Chương 73: Kiếp trước và kiếp này

Tiêu Kỳ Phong dừng một chút, gắp một miếng sủi cảo vào bát của Phong U.

Phong U kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Kỳ Phong, có chút không dám tin tưởng.

Tiêu Kỳ Phong nhíu mày lại: "Ăn đi."

"Vâng." Phong U cười, sung sướиɠ gắp sủi cảo vào miệng, sau đó hai mắt Phong U mông lung đẫm lệ nhìn Tiêu Kỳ Phong, vẻ mặt đau khổ nói: "Ớt.... Cay quá...."

Tiêu Kỳ Phong:... (=_=)

Mọi người ăn tối xong đã hơi trễ, đã sắp tới giao thừa, mọi người ngồi vây quanh ở trên ghế sa lon, vừa xem chương trình, vừa chờ năm mới đến. Địch Hạo kéo Tần Chí đi tới một bên, nói lại chuyện trên người Hình Ngọc Sinh có ma chủng, rồi lại nói về chuyện của Hắc Bạch Vô Thường, cuối cùng hỏi: "Anh biết làm thế nào để gọi họ tới không?"

Tần Chí cúi đầu suy nghĩ một chút: "Biết."

Địch Hạo kinh ngạc mở miệng nói: "Không phải anh không nhớ rõ gì sao?"

Tần Chí nở nụ cười: "Có một số việc giống như là bản năng, đây là năng lực của anh, anh biết nên làm như thế nào, giống như yêu em cũng là bản năng của anh vậy, dù có mất trí nhớ, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, cũng...."

"Dừng dừng dừng!" Địch Hạo bất đắc dĩ nhìn Tần Chí: "Trình độ nói mấy lời ân ái của anh ngày càng cao đấy."

Tần Chí cúi đầu hôn Địch Hạo một cái: "Vậy em có thích không?"

Địch Hạo cười cong mắt: "Cũng được."

Hôm sau lúc trời tối, Hắc Bạch Vô Thường đến đúng hẹn.

"Ai, lúc này mới sang ngày đầu tiên của năm mới đã phải làm việc, chúng ta thật thê thảm mà." Hắc Vô Thường vừa ăn đồ ăn vặt trên bàn, vừa lên tiếng nói: "Sao không thấy mấy đứa nhóc? Ta đang nhớ bọn nhỏ nha."

"Bọn nó ở trên lầu, ta không muốn để bọn nhỏ biết chuyện sắp nói." Địch Hạo nói.

Sợ sau khi Hình Ngọc Sinh biết sẽ suy nghĩ nhiều, Địch Hạo liền lùa mấy đứa nhỏ lên lầu hai chơi, cho nên hiện tại chỉ còn bốn người bọn họ, Tiêu Kỳ Phong và Phong U rạng sáng nay đã rời đi rồi, không có cách nào, chuyện ở Ma Vực thực sự là quá nhiều, bọn họ còn phải về làm việc.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Hắc Vô Thường hỏi luôn.

Địch Hạo gật đầu: "Ta muốn hai ngươi hỗ trợ tra kiếp trước và kiếp này của một đứa bé." Sau đó Địch Hạo nói ngày sinh tháng đẻ của Hình Ngọc Sinh.

Bạch Vô Thường nói: "Cái này đơn giản, chúng ta có thể tìm sổ ghi chép sinh tử để xem." Sau đó hắn ta lấy sổ ghi chép sinh tử ra lật lật.

"Sổ sinh tử không phải của Diêm Vương sao..." Địch Hạo kinh ngạc nói: "Sao lại ở trong tay ngươi?"

"Trong địa phủ, mấy người chúng ta là người có chức vị, mỗi người đều có một sổ sinh tử, nhưng đều là bản nhái thôi, chỉ có thể lật tìm đọc, không thể làm gì khác, chỉ có sổ sinh tử trong tay lãnh đạo trực tiếp của chúng ta cũng chính là Diêm Vương mới là bản chính, quy định sống chết của con người, cai quản luân hồi." Bạch Vô Thường giải thích.

"Ồ." Địch Hạo yên lặng nghĩ, thì ra địa phủ cũng có đồ lậu....

Sau đó Bạch Vô Thường liền bắt đầu tra, tốc độ lật của hắn ta rất nhanh, sách sinh tử lóe lên ánh sáng vàng, phía trên là những ký hiệu nhìn không hiểu, lát sau, rốt cuộc Bạch Vô Thường cũng ngừng lại, sắc mặt của hắn ta có chút nghiêm trọng: "Ngươi nói ngươi muốn biết kiếp trước của đứa tên Hình Ngọc Sinh là ai?"

Địch Hạo trả lời: "Đúng vậy."

Bạch Vô Thường lắc đầu: "Kiếp trước của cậu bé chính là kiếp trước của cậu bé, Hình Ngọc Sinh không thay đổi, vẫn luôn là người này."

Địch Hạo và Tần Chí nhìn nhau, Tần Chí nhíu mày: "Có ý gì?"

"Không biết vì sao, cậu bé không đi vào luân hồi." Bạch Vô Thường đóng sổ sinh tử nói.

Địch Hạo kinh ngạc nói: "Sao có thể?"

Hắc Vô Thường lên tiếng: "Nếu sổ sinh tử ghi như vậy, sẽ không sai, cách giải thích duy nhất là, Hình Ngọc Sinh chưa trải qua luân hồi đã tiến vào thân thể kiếp này, lớn lên cùng với thân thể."

"Thế nhưng..." Địch Hạo nhíu mày suy nghĩ một chút: "Nếu như hồn phách của cậu bé không đi qua địa phủ, vậy cậu bé phải nhớ kiếp trước của mình chứ...." Địch Hạo đột nhiên nghĩ đến thái độ của Hình Ngọc Sinh với Hỏa Vân, vì vậy cậu lập tức nói: "Tra giúp ta kiếp trước của Hỏa Vân."

"Hỏa Vân?" Bạch Vô Thường nghĩ đến con tiểu hồ ly hoạt bát kia, thực sự không nghĩ ra được nó có liên quan gì tới chuyện này, nhưng Bạch Vô Thường vẫn cầm sổ sinh tử lên, lần này tốc độ lật vẫn nhanh như trước, nhưng Bạch Vô Thường phải dùng thời gian dài hơn.

"Hử, đây là chuyện gì?" Bạch Vô Thường khói hiểu nhìn sổ sinh tử.

"Sao vậy?" Địch Hạo hỏi.

"Hỏa Vân không có kiếp trước." Bạch Vô Thường thở dài: "Không biết nguyên nhân gì, sổ sinh tử không có ghi lại kiếp trước của nó."

"Vậy sao...." Địch Hạo lẩm bẩm. Có một số kiếp trước của sinh linh sau khi luân hồi sẽ khác, bởi vì thời gian họ ra đời không giống nhau. Có người sẽ bắt đầu từ kiếp này, có người thì kiếp này là kiếp luân hồi thứ hai, nhưng Địch Hạo không nghĩ kiếp này là kiếp đầu của Hỏa Vân, trực giác của cậu nói rằng Hỏa Vân chắc chắn có vấn đề gì đó, cho nên tất cả kiếp trước mới tan thành mây khói, mà tất cả chuyện này, e rằng có quan hệ với Hình Ngọc Sinh.

Sự thực rốt cuộc là thế nào, Địch Hạo có chút xoắn xuýt không biết nên điều tra tiếp không, nếu như tra được, chỉ mong việc này sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của họ.

Gặp lại cha của Hình Ngọc Sinh lần nữa vẫn là trong bệnh viện, lần này là Hình Ngọc Sinh đột nhiên yêu cầu đi xem thân thể của mình, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Địch Hạo và Tần Chí vẫn tới đó, lần này bọn họ vừa tới, chưa kịp chuẩn bị, cha và mẹ kế của Hình Ngọc Sinh giống như canh chuẩn thời gian mà tới.

Địch Hạo cười: "Thật ngại quá, lại không báo cho hai người mà tới."

"Không sao." Mẹ kế của Hình Ngọc Sinh cười nói: "Hai người cũng là quan tâm Ngọc Sinh, chúng tôi vui còn không kịp nữa là." Nói xong, cô ta đi tới bên giường, vươn tay muốn sò đầu Hình Ngọc Sinh.

Đúng lúc này, linh thể của Hình Ngọc Sinh không biết vì sao đột nhiên mắt đỏ lên, tóc bay trong gió, Hình Ngọc Sinh giống như đã mất ý thức, trong cơ thể cậu bé đột nhiên có ma khí nhẹ xông ra, lấy tốc độ rất nhanh xông về phía mẹ kế, nhanh đến nỗi Địch Hạo và Tần Chí đều không phản ứng kịp.

"A!"

Người phụ nữ thét chói tai, đυ.ng vào cái bàn phía sau, cha của Hình Ngọc Sinh hoảng sợ nhìn vợ mình giống như bị một vật không tên va vào.

"Xảy ra chuyện gì?" Hình Đào nhanh chóng đi tới bên cạnh người phụ nữ, sợ hãi nhìn xung quanh.

Rắc!

Cửa sổ bể ra tan tành, Địch Hạo vừa nhìn, ma khí trên người Hình Ngọc Sinh ngày càng nhiều! Mà mắt của Hình Ngọc Sinh đã đỏ bừng, nhưng không có chút thần thái nào, mục tiêu ma khí của cậu bé chính là mẹ kế đối diện, từng luồng ma khí còn chưa thành hình cũng đang tấn công tới, Địch Hạo không dám trễ nãi, nhanh chóng ngăn lại.

"Đi ra ngoài!" Tần Chí thấp giọng nói.

Hình Đào hoảng sợ nhìn Hình Ngọc Sinh trên giường, lại nhìn Tần Chí và Địch Hạo một cái, không dám suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng đưa vợ hắn ta rời đi.

Sau khi hai người rời khỏi, Hình Ngọc Sinh đột nhiên khuỵu xuống, một tay Tần Chí đỡ Hình Ngọc Sinh, chuyển vận linh khí cho linh thể của cậu bé, ma chủng tiếp xúc được linh lực của Tần Chí lại tự động chuyển hóa thành ma khí.

Địch Hạo cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ma chủng trong cơ thể cậu bé sao lại đột nhiên bị kích phát?"

"Chắc bị cái gì kí©h thí©ɧ." Tần Chí không ngăn cản hành vi chuyển hóa thành ma khí của ma chủng, nếu nó chủ động bảo vệ Hình Ngọc Sinh, như vậy hiện tại cho dù Hình Ngọc Sinh gặp nguy hiểm khi nhập ma, có lẽ cũng chỉ có thể đứng nhìn, nếu không họ cũng không biết phải làm thế nào để Hình Ngọc Sinh hồi phục ý thức.

Sau khi các loại linh lực chuyển vận xong, Tần Chí đặt Hình Ngọc Sinh tới ghê sa lon bên cạnh, chờ ma chủng chuyển hóa toàn bộ linh lực. Qua một lúc, thân thể Hình Ngọc Sinh run lên, lập tức liền mở mắt, cậu bé tỉnh lại, biểu cảm trong nháy mắt có chút mờ mịt.

Địch Hạo hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"

Hình Ngọc Sinh nhìn Địch Hạo, sau đó gật đầu: "Tôi nhớ ra rồi." Không chỉ có ký ức của thân thể này, còn có lúc trước.... Cậu bé chậm rãi nói: "Cám ơn hai người. Chờ tôi trở lại thân thể, có thể cho tôi ở với hai người được không?"

"Không phải là ở với chúng ta." Tần Chí nói: "Cậu và Hỏa Vân rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"

Hình Ngọc Sinh thở dài: "Bãi bể nương dâu, không ngờ lúc vừa tỉnh lại, em ấy lại biến thành như bây giờ...."

Thì ra kiếp trước Hình Ngọc Sinh và Hỏa Vân có quen biết, bọn họ một người vì bị gia tộc hãm hại mà sa ngã thành Ma, một người độc lai độc vãng, một người bởi vì vận mệnh đau khổ mà im lặng ít nói, một người cô đơn nhưng tính cách lại sáng sủa. Giống như hai nam châm hút nhau, cùng chí nhướng, nhưng sau đó Hình Ngọc Sinh bị gia tộc đuổi gϊếŧ, lúc y sắp bỏ mạng, Hỏa Vân dùng bí pháp cứu y, rút ma khí của Hình Ngọc Sinh, trực tiếp đầu thai, mà thứ Hỏa Vân phải trả giá đó là quên hết một đời, quên đi kiếp trước cũng quên y hoàn toàn.

"Mong hai người đừng nói với Hỏa Vân, đời này, tôi chỉ muốn nhìn em ấy lớn lên." Hình Ngọc Sinh cầu xin nói, các loại nhân quả ở kiếp trước đã qua, giống như bọn họ trải qua nhiều như vậy, hiện tại cũng chỉ nói mấy câu đã giải thích rõ ràng, thị phi lúc trước hiện tại đã không còn quan trọng, quý trọng người trước mắt mới là quan trọng nhất. Hình Ngọc Sinh thực sự cảm ơn mình bây giờ đã tỉnh lại, để cho y có cơ hội để bù đắp và bảo vệ.

Về phần hôm nay sao y thanh tỉnh được, Hình Ngọc Sinh híp mắt, nếu kiếp này có được thân thể này còn là do kiếp trước Hỏa Vân hi sinh mà lấy cho mình, vậy y sẽ đòi lại một cái công đạo.