khi sinh khí bị rút toàn bộ, vậy tất cả những người ở khu vui chơi này.... Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó, cả người Địch Hạo liền đổ mồ hôi lạnh.

Không ngờ gan nữ đế lại lớn như vậy! Lại điên cuồng như vậy, dùng một khu vui chơi làm nơi hiến tế! Cũng không biết ả tá bố trí thế nào.

Lúc này Tần Chí cũng phát hiện hiện trạng, hắn đứng ở bên cạnh Địch Hạo, nhìn thoáng qua bầu trời, không suy nghĩ nhiều như Địch Hạo, mà ánh mắt lại dừng trên người nữ đế.

"Ả ta thật sự mất trí rồi." Tần Chí quan sát hồi lâu, đột nhiên nói: "Lấy thân làm chất dẫn, tạo kết giới trong cơ thể mình..."

"Ý anh là..." Địch Hạo nghe Tần Chí nói vậy, bỗng nghĩ tới một người.

Tần Chí nhìn về phía Địch Hạo: "Tựa như trước đây lấy thân thể Vương Thư làm vật chứa, bày kết giới, chẳng qua không ngờ ràng ả ta thật sự có thể xuống tay với bản thân tàn nhẫn như vậy, xem ra đã bị dồn đến đường cùng rồi."

Đây là một thủ đoạn bổ trợ cho nhau, nữ đế dùng cơ thể mình làm vật chứa, bố trí kết giới khổng lồ, tiêu hao linh hồn của mình, nhưng khi kết giới được khởi động, thấp thu sinh khí xung quanh, bản thân ả sẽ nhận được sức mạnh to lớn, chỉ là kết quả như thế nào, bọn họ đều đoán không được. Có điều hiện tại nữ đế làm như vậy, rõ ràng cho dù ả phải trả giá đắt cũng phải đối phó với bọn họ.

Đưa mắt nhìn qua, rất nhiều người xung quanh đều lộ vẻ mệt mỏi, mấy đứa bé cũng đang cố chống lại, Tần Duệ cũng đang ngăn lại giúp Trần Nghiêu, Địch Hạo thấp giọng nói: "Mấy đứa nham tìm một chỗ, cùng bố trí một kết giới, có thể ngăn cản một lúc."

Thất Thất và Tiêu Diễn còn có Hình Ngọc Sinh không chút do dự đưa đám nhỏ rời đi, bọn họ biết, cho dù tiếp tục ở đây, cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn liên lụy hai người. Trước khi đi, Tiêu Diễn lặng lẽ đánh một đạo linh khí vào trò chơi vẫn chưa bắt đầu vòng tiếp theo, phá nó đi, sau đó lúc nhân viên phát hiện chỗ khác thường, liền vội vàng nói phía trước có trò chơi vui hơn, cứ như vậy, trò chơi ở đây không chơi được, nhiều đứa bé kéo người lớn rời đi.

Chuyện họ có thể làm không nhiều lắm, nhưng ít nhất có thể đưa bao người đi thì cố bấy nhiêu vậy.

Con người thường theo số đông, thấy nhiều người rời khỏi đây, những người khác cũng đổi chỗ chơi, chỉ chốc lát sau, ngoại trừ mấy nhân viên công tác sửa chữa thì không còn lại bao nhiêu.

Địch Hạo và Tần Chí thận trọng hơn, ai ngờ bọn họ không di chuyển nữ đế cũng không di chuyển, đang đề phòng bọn họ.

"Lẽ nào ả muốn kéo dài thời gian?" Địch Hạo nhìn trời, phía trên như đã được lấp đầy bởi sinh khí trong khu vui chơi, từng sợi xếp thành dải ngân hà.

"Càng kéo dài thời gian sẽ lấy được càng nhiều lực lượng, nhưng thân thể của ả không chịu nổi." Tần Chí cau mày nhìn xung quanh, hiện tại họ quá bị động, nơi đây có quá nhiều lá chắn cho nữ đế, thậm chí nếu họ có động tác gì, nữ đế thuận tay túm một người qua đường là có thể khiến họ không làm gì được.

Nữ đế ở đối diện dường như cũng biết cục diện hiện tại khá có lợi cho ả, ả như đi dạo giữa sân vắng mà đi tới chỗ cách hai người không xa, sau đó ả nhìn Địch Hạo: "Muốn cứu những người này sao?"

Giọng nói của ả quả thực ngạo mạn.

Địch Hạo im lặng không nói lời nào, đây không phải là chuyện hiển nhiên rồi sao.

Nữ đế cũng không cần Địch Hạo trả lời, sắc mặt ả tái nhợt nở nụ cười quỷ dị: "Vẫn là yêu cầu đó, các người tự phế linh lực của mình, đưa trái tim long mạch cho ta, thì ta sẽ thả những người này, bỏ kết giới."

Tần Chí thấp giọng nói: "Kết giới trong thân thể của ngươi."

Nữ đế kinh ngạc nhìn Tần Chí, vừa rồi Tần Chí nói gì với Địch Hạo, ả không nghe thấy.

Vẻ mặt nữ đế kinh ngạc làm cho sắc mặt Tần Chí trầm xuống, suy đoán của hắn là chính xác, như vậy cũng có nghĩa là: "Nếu kết giới ở bên trong cơ thể ngươi, nếu bỏ kết giới thì ngươi có thể sống sao? Nói vậy chẳng phải gạt chúng ta sao!"

Nữ đế cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, bị người khác vạch trần bộ mặt thật cũng không có bất ký thất thố nào, ngược lại còn cười một tiếng: "Vậy thì sao? Bây giờ các ngươi còn lựa chọn khác sao?.... Hay là mấy người không muốn cứu những người ở đây?"

Địch Hạo hừ một tiếng, từ khi nữ đế qua đây, cậu vẫn không nói gì, hiện tại còn dùng hành động uy hϊếp bọn họ, nào có chuyện đơn giản như vậy. Chỉ thấy dưới chân Địch Hạo nháy mắt có những vòng sóng gợn như thủy ngân, nhanh chóng lan ra bên ngoài, thậm chí nữ đế không kịp phản ứng đã rực tiếp vượt qua nữ đế, tạo thành kết giới có phạm vi nhất định. Ở bên trong kết giới này chỉ có ba người họ, tạo thành không gian riêng, nếu như đấu ở trong kết giới này, hoàn toàn không cần phải lo lắng sẽ liên lụy tới người khác. Đây là do Địch Hạo ngầm bố trí, tốn rất nhiều linh lực, muốn bố trí cũng phải cẩn thận, cậu phải thận trọng ứng đối, ở nơi có số người đông đảo này, cũng chỉ có thể dùng cách này, có điều sau khí bố trí xong, cả người Địch Hạo có chút mệt mỏi.

Không chỉ nữ đế ngạc nhiên, ngay cả Tần Chí cũng kinh ngạc nhìn về phía Địch Hạo, cho dù hắn tâm ý tương thông thế nào với Địch Hạo, cũng chưa từng nghĩ Địch Hạo sẽ dùng cách này, hắn vộ vã ô lấy thân thể xụi lơ của Địch Hạo, đưa tay dò thám, quả nhiên, linh lực trong cơ thể Địch Hạo gần như cạn kiệt.

"Còn lại giao cho anh." Địch Hạo nói.

Sắc mặt nữ đế hết sức khó coi, vì vậy ả ra tay trước chiếm lợi thế, bay thẳng tới tấn công hai người, thanh thế to lớn, vừa ra tay đã là sát chiêu, tuy kết giới của Địch Hạo vây họ lại, nhưng không ngăn được lực lượng đang hội tụ lên người nữ đế. Tuy lúc này thân thể nữ đế bách đầu nứt ra, nhưng sức mạnh của ả lại mạnh hơn trước.

Tần Chí không dám khinh thường, vội vã ngăn phía trước Địch Hạo, Long Hồn bay ra từ trong cơ thể, chặn tấn công của nữ đế, nhưng dù vậy ngực của hắn vẫn nặng nề bị đánh trúng, lung lay một hồi.

Nữ đế không cho Tần Chí cơ hội tạm nghỉ, liền tấn công tiếp, thậm chí còn đánh về phía Địch Hạo, sắc mặt Tần Chí âm trầm, hắn ra sức ngăn cản, Long Hồn tạo ra âm thanh dồn dập, như đang sốt ruột thay hai người. Tuy không khiến người bên ngoài bị thương, nhưng lúc này sức mạnh trên người nữ đế như liên tục không ngừng, Tần Chí đối phó có chút quá sức.

Địch Hạo chốngt hân thể, miễn cưỡng thoát khỏi vòng chiến, cậu dùng linh lực còn sót lại lấy Phượng Liên ra khỏi cơ thể, còn có trái tim long mạch, chỉ thấy Phượng Liên xoay quanh trái tim Long Mạch, ngâm khẽ một tiếng liền bay về phía Tần Chí, nếu cậu không thể trợ lực cho Tần Chí thì cũng phải nghĩ cách tăng sức mạnh của Tần Chí.

Nữ đế nhìn thấy trái tim long mạch, mắt trợn lớn, vội bỏ lại Tần Chí, muốn đi lấy trái tim long mạch, nhưng Phượng Liên có linh hồn, cũng quen thuộc với khí tức của Tần Chí, đem theo trái tim long mạch né tránh nhiều lần không để nữ đế tóm được vào tay, biến cố này chỉ ngắn ngủi mấy giây. Tần Chí cũng phản ứng kịp, đưa ngang Long Hồn qua, trực tiếp đánh lên người nữ đế, thừa dịp nữ đế né tránh, hắn trực tiếp nắm trái tim long mạch trên tay để hấp thu, mà Phượng Liên cũng quấn quanh cánh tay hắn.

Cuộc chiến trong kết giới đang lúc giằng co, mấy đứa bé bên ngoài sau khi liên lạc với phòng đặc biệt, bắt đầu chia làm vài tổ nhỏ, bắt đầu dùng cách của Địch Hạo dạy mà bố trí kết giới, ngăn chặn nhiều sinh khí bị hấp thu đi. Người luôn di chuyển, không thể nào ở im một chỗ, bọn họ bố trí kết giới ở một nơi cũng chỉ có thể bảo vệ những người ở đây, nếu rời khỏi nơi này thì sinh khí vẫn bị hấp thu. Vì vậy Tiêu Diễn liền nghĩ ra một cách, bày kết giới trên một hòn đá nhỏ, tuy không nhiều sức mạnh lắm, nhưng có thể lặng yên đặt lên người, có thể ngăn cản bao nhiều thì ngăn bấy nhiêu, ít nhất có thể kéo giải đến sau khi giải quyết xong. Vì vậy mấy đứa nhỏ chia ra hai người một tổ, bắt đầu bố trí, mỗi lần họ đều bỏ một ít linh lực trên cục đá, nhưng không chịu nổi số lượng nhiều, chốc lát sau, linh lực của mấy đứa bé đã bị tiêu hao gàn hết, nhưng vẫn có hiệu quả, sinh khí tụ lại trên bầu trời bắt đầu có sự thay đổi.

Mấy đứa bé không biết việc nhỏ mà họ làm đã giúp rất nhiều cho Tần Chí.

Linh lực trong thân thể Tần Chí bởi vì có trái tim long mạch mà bắt đầu thay đổi liên tục không ngừng, mà sức mạnh nữ đế thì lại trở nên yếu dần đi, tuy vẫn không ngừng được cung cấp thêm, nhưng luôn có cảm giác cảm giác lực bất tòng tâm, nữ đế biết, sinh khí hấp thu ở bên ngoài đã ít đi.

Lúc này Tần Chí bắt đầu chiếm lợi thế, nữ đế đối phó càng ngày càng khó khăn, giống như thấy trước kết cục, ả nhìn Tần Chí và Địch Hạo, ánh mắt lóe lên sự oán hận: "Đều do các người! Đều do các ngươi! Nếu như không phải là các ngươi ta đã sớm tái sinh, cũng có được sức mạnh cường đại, sao có thể người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ?"

Tần Chí vừa tấn công vừa vô tình nói: "Ngươi tái sinh cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi, nhốt linh vật trong thiên địa đã xúc phạm thiên đạo, lẽ nào thiên đạo còn có thể tha cho ngươi hay sao?"

Còn chưa nói tới những chuyện Bố Tái làm, hấp thụ linh hồn để khôi phục sức mạnh cho nữ đế, đã sớm vi phạm thiên đạo, cho dù bọn họ không ngăn cản, nữ đế cũng sẽ tự nhận hậu quả, cũng có lẽ, sự xuất hiện của bọn họ chính là sự trừng phạt của thiên đạo, từ nơi sâu xa đã được định trước, ai cũng trốn không thoát.

Nữ đế cũng biết lần này mình sẽ thất bại thảm hại, ả nhăn mặt: "Nếu ta không sống được, các ngươi cũng đừng hòng sống!" Nói xong, linh lực quanh nữ đế bạo động.

Sắc mặt Tần Chí thay đổi, tình huống này rõ ràng ả muốn tự bạo1 Tần Chí lập tức chạy tới chỗ Địch Hạo, bảo vệ Địch Hạo trong lòng mình.

Địch Hạo mở to hai mắt, "Đừng mà!" tay cậu đẩy Tần Chí còn chưa kịp vươn ra, đã bị ánh sáng trước mắt làm cho chói mắt mà phải nhắm lại.

Sau khi chấn động mạnh mẽ qua đi, Địch Hạo phá kết giới, Tần Chí xụi lơ trong lòng cậu, Địch Hạo hốt hoảng ôm Tần Chí, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, vội vàng vuốt gò má Tần Chí: "Đại Tần, Đại Tần, anh đừng dọa em! Anh tỉnh lại đi... Đại Tần!"

Địch Hạo vỗ nửa ngày, mấy đứa bé nghe tiếng chạy tới, Tần Chí vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, sau lưng của hắn máu thịt be bét, máu loãng đã thấm ra ngoài, người xung quanh thấy hai người Địch Hạo đột nhiên xuất hiện, đều cực kỳ kinh hãi, nhìn bộ dáng Tần Chí càng không dám tới gần, có mấy người muốn đưa Địch Hạo tới bệnh viện, nhưng Địch Hạo đang hoảng sợ không nghe thấy gì, ngay cả đám Thất Thất nói gì cậu cũng không nghe thấy, đám người Lâm Du và Thẩm Sùng Hoán chạy tới, liền đưa Địch Hạo và Tần Chí vào bệnh viện.

"Không sao đâu." Lâm Du an ủi: "Tôi kiểm tra thân thể cho anh ta rồi, không bị thương đến lục phủ ngũ tạng."

Địch Hạo không tin ngẩn ngơ nói: "Sao có thể, sức mạnh lớn như vậy đánh vào." Nhiều máu như vậy... Bọn họ đều bị chấn động đánh ra xa, nếu không phải Tần Chí vẫn che chở cho cậu sợ rằng hiện tại Địch Hạo cũng sẽ.

Thẩm Sùng Hoán nói: "Là thật, là do cậu quan tâm quá nên loạn, vết thương sau lưng anh ấy chảy nhiều máu nhưng thật ra không nặng như vậy, chắc là có vật gì cản lại cho anh ấy."

Nghe lời của Thẩm Sùng Hoán, Địch Hạo hồi phục tinh thần, cậu nhớ ra trong nháy mắt khi nhắm mắt lại, dường như thấy được hào quang năm màu... Lẽ nào là trái tim long mạch?! Địch Hạo vội vã nhào tới trên người Tần Chí, tỉ mỉ kiếm tra thân thể của hắn, quả nhiên tìm thấy linh lực còn sót lại của trái tim long mạch, thậm chí còn đang tẩm bổ cho cơ thể Tần Chí.

Cậu lập tức thả lỏng, thân thể Địch Hạo xụi lơ, cậu nhịn sự chua xót nơi chóp mũi, lẩm bẩm nói: "Thật tốt quá...."

Mấy ngày sau, Tần Chí tỉnh lại, vết thương phía sau không có gì đáng ngại, chủ yếu do chịu nhiều lực đánh vào cho nên bây giờ mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt liền thấy mặt của Địch Hạo, Tần Chí nhếch miệng cười nói: "Thật tốt quá."