Chương 40: Túm về phòng của mình

Thi thể rải rác trên mặt đất, đúng là rải rác, lần này thi thể không bị nấu chín, nhưng có vẻ thảm hơn. Trên mặt đất khắp nơi đều là máu, thậm chí rất nhiều chỗ máu văng ra rồi thấm xuống đất, nhuốm mặt đất đều đỏ như máu, tản ra một mùi khiến người khác buồn nôn.

Mặt Địch Hạo sầm xuống quan sát hiện trường, trên mặt đất không thấy hung khí, thi thể đan xen nhau, không hoàn chỉnh, có thể thấy, gϊếŧ người gấp gáp, trên mặt Vương Thư đầy vết máu, nhưng không khó nhìn ra, biểu cảm vặn vẹo hoảng sợ trên mặt cô.

Tần Chí cất di động đi: "Anh đã gọi Viêm Minh tới, cậu ấy sẽ qua ngay."

"Ừm." Địch Hạo cau chặt mày, tâm trạng không quá tốt, thấy vụ án dần có tiến triển, kết quả lại xảy ra chuyện này, lại thêm một án mạng, cho dù rơi xuống người ai đều không thoải mái.

Viêm Minh và Tần Hiểu không lâu sau đã chạy tới, trước đó họ đang dạo phố, cho nên tới đây không tốn nhiều thời gian, hiện tại tin tức vẫn chưa để lộ ra, cũng chưa nói với ai ở hiện trường, đám người Địch Hạo chỉ gọi đạo diễn tới thông báo một chút, những người khác, vì tránh gây hoang mang, người ở đây đều không hẹn mà cùng giấu đi, mà đạo diễn của đoàn phim cũng chung suy nghĩ, việc quay chương trình vẫn phải tiếp tục, nếu chuyện này bị những người khác biết, chỉ sợ hoạt động lần này phải ngâm nước nóng, chẳng qua đó là suy nghĩ của đạo diễn, Trần Tử Dương lại không biết còn có thể tiếp tục không, càng đừng nói còn có Lưu Chính ở đây.

Tuy nhiên chuyện này không phải chuyện Địch Hạo và Tần Chí quan tâm, hiện tại, họ chỉ nghĩ nhanh tìm ra manh mối, tìm được hung thủ, xem ra Vương Thư đã biết chuyện gì, cho nên mới bị diệt khẩu, mà người này, không thể nghi ngờ là người của đoàn phim, cho nên phương hướng họ điều tra lúc trước hoàn toàn chính xác.

Viêm Minh kiểm tra sơ bộ thi thể, đứng lên nói: "Xem miệng vết thương của thi thể, hung khí có lẽ cùng loại với lưỡi hái."

"Lưỡi hái? Ý cậu là loại gặt lúa?" Địch Hạo hỏi.

"Ừm." Viêm Minh gật đầu, "Miệng vết thương không ngay, thậm chí ở trên mặt còn xuất hiện dấu vết chém lại nhiều lần, xem miệng vết thương, là hung khí hình lưỡi liềm, cong xuống."

Tần Chí đột nhiên quay đầu, gọi Địch Hạo, chỉ phía trước cách đó không xa: "Nơi đó có đồng ruộng, em nói xem hung thủ có phải lấy hung khí từ đó."

"Đáng tiếc ở đây không có camera theo dõi." Địch Hạo bực bội nói: "Lá gan đúng là rất lớn."

Tần Chí vỗ vai Địch Hạo, thấp giọng nói, "Nơi này hoàn toàn không cảm nhận được linh hồn Vương Thư, em nói cô ấy có phải giống với Đồng Đồng?"

Địch Hạo nghe vậy, lập tức nhíu mày cảm nhận một chút: "Kỳ lạ, nếu hung thủ là gϊếŧ người diệt khẩu, vậy hắn lấy hồn phách Vương Thư làm gì? Chẳng lẽ đối phương biết thân phận của chúng ta?"

"Có khả năng này." Tần Chí suy tư một chút, "Đợi lát nữa anh thử chiêu hồn."

"Còn phải chiêu hồn sao?" Địch Hạo nhíu mày, "Không bằng anh trực tiếp gọi Hắc Bạch Vô Thường tới đây một chuyến hỏi xem, linh lực của anh mạnh, nhưng cũng không nên lãng phí vậy."

"Không sao, gọi họ tới quá phiền phức, để anh làm đi."

Loại chuyện chiêu hồn này, cho dù là chủ Minh giới, cũng không dễ làm như vậy. Chẳng qua chuyện nên làm vẫn phải làm, nhưng chuyện sau đó, giống như dự đoán, linh hồn Vương Thư cũng không xuất hiện, hoàn toàn biến mất.

Sau khi Trần Tử Dương nhìn thấy thi thể Vương Thư, vẫn luôn trong trạng thái hốt hoảng, bộ dáng thi thê thảm thiết, khiến hắn ta vẫn không thể hồi phục tinh thần, Lưu Chính thấy thế, túm hắn ta tới phòng mình, kêu trợ lý trông hai đứa nhỏ, liền đóng cửa phòng lại.

Lưu Chính đẩy Trần Tử Dương lên giường.

Trần Tử Dương sửng sốt một chút, mở miệng hỏi "Anh làm gì vậy?"

"Tôi vẫn luôn muốn hỏi, có phải cậu có ý gì với Vương Thư không?"

Câu hỏi của Lưu Chính bất ngờ, trực tiếp khiến Trần Tử Dương tỉnh táo: "Anh nói gì cơ?"

"Không phải sao?" Lưu Chính vươn tay vuốt ve gương mặt Trần Tử Dương.

"Lưu Chính, anh làm gì vậy?" Trần Tử Dương quay đầu, muốn tránh tay Lưu Chính.

Một tay Lưu Chính giữ sau cổ Trần Tử Dương, để hắn ta không từ chối được, cúi sát mặt Trần Tử Dương, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Tử Dương, cực kì nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ nhiều, Vương Thư chết không liên quan tới em."

"Sao anh biết...." Biết hắn ta tự trách, biết tâm tư của hắn ta? Trần Tử Dương ngạc nhiên nhìn Lưu Chính, trong lòng vài suy nghĩ lướt qua, nhưng không thốt ra một câu, hắn ta đột nhiên cảm thấy tim mình đang đập bang bang, trong đầu bỗng xuất hiện khoảng trống.

"Biết cái gì?" Lưu Chính vỗ đầu Trần Tử Dương, "Vì tôi quan tâm em."

Một câu nói như thật như giả, thành công khiến Trần Tử Dương cảm thấy không được tự nhiên, là lúc cảm thấy không được tự nhiên, hắn ta lại vô tình cảm nhận được thêm thứ gì, hắn ta không dám suy nghĩ sâu hơn, vì thế sau khi Trần Tử Dương nói một câu cảm ơn, liền đứng lên, "Tôi phải đi rồi, có một số việc muốn nói với Địch Hạo."

Trần Tử Dương nói như vậy, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Lưu Chính nhìn hắn ta trong chốc lát, đột nhiên cười nói: "Có việc thì đi đi? Sao vậy? Còn cần tôi cho phép sao?"

Trần Tử Dương xấu hổ cơ thể cứng ngắc, "Không...... Không có." Lần này đi cũng không được, không đi cũng không được......

"Đi thôi, tôi cùng ra với em." Lưu Chính lên tiếng, nắm tay Trần Tử Dương đi ra cửa.

Trần Tử Dương kinh ngạc đôi mắt đều mở to, hắn ta giật tay, nhưng rút không ra, không được tự nhiên ho khan vài cái.

Lưu Chính thể hiện bộ dáng rất bình thường, thậm chí còn quay đầu lại hỏi một câu, "Làm sao vậy?"

Giống như chuyện vừa rồi không có gì khác thường, là do Trần Tử Dương ít thấy chuyện lạ.

Trần Tử Dương nhanh chóng lắc đầu: "Chúng ta đi thôi."

Địch Hạo và Tần Chí đang nói chuyện với đạo diễn, họ muốn điều tra người của đoàn phim, nhưng đạo diễn không muốn công khai chuyện này, sợ ảnh hưởng tới cảm xúc nhân viên, công việc của họ không thể tiếp tục làm, nhưng chuyện này không có khả năng giấu đi, đạo diễn cũng không có quyền này, cho nên gã tìm Địch Hạo và Tần Chí muốn để họ châm chước giúp chuyện này, ít nhất đợi thêm mấy ngày nữa.

Lúc Trần Tử Dương tới, Địch Hạo và Tần Chí đều không nói chuyện, lại nhìn biểu cảm của họ không ổn lắm, Trần Tử Dương nhanh chóng nói có chuyện tìm hai người.

"Chuyện gì không thể chờ một chút sao?" Đạo diễn cực kì không vui khi bị người khác cắt ngang, nhưng thấy hai người Trần Tử Dương, cũng không tiện nói thêm gì.

"Chuyện rất quan trọng." Trần Tử Dương trực tiếp nói với Địch Hạo.

"Chúng ta qua bên kia nói đi." Địch Hạo trực tiếp lên tiếng, cậu thật sự không muốn nghe đạo diễn này lải nhải nữa.

Địch Hạo mang theo người rời đi, Tần Chí một mình ở lại, sau khi Địch Hạo đi rồi, biểu cảm của hắn lạnh như băng, hắn cũng không muốn nghe tiếp nữa, mà trực tiếp nói với đạo diễn: "Phiền anh chốc nữa gọi tất cả nhân viên làm việc tới, chúng tôi phải tiến hành kiểm tra."

Đạo diễn:...... Chẳng lẽ những gì gã nói vừa rồi đều vô nghĩa sao?

"Chuyện gì?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

"Là chuyện trước khi chị Vương xảy ra chuyện, tôi thấy chị ấy và phó đạo diễn...." Trần Tử Dương nói chuyện mình biết cho Địch Hạo.

"Ý cậu là, sau khi Vương Thư và phó đạo diễn tách ra, liền tìm cậu nói những lời này?" Địch Hạo hỏi.

"Ừm."

"Trước đó, giữa hai người họ có quan hệ gì không?"

Trần Tử Dương nghĩ một chút, lắc đầu, nói, "Không có, tôi chưa từng thấy."

Địch Hạo cúi đầu suy tư một chút, "Đồ của Vương Thư ở đâu? Có thể dẫn tôi đi xem không?"

"Có lẽ là ở trong túi đi." Trần Tử Dương nói, "Tôi dẫn anh qua xem một chút."

Nhưng họ lại không tìm thấy di động Vương Thư trong túi, ngoại trừ một ít đồ trang điểm, thì có một số vở ghi chép lịch trình.

Trần Tử Dương chần chờ hỏi, "Nơi này cũng không có, không phải đi dộng của chị Vương...."

"Nếu cô ấy có liên lạc với phó đạo diễn, di động chắc chắn là công cụ liên lạc, bị người diệt khẩu, như vậy đồ vật có khả năng bại lộ thân phận mình đương nhiên cũng sẽ lấy đi." Địch Hạo phân tích nói.

"Chẳng lẽ hung thủ thật là......?!"

Địch Hạo lắc đầu nói, "Chỉ là có khả năng này thôi, người phù hợp điểm này không phải chỉ có một người, Vương Thư có quan hệ với ai, anh không thể nào biết hết được, chúng ta cũng không thể vì trước khi xảy ra chuyện Vương Thư ở chung với ai liền phán người đó là hung thủ được."

"Điều này cũng đúng." Trần Tử Dương gật đầu.

"Đúng rồi......" Địch Hạo đột nhiên mở miệng hỏi, "Tiểu Trịnh đâu? Vẫn luôn làm việc sao?"

"Không, công việc của Tiểu Trịnh khá nhẹ nhàng, có lẽ hiện tại cậu ấy đang quản lý thiết bị."

"Vậy có thể dẫn tôi đi tìm cậu ấy không, tôi có một số việc cần hỏi." Địch Hạo nói.

"Được."

Phòng để thiết bị không lớn, cũng đặt ở trong phòng Tiểu Trịnh, ngoại trừ trông giữ thiết bị, Tiểu Trịnh cũng không làm gì khác, cho nên cậu ta vẫn luôn chơi di động trong phòng, không biết quá rõ chuyện ở bên ngoài.

Cho nên khi thấy Trần Tử Dương và Địch Hạo tới tìm cậu ta, Tiểu Trịnh còn chưa biết xảy ra chuyện gì.

-------------------------------

Editor: Tình hình là tớ đang học quân sự nên không có nhiều thời gian edit truyện lắm, nên một tuần chỉ có thể đăng 1 chương vào cuối tuần thôi. Mọi người thông cảm cho tớ nhé. Hết tháng này sẽ cố gắng up chương bù <3