Lúc Tần Chí tới, cũng đưa theo Viêm Minh qua, dải ngăn cách được giăng lên, trước khi vớt thi thể lên thì còn một vấn đề, đó là quỷ trong hồ, bởi vì Liên Triều vội cứu Địch Tư, cũng chưa giải quyết thủy quỷ xong, nếu như bọn họ vớt thi thể, tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của thủy quỷ, cho nên muốn vớt thi thể phải giải quyết thủy quỷ trước.
"Để tôi." Tần Chí nói.
Mọi thứ đều chuẩn bị xong, lúc Tần Chí xuống nước, Địch Hạo đột nhiên gọi Tần Chí lại: "Đợi một chút." Địch Hạo kéo Tần Chí, sau đó hỏi Liên Triều: "Anh đã ở trường học này lâu rồi, trước đây anh có từng gặp thủy quỷ này chưa?"
Liên Triều lập tức hiểu Địch Hạo có ý gì, anh ta lắc đầu nói: "Chưa từng thấy, có lẽ nó mới ra ngoài."
Địch Hạo gật đầu, sau đó nói với Tần Chí: "Đại Tần, cố gắng bắt sống, e rằng vụ án lần này cũng có liên quan."
"Ừm."
Sau khi Tần Chí xuống nước, linh lực quanh thân tạo thành một cái vòng bảo hộ, trong hồ nước vẩn đυ.c, càng xuống dưới càng cảm nhận rõ sự lạnh lẽo, không lâu sau, vẻ mặt Tần Chí khẽ thay đổi, cảm giác được có cái gì chậm rãi tới gần hắn, biểu cảm Tần Chí không thay đổi, tựa như đang quan sát gì đó, cảm giác lạnh lẽo sau lưng ngày càng gần, vẻ mặt Tần Chí nghiêm lại, chợt xoay người, linh lực trong tay biến thành xiềng xích, trong nháy mắt khóa chặt thủy quỷ lại.
Thủy quỷ hét lên một tiếng, biểu cảm xen lẫn sợ hãi và hận thù, ở bên trong xiềng xích không ngừng kêu lên: "Gϊếŧ ngươi.... Gϊếŧ ngươi! A! Gϊếŧ ngươi!..."
Tần Chí nhíu mày nhìn xiềng xích trên người thủy quỷ, cuối cùng vẫn thu thủy quỷ vào.
Vớt ba cỗ thi thể lên, Viêm Minh kiểm tra sơ bộ, sau đó xác định đều là nữ, giống với ba người đã mất tích, chỉ là bây giờ thi thể đều bị trương lên, mặt mũi không rõ, vân tay cũng bị ngâm nước mà mòn đi, chỉ có thể mang về kiểm tra cẩn thận mới dám xác định thân phận.
Có điều, trong lòng bọn họ cũng đoán ít nhiều, ba cỗ thi thể trước mặt này, có khả năng lớn chính là ba nữ sinh mất tích.
Viêm Minh trở về phòng điều tra đặc biệt, Tần Chí liền dẫn Địch Hạo và Địch Tư về nhà. Lúc nhìn thấy Trần Nghiêu, Tần Chí nhíu mày, có chút kinh ngạc.
"Ồ, Trần Nghiêu này, chính là con trai của Trần Tử Dương, trước khi anh mất trí nhớ đã gặp đó." Địch Hạo giải thích.
Tần Chí sửng sốt, trong nháy mắt nâng trán, giờ hắn mới phát hiện, thời gian lâu như vậy hắn đã quên nói cho Hạo Hạo, hắn khôi phục trí nhớ rồi. Trong khoảng thời gian này bận chăm sóc Địch Hạo, còn tìm những kẻ đó, đối phó với chúng, Tần Chí quên mất cũng chưa kịp nói cho Địch Hạo biết chuyện hắn đã khôi phục trí nhớ, cho nên bây giờ Địch Hạo vẫn tưởng Tần Chí chưa nhớ lại.
"Hạo Hạo, anh đã..." Tần Chí nói được nửa câu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn híp mắt, ngăn nửa cậu còn lại.
Địch Hạo quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Tần Chí hơi xụ mặt, giống như có hơi mất mát: "Hạo Hạo, nếu như anh vẫn không nhớ lại được thì làm sao đây?"
Địch Hạo nắm tay Tần Chí: "Không sao cả, dù sao hiện tại chúng ta cũng không khác trước là bao, hơn nữa, những chuyện anh không nhớ, không phải còn có em sao, em sẽ nhắc nhở anh."
Ánh mắt Tần Chí lóe lên sự dịu dàng cùng ý cười, sau đó nhanh chóng giấu đi, hắn tiếp tục mở miệng hỏi: "Anh nhớ trước đây em từng nói, thích anh sau khi mất trí nhớ phải không?"
Tại sao lại hỏi nữa...
Địch Hạo lên tinh thần, thoải mái đáp Tần Chí: "Không sai không sai, em thích bây giờ hơn."
Mặt Tần Chí trầm xuống, hắn không từ bỏ mà hỏi: "Thật sao? Trước kia anh cũng không tệ mà, sự nghiệp thành công, tuổi trẻ tài cao, trầm tĩnh...."
Địch Hạo ngu đột xuất cũng không nghe ra ý tứ của Tần Chí, cậu trực tiếp ngắt lời Tần Chí, tự cho là đúng mà an ủi: "Bây giờ anh tinh thần phấn chấn hơn, bồng bột hơn, mê người hơn." Ánh mắt đặc biệt chân thành tha thiết.
Tần Chí tức giận đến nở nụ cười: "Ồ, thực sao? Thì ra em thực sự thích anh lúc này à."
"Ừ. Cứ là anh thì em đều yêu."
Tần Chí hừ lạnh một tiếng, nhìn Địch Hạo không nói lời nào.
Lúc này Địch Hạo mới thấy không đúng: "Hửm... Sao anh không vui vậy?"
Tần Chí khoanh tay, giọng nói thậm chí có chút ai oán: "Ừm... Anh đang suy nghĩ, làm thế nào để anh mất trí nhớ lại, để cho cái tôi tinh thần phấn chấn bồng bột kia trở về."
Địch Hạo: ...
Trợn tròn mắt.
Đứa bé ngu ngốc đã không biết nên làm gì bây giờ (=_=)
"Có ý gì... Anh, anh hồi phục trí nhớ rồi?" Địch Hạo trợn to hai mắt không thể tin hỏi.
Tần Chí sờ mũi một cái: "Quên nói cho em biết, ngày em bị thương anh đã khôi phục trí nhớ rồi."
Địch Hạo ôm lấy Tần Chí trong nháy mắt: "Thật tốt quá!" Anh không biết một người nắm giữ ký ức của hai người cô đơn biết bao, may mà anh đã trở về.
Cuối cùng Tần Chí kiềm chế không được mà nở nụ cười, ôm Địch Hạo: "Hầy, cho dù có biểu hiện bây giờ của em, cũng đừng hòng bỏ qua lời em nói trước đó."
Địch Hạo bực mình ngẩng đầu, dở khóc dở cười đấm vào ngực Tần Chí: "Anh đừng có đùa giỡn với đầu óc của em, biết rõ là em an ủi anh mới nói mấy lời đó."
Tần Chí cười nắm tay Địch Hạo: "Không được, anh đau lòng, muốn..."
"Bồi thường chứ gì." Địch Hạo trôi chảy tiếp lời, hoàn toàn đoán được Tần Chí muốn nói điều gì.
Tần Chí nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Địch Hạo trợn mắt: "Xấu xa."
Tần Chí ôm Địch Hạo: "Vậy bây giờ bồi thường liền đi."
"Bọn nhỏ đều ở nhà đó, hơn nữa còn chưa làm cơm tối."
"Mặc kệ, không phải có Địch Tư sao, đói bụng thì để tụi nhỏ tự làm cơm đi."
Sau đó một đám nhỏ gào khóc đòi ăn cộng thêm một người lớn Địch Tư liền bị vứt bỏ, nếu như không phải Thất Thất lôi kéo Tần Duệ, Tần Duệ đã sớm chạy lên gõ cửa, bé tham ăn không thể bị đói bụng. Có điều may mà Tần Chí coi như có lương tâm, cuối cùng vẫn ra làm cơm tối.
Địch Hạo đau thắt lưng ôm mấy đứa bé: "Đói bụng lắm hả?"
Tần Duệ dựa vào người Địch Hạo, hai mắt nhìn chằm chằm bụng Địch Hạo.
Địch Hạo giữ nụ cười: "... Nhìn gì vậy, con trai?"
Tần Duệ đưa tay nhỏ sờ bụng Địch Hạo: "Chỗ này sẽ có em trai không?"
Địch Hạo...
"Ai nói với con vậy, con đếm thử xem hiện tại nhà chúng ta có bao nhiêu đứa rồi, thêm một đứa nữa không phải sẽ phát điên sao, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm chủ, may mà mấy đứa không cần ba phải trông cả ngày, nếu không ba chắc chắn sẽ thành ông chồng làm chủ gia đình."
Hỏa Vân buồn bã nói: "Không có em trai để chơi sao? Thất Thất nói hai người đang tạo em trai, không phải thật à."
Địch Hạo lập tức nhìn về phía Thất Thất, Thất Thất che mặt cười lấy lòng: "Không phải do Duệ Duệ muốn đi gõ cửa sao, con cũng chỉ là..." Chỉ có thể gạt em trai như vậy, nếu không em trai sẽ không nghe lời.
Địch Hạo than thở một tiếng, đây là chuyện gì thế.
Đợi lúc Tần Chí bưng đồ ăn ra, phát hiện Địch Hạo trừng mắt với hắn, hắn buồn bực nghĩ, lẽ nào làm quá mạnh rồi? Lát nữa phải xoa bóp thắt lưng cho Hạo Hạo.
Ngày hôm sau Địch Tư tới trường, là tiết của Liên Triều, rốt cuộc Địch Tư có thể quang minh chính đại mà nhìn Liên Triều rồi. Hiện tại vừa thấy Liên Triều đã nhìn chằm chằm, bởi vì muốn biết rốt cuộc Liên Triều là yêu quái gì. Nhưng cho dù cậu ta nhìn mặt Liên Triều ra đóa hoa tươi, cũng không thể nhìn ra tướng mạo người này giống cái gì, có điều Địch Tư muốn xem... Nghĩ một chút, Địch Tư cúi đầu lấy điện thoại di động ra, âm thầm search động vật mắt vàng, ra một đống lớn, thậm chí còn có côn trùng, Địch Tư chán ghét bĩu môi, nghĩ về việc nguyên hình Liên Triều là côn trùng thì cả người đều không ổn.
Lúc này, một đôi chân mang giày da xuất hiện ở trước mắt Địch Tư, Địch Tư chậm rãi ngẩng đầu, Liên Triều cười híp mắt hỏi: "Chơi điện thoại di động à?"
Địch Tư gật đầu, sau đó muộn màng phát hiện cả lớp đều đang nhìn cậu.
"Em biết trong lớp tôi không thể chơi điện thoại không, tiết đầu tôi đã nói rồi."
Địch Tư nhấp môi, tiết đầu cậu đang làm gì ấy nhỉ? À, đang thất thần, cho nên cũng không nghe thấy, có điều, không thể nói ra được, trước mặt mọi người mà làm mất mặt thầy giáo, cho dù là Liên Triều cũng không vui đâu.
Liên Triều nhìn bộ dáng có chút đáng thương của Địch Tư, trong mắt lóe lên một vệt sáng: "Tan học theo tôi tới phòng làm việc một chuyến."
Người xung quanh lập tức nhìn cậu với ánh mắt: Cậu thảm rồi.
Nhưng Địch Tư lại thở dài một hơi, trực giác của cậu nói Liên Triều sẽ không trách cứ cậu cái gì, có điều anh ta muốn cậu tới phòng làm việc để làm gì?
Sau khi tan học, vẫn có mấy nữ sinh nhân cơ hội vây quanh Liên Triều, Địch Tư thấy thế, nhịn không được hừ một tiếng, nhanh chóng thu lại trái tim thiếu nữ của mấy người có được không, giới tính không giống nhau sao có thể yêu đương, càng đừng nói đến chủng loại không giống nhau!... Đợi đã, câu vừa rồi có phải có gì đó không đúng rồi không?
Địch Tư vẫn xoắn xuýt tại chỗ, hoàn toàn không chú ý Liên Triều đã thoát khỏi mấy nữ sinh kia mà đi tới chỗ cậu.
Lúc này người trong phòng học đều đi hết sạch, chỗ ngồi chỉ có một mình Địch Tư, Liên Triều đứng trước mặt Địch Tư, đột nhiên khom người xuống.
Địch Tư cảm giác có một cái bóng đang phủ lấy mình, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa hợp, khoảng cách gần đến nỗi nghiêng đầu một cái là có thể hôn rồi, Địch Tư không khỏi nín thở.