Chương 87: Biết rõ có bẫy

Trong căn phòng mờ tối, một tiếng rên ái muội của phụ nữ truyền tới đứt quãng, xen lẫn với tiếng thở dốc của đàn ông, người đàn ông ở bên ngoài giống như không nghe thấy gì mà cúi thấp đầu xuống, hai mắt tĩnh lặng mà chờ đợi, không bao lâu trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, sau đó giọng của người phụ nữ cũng im bặt, người đàn ông ngoài phòng mới ngẩng đầu, đẩy cửa phòng ra, nhưng không bước vào, mà cung kính đưa hai tay ra nhìn về phía người phụ nữ trên giường,

Trong phòng vẫn còn mùi sau khi làm xong chuyện, dần dần nó bị mùi máu tươi thay thế, trên mặt đất là một người đàn ông cao to đang nằm, lúc này trên mặt người đàn ông dưới đất là sự hoảng sợ, hai mắt trợn to như vẫn không thể tin, trước ngực để trần là một cái lỗ lớn, nhìn kỹ thì giống như tim đã bị người ta móc ra, khung cảnh máu me không gì sánh được. Mà hai người còn lại lại không hề có cảm giác gì, như sớm đã quen vậy. Tư thế nằm trên giường của người phụ nữ đầy tao nhã, thỏa mãn thở dài, cầm khăn mặt từ trong hộc tủ, ưu nhã lau ngón tay của mình.

"Tình huống thế nào?" Sau khi lau ngón tay xong, lúc này người phụ nữ mới không nhanh không chậm hỏi chuyện.

Người đàn ông ngoài cửa không một câu oán hận nào mà trả lời ngay: "Tình huống gần đây không quá tốt, đối phương để mắt tới người của chúng ta, hơn nữa canh chừng rất nghiêm, hành động của chúng ta đều bị hạn chế, có nhiều địa phương phải bất đắc dĩ mà thu tay..."

"Bốp" một tiếng, người đàn ông theo phản xa ngậm miệng lại, đầu cúi thấp hơn.

Người phụ nữ hừ một tiếng nói: "Tiếp tục như vậy nữa thì tới khi nào ta mới có thể khôi phục thực lực như xưa! Khi nào mới có thể trở về tộc của ta, chấn hưng tộc của ta!"

Người đàn ông bịch một tiếng quỳ xuống đất, sợ hãi nói: "Xin vương bớt giận."

Người đàn ông kia chính là Bố Tái, mà người phụ nữ được gọi là vương trong miệng gã chính là nữ đế được cứu ra từ cổ mộ trước đó, mọi chuẩn bị trước đây của Bố Tái đều bị đám người Địch Hạo phá hỏng, cho nên sau khi hai người trốn đi, để khôi phục thực lực của nữ đế, hai người không thể không câu hồn để hiến tế, chỉ có điều, dưới sự trùng hợp của nhân duyên, rốt cuộc lại bị Địch Hạo phá hỏng, mà sau mấy lần, hai người vì đối phó đám người Địch Hạo mà cố ý làm ra một số chuyện, chỉ có điều Tần Chí cũng bắt đầu phản kích rồi, những kẻ bọn họ đã bố trí tỉ mỉ lần lượt bị đánh bại, cho tới bây giờ linh hồn có thể hiến tế ngày càng ít.

Thời gian yên lặng trong nháy mắt, sau đó người phụ nữ như nhớ ra điều gì hỏi: "Ngũ Thông thế nào?"

Bố Tái nói: "Sau khi hắn trốn đi, đã trở về một chuyến, tuyên bố không muốn hợp tác với chúng ta nữa."

Người phụ nữ nheo mắt: "Không muốn hợp tác với chúng ta? Ha, do hắn quyết sao? Hiện tại hắn ở đâu?"

Bố Tái vội nói: "Xin vương yên tâm, trọng thương của Ngũ Thông chưa lành, cũng không phải đối thủ của thuộc hạ, thuộc hạ đã khống chế hắn chờ vương xử lý."

Người phụ nữ nhếch miệng: "Tốt lắm, nếu chúng ta cứu hắn một mạng, vậy hắn phải đem trả lại."

Bành Vũ là bạn của Địch Hạo, từ nhỏ đến lớn đều là anh em tốt bảo vệ Địch Hạo, là bác sĩ học y, của cải phong phú, một năm trước mang theo Mạc Kình ra nước ngoài du học, đi một chuyến tới nay vẫn chưa trở lại, chủ yếu là do Mạc Kình quá trầm mê với y học, mà Bành Vũ thì ở lại cùng với y, nói đến Mạc Kình, cũng là một thiên tài trong y học, chỉ có điều Mạc Kình rất giỏi trong đông y, mà không hiểu rõ về tây y, cho nên có cơ hội tiếp xúc với Tây y, hai người cũng không muốn từ bỏ.

Hôm nay Địch Hạo nhận được điện thoại của Bành Vũ, điện thoại kết nối, Địch Hạo liền nhận ra giọng của Bành Vũ không thích hợp, cho nên cậu không hỏi mấy câu khách sáo mà vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hạo Hạo, tình huống có gì đó không đúng, tớ thật sự không còn cách nào." Giọng nói Bành Vũ uể oải, giọng hơi khàn khàn khó nghe, giống như đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi: "Mạc Kình xảy ra một số tình trạng, cậu ấy hôn mê mấy ngày rồi, tớ đã kiểm tra nhưng không phát hiện trên người cậu ấy có bệnh gì."

"Vậy cậu nghi ngờ là..." Địch Hạo cau mày, y thuật của Bành Vũ rất tốt, nếu như hắn không tra ra bệnh trạng gì thì Mạc Kình có khả năng xảy ra vấn đề rồi.

Bành Vũ dừng một chút sau đó đáp: "Tớ nghi ngờ không phải sức khỏe cậu ấy có vấn đề mà là..." Bành Vũ phiền não nắm tóc: "Tớ thực sự không biết nói thế nào cho rõ! Lúc tớ đi mua đồ ăn, về thì nhìn thấy cậu ấy nằm trên sô pha không nhúc nhích, cậu biết không, lúc đó tớ rất sợ hãi, nhưng mấy ngày trôi qua, cho dù tớ dùng phương pháp gì, đều không kiểm tra được tình huống thân thể của cậu ấy, Mạc Kình cũng không tỉnh, tớ thật sự không còn cách nào, Hạo Hạo, tớ chỉ có thể phỏng đoán vấn đề của Mạc Kình tớ không giải quyết được, mà cậu..."

Nói đến đây sự ăn ý của bạn bè từ nhỏ khiến hai người không cần nói ra cũng hiểu.

Địch Hạo lên tiếng an ủi: "Cậu đừng gấp, tớ lập tức đặt vé máy bay qua đó."

Bành Vũ xoa trán: "Tớ và Mạc Kình ở nước ngoài hơn một năm nay đều không có chuyện gì xảy ra, nhưng Mạc Kình lại xảy ra chuyện lúc này, hơn nữa còn không có nguyên nhân gì, tớ không thể không suy nghĩ nhiều, Hạo Hạo, cậu nói thật cho tớ, có phải bên cậu xảy ra chuyện gì rồi không."

Địch Hạo cầm điện thoại di động không nói lời nào, Bành Vũ đã hiểu được ý nghĩa trong sự im lặng này.

"Nếu không các cậu đừng đến nữa...."

"Nói gì vậy." Địch Hạo ngắt lời Bành Vũ: "Trước tiên cậu đừng nghĩ bậy nữa, chuyện thế nào còn chưa rõ, hơn nữa cho dù như chúng ta nghĩ, cũng là do tớ và Đại Tần mà khiến Mạc Kình thành như vậy, chúng tớ có trách nhiệm phải qua đó, cho dù không phải, hai người là bạn của chúng tớ, chúng tớ cũng phải qua. Có điều, vẫn muốn nói với hai người một tiếng xin lỗi."

Bành Vũ mắng một câu: "Địch Hạo, da mặt dày của cậu đâu rồi? Quan hệ của chúng ta là thế nào, có cần cậu xin lỗi sao? Được rồi, muốn qua thì qua nhanh lên, tớ cho cậu cơ hội lấy công chuộc tội."

Địch Hạo và Bành Vũ nói vài câu, sau đó mới cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, cho dù vừa rồi cậu thoải mái nói với Bành Vũ có thể mọi chuyện không như họ nghĩ, nhưng cứ vào lúc này lại xảy ra chuyện, khiến bọn họ không thể không nghĩ nhiều. Bạn bè người thân có quan hệ với bọn họ ở trong nước đều được bảo vệ, đám Bố Tái không thể ra tay, Địch Hạo vốn tưởng rằng hai người Bành Vũ ở nước ngoài có lẽ không có chuyện gì, không ngờ bọn Bố Tái cũng vươn tay xa như vậy. Nếu muốn lợi dụng Bành Vũ và Mạc Kình như vậy con đường phía trước chắc chắn sẽ rất gian nguy, nhưng đây chỉ là thứ yếu, hiện tại Địch Hạo lo lắng cho an nguy của Bành Vũ và Mạc Kình hơn. Bây giờ Mạc Kình xảy ra chuyện, như vậy có thể Bành Vũ cũng đã bị theo dõi, nếu không cẩn thận, Địch Hạo quả thực không dám nghĩ tới hậu quả.

Có điều trên người Bành Vũ có bùa hộ mệnh cậu cho, hơn nữa Bành Vũ cũng đã cảnh giác, trong thời gian họ tới đó, chỉ mong không có chuyện gì xảy ra.

Đây rõ ràng là cái bẫy, nhưng bọn họ không thể không đi.

Địch Hạo nói mọi chuyện với Tần Chí, Tần Chí không nói hai lời liền mua vé máy bay, vài ngày sau, hai người liền ra nước ngoài. Chuyến hành trình này hai người không mang ai theo, để mấy đứa nhỏ ở nhà.

Bành Vũ đứng ở cửa nhận ra hai người, đầu tiên là dùng sức ôm Địch Hạo một cái, sau đó bắt tay với Tần Chí nói tiếng cám ơn.

Địch Hạo buông Bành Vũ ra: "Được rồi, dẫn chúng tớ đi xem Mạc Kình."

Bành Vũ cũng không từ chối: "Được."

Hai người Bành Vũ thuê một phòng trọ, sau khi không khám ra bệnh cho Mạc Kình, Bành Vũ liền đưa Mạc Kình về, bố trí ổn thỏa ở trong nhà, hiện tại hắn liền dẫn Địch Hạo và Tần Chí về nhà trọ.

Mạc Kình lẳng lặng nằm ở trên giường, nếu không phải biết y hôn mê bất tỉnh, còn tưởng rằng y chỉ đang ngủ.

Bành Vũ ngồi bên cạnh Mạc Kình, chỉnh sửa quần áo lại cho y, vẻ mặt đầy lo lắng.

Địch Hạo vỗ vai Bành Vũ: "Để tớ xem sao."

"Ừm." Bành Vũ đứng lên, tránh chỗ cho Địch Hạo, hắn nhìn Địch Hạo dùng linh lực kiểm tra thân thể cho Mạc Kình, ánh mắt dừng trên người Mạc Kình, đột nhiên, vẻ mặt Bành Vũ thay đổi: "Hạo Hạo!"

"Làm sao vậy?" Địch Hạo quay đầu lại hỏi.

Bành Vũ kéo Địch Hạo qua, vẻ mặt hơi khủng hoảng: "Hạo Hạo, cậu còn nhớ lá bùa trước đây cậu đưa cho tớ không?"

"Đương nhiên nhớ."

Bành Vũ nói: "Có phải chỉ có người sở hữu mới có thể lấy nó xuống?" Nói xong, Bành Vũ đưa cổ tay mình ra, tấm bùa hộ mệnh được cất trong vòng tay, mà bây giờ trên cổ tay Bành Vũ không có gì cả, sắc mặt Địch Hạo cũng thay đổi, cậu thấy Bành Vũ chỉ cổ tay của Mạc Kình trên giường, nơi đó cũng trống rỗng không có gì cả.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt, ba người mới phát hiện không đúng, cả phòng bỗng có kết giới mở ra, Tần Chí che ở trước ba người, mà Địch Hạo và Bành Vũ cũng ra tay chế trụ người trên giường.

"Ngũ Thông!" Lúc Địch Hạo chế trụ người ở trên giường thì người đó cũng hiện ra diện mạo vốn có, có điều Ngũ Thông nhìn qua rất hốt hoảng giống như không có thần trí.

"Còn có người khác." Tần Chí nhìn bộ dáng Ngũ Thông, lập tức nói, sau đó hắn phòng bị nhìn xung quanh.

Hai bóng người dần dần xuất hiện, sau khi Địch Hạo thấy rõ liền giễu cợt nói: "Không ngờ các người lại đích thân đến."

Xuất hiện ở nơi này là Bố Tái và nữ đế.

"Mạc Kình đâu!" Bành Vũ mặc kệ hai người đó là ai, hắn chỉ lo lắng an nguy của Mạc Kình.

Bố Tái cười một tiếng kéo Mạc Kình ra: "Người ở đây, muốn hắn sống, hai người phải đi cùng chúng ta." Gã chỉ Tần Chí và Địch Hạo, linh lực trên người hai người thâm hậu, nếu như có thể hiến tế cho nữ đế, vậy nữ đế có thể khôi phục thực lực ngay lập tức, thậm chí có tăng cao.

Địch Hạo nâng Ngũ Thông: "Xem ra các người đã vứt Ngũ Thông rồi."

Nữ đế khinh miệt nhìn Ngũ Thông: "Nếu không phải có thể làm việc cho ta, giữ lại cũng chỉ lãng phí." Trước đây cứu Ngũ Thông chỉ là xem trọng thù hận giữa gã và đám người Địch Hạo, nhưng Ngũ Thông lại muốn từ bỏ trước, cho nên họ không thể không xóa thần trí Ngũ Thông, biến gã thành con rối, đảm đương vị trí mồi nhử. Ai ngờ, Ngũ Thông chạy thoát nhiều lần như vậy, lại bị hủy ở trên tay người phe mình.

Địch Hạo kiểm tra thân thể Ngũ Thông: "Trước đó ta dùng linh lực dò xét không phát hiện cái gì không đúng, các người biến Ngũ Thông thành con rối, rồi lại dùng linh lực che lấp, sợ rằng phí không ít khí lực nhỉ, lẽ nào các người không sợ sau khi Ngũ Thông khôi phục thần trí, các người sẽ bị phản phệ?"

Nữ đế nhếch miệng: "Để hắn khôi phục thần trí nào đơn giản vậy, hiện tại chẳng lẽ các người có cách? Ha, không cần kéo dài thời gian, tự phế kinh mạch, ta có thể đảm bảo không làm bạn các người bị thương, hơn nữa còn khiến người đàn ông này tỉnh lại."

Tự phế kinh mạch, linh lực vẫn còn, nhưng họ không thể sử dụng linh lực được nữa, chỉ có thể để mặc người ta nắn bóp.

Sắc mặt Bành Vũ khó coi nhìn Địch Hạo: "Hạo Hạo, đừng đồng ý với họ, nếu như Mạc Kình biết thì cũng không đồng ý các cậu hi sinh như vậy, các cậu đi theo bọn chúng chắc chắn sẽ mất mạng."

Bố Tái giận tái mặt: "Thằng nhóc, lẽ nào ngươi không muốn cứu mạng người tình của mình?"

"Trên người cậu ấy có bùa hộ mệnh, các người không làm gì được đâu." Bành Vũ lên tiếng nói, ngụ ý chính là, cho dù hai người có bắt Mạc Kình cũng không có cách làm hại y.

Bố Tái như nghe thấy chuyện cười: "Chỉ là một tấm bùa hộ mệnh mà thôi, dùng một mạng đổi một bùa hộ mệnh, cái giá này không cao."

Bùa hộ mệnh có thể công kích ngược lại, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần, dùng một mạng làm cái giá là có thể khiến bùa hộ mệnh mất hiệu lực, tìm một người tới chịu công kích, chịu phản ngược lại mà chết thì chuyện này Bố Tái vẫn làm được.

Sắc mặt Bành Vũ lúc xanh lúc trắng, nhìn chằm chằm Mạc Kình nói: "Cùng lắm thì tôi và cậu ấy cùng nhau..."

-----------------------------

Chỉ còn 7 chương nữa là bộ truyện này kết thúc rồi, mình sẽ cố đẩy nhanh tốc độ up chương cho mọi người nhé.