Chương 34: Bé gấu theo đuổi idol

Đôi mắt Tần Duệ tỏa sáng, trong lòng cũng thông suốt, lại quay đầu tiếp tục xem gameshow vô cùng vui vẻ.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn thấy hai người xuống, đã sớm đứng dậy, biểu cảm trên mặt Địch Hạo và Tần Chí không hề có chút bất ngờ, họ đã sớm cảm nhận được có người vào trong nhà, nhưng bởi vì nguyên nhân không thể nói nào đó, nên không xuống dưới.

"Minh Đế đại nhân, đã lâu không gặp." Hắc Vô Thường nói.

Tần Chí xua tay, "Đều đã là chuyện quá khứ, nhưng thật không ngờ hôm nay hai vị lại tới, muốn xử phạt thế nào, cứ việc nói đi."

Tần Chí đi thẳng vào vấn đề.

Địch Hạo ở bên cạnh gật đầu mạnh "Đúng đúng đúng, nhanh phạt đi, phạt phạt phạt." Mệt chết cậu.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau cười, Bạch Vô Thường cười nói, "Minh Đế đại nhân nói đùa, cấm thuật chiêu hồn là để phòng ngừa người có tâm tư làm việc xấu, nhưng đại nhân làm chuyện này, chắc chắn có nguyên nhân, còn về nguyên nhân gì, hai người chúng ta cũng đã điều tra rồi, lần này lại đây, chính là vì chuyện này."

Địch Hạo nghe vậy, hung hăng nhéo eo Tần Chí một cái, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Chí, sợ đã sớm đoán được kết quả này, nếu không bị ai phạt, còn mượn cơ hội chiếm tiện nghi đòi bồi thường, thật sự rất đáng giận!

Tần Chí kêu một tiếng, nhịn xuống không né tránh, hắn còn nhớ rõ mình lăn lộn Hạo Hạo đến hỏng rồi, sao còn dám né tránh.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn có chút kinh ngạc và xấu hổ, mắt không biết nhìn vào đâu, cũng may Tần Chí lên tiếng kêu hai người ngồi xuống nói chuyện.

Hắc Bạch Vô Thường nói một số tin tức mình biết, Địch Hạo kinh ngạc nói, "Nếu không phải các ngươi lấy hồn phách đi, như vậy chẳng lẽ có người bắt hồn phách của người chết đi rồi?"

Hắc Vô Thường mở miệng nói, "Ngày đó ta cảm nhận được có sinh hồn gần đó, nhưng lúc đuổi tới, sinh hồn lại đột nhiên biến mất không thể hiểu được, nếu không phải là hành vi của con người, ta cũng không biết phải giải thích thế nào."

Địch Hạo cau mày: "Nhưng mà mới đây có xảy ra một chuyện, hồn phách đó đã tới phòng giải phẫu, nếu có người đưa nó đi, sao nó lại ra được?"

Chuyện cũng không có tiến triển nào, lúc này Tần Chí lên tiếng: "Sổ Sinh Tử không thể tra ra thân phận người chết sao?" Nếu biết thân phận người chết, họ sẽ điều tra dễ hơn.

Bạch Vô Thường khó xử lắc đầu, "Sổ Sinh Tử ở trong tay Lục Phán, ta không có quyền được đọc."

Tần Chí gật đầu, bày tỏ đã hiểu.

Sau khi tiễn Hắc Bạch Vô Thường, chương trình tạp kĩ cũng đã chiếu hết, Địch Hạo kẹp Tần Duệ về phòng tắm, vỗ bụng của bé: "Khoe mông trần còn không biết xấu hổ a, mất mặt."

"Hừ." Tần Duệ nhíu mũi, bàn tay nhỏ đập trên mặt nước, trên bồn thả vài con vịt, bé bóp con vịt cho nó kêu cạc cạc, ý đồ ngăn cản ba ba dạy dỗ bé.

Địch Hạo quả thực mệt lòng, xoa xoa cái trán, nhận mệnh tắm rửa cho con trai út.

Vốn dĩ cho rằng thân phận người chết còn phải điều tra, ai ngờ hôm sau, có người tới cục cảnh sát báo con gái mất tích.

Đó là một phụ nữ trung niên, quần áo mộc mạc, biểu tình tiều tụy căng thẳng, úc này đang ngồi ở ghế trên, hai mắt hơi vô thần, giống như không biết phải làm thế nào.

Địch Hạo nhận được tin tức, lập tức chạy tới, tuy rằng trên đường đã nghe miêu tả của người mẹ, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận một chút. Người phụ nữ tuy rằng cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn miêu tả lại bộ dáng của con gái lần nữa.

Theo như lời người mẹ nói, con gái của bà tên Đồng Đồng, 13 tuổi, thành tích không tốt, muốn làm ngôi sao, thường xuyên trốn học tới phố Mê Ảnh và những chỗ phim trường khác, để thực hiện giấc mộng ngôi sao. Bởi vì vẫn còn là đứa trẻ, đoàn phim căn bản sẽ không cần cô bé, nhưng một số đoàn phim sẽ tuyển diễn viên quần chúng, cái này thì không có hạn chế, đôi khi Đồng Đồng sẽ nhận những nhân vật này, cho nên một khi quay là vài ngày, người mẹ đã giáo dục rất nhiều, Đồng Đồng đều không thay đổi, sau đó cô bé thấy có thể kiếm tiền, lại càng kí©h thí©ɧ cô bé, ai biết lần này Đồng Đồng đã đi vài ngày nhưng không có chút tin tức nào, lúc này người mẹ mới căng thẳng, cảm thấy chuyện có chút không ổn.

Địch Hạo lại hỏi tỉ mỉ đặc điểm nhận dạng của Đồng Đồng, sau khi xác định nhiều lần, trong lòng cậu không khỏi thở dài, không thể nghi ngờ thân phận người chết đã được xác nhận.

Cho dù không muốn, Địch Hạo vẫn là châm chước một chút, nói tình huống cho người mẹ, người mẹ sắc mặt trắng bệch, run rẩy môi, thiếu chút nữa nói không ra lời: "Cảnh, cảnh sát, cậu nói gì?"

"Con gái cô sợ rằng đã..."

"Không! Đây không phải sự thật, cậu gạt tôi phải không, sao cậu chắc chắn đó là con gái tôi! Đây không phải sự thật!!!" Người mẹ kích động đứng lên, khiến chiếc ghế phía sau ngã xuống, phát ra tiếng bịch.

"Đặc điểm nhận dạng hoàn toàn phù hợp, đây đã là.... Nếu cô không tin, có thể xét nghiệm DNA." Địch Hạo nói.

"Tôi muốn.... nhìn thi thể." Nước mặt của người mẹ rơi xuống.

Địch Hạo cau mày, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, gật đầu, chỉ nói: "Cô hãy chuẩn bị tâm lí thật tốt."

Lúc nhìn thấy thi thể đã bị nấu chín biến thành màu nâu kia, người phụ nữ liền ngất đi, tình cảnh như vậy đến cả nhân viên cảnh sát cũng có chút không thừa nhận nổi, huống chi là một người phụ nữ trung niên bình thường. Nhưng khiến Địch Hạo không thể tưởng tượng nổi là, người mẹ tỉnh lại rất nhanh, sau khi yêu cầu nhìn một lần nữa, bà nói, lần này bà đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Địch Hạo không lay chuyển được người mẹ, liền đưa bà tới phòng giải phẫu, nhiệt độ không khí hàng năm ở đây rất thấp, khiến người ta lạnh nổi da gà, hơn nữa bầu không khí ở đây và thi thể càng khiến người ta không có cảm giác tốt nào.

Người mẹ lần này giống như không hề cảm nhận được gì, đôi tay bà run rẩy, đeo bao tay màu trắng, nhìn thi thể tỉ mỉ một lần, cơ thể vẫn luôn run rẩy, giống như sắp ngã vậy, nhưng vẫn tiếp tục kiên cường, cuối cùng bà sụp đổ dựa vào bàn giải phẫu mà khóc, nhìn bộ dáng này, có lẽ bà đã xác nhận thân phận người chết.

Địch Hạo không đành lòng nhìn người mẹ, thấy thời gian đã lâu, lúc này mới đi tới mạnh mẽ đỡ người mẹ lên: "Cô đừng như vậy."

Người mẹ khóc đã hết sức, thây thế, Địch Hạo cũng không biết phải làm gì, cuối cùng vẫn là nữ cảnh sát trong cục an ủi người mẹ. Sau khi họ rời khỏi, Địch Hạo cũng ủ rũ cụp đuôi về phòng điều tra đặc biệt.

Tần Chí đang bưng cà phê đọc tài liệu, , thấy Địch Hạo trở về, bộ dáng còn không tốt lắm, lập tức đứng lên kéo Địch Hạo ngồi xuống: "Sao vậy? Hạo Hạo."

Địch Hạo kể lại chuyện vừa rồi, ngay sau đó buồn bã nói: "Đều là cha mẹ em có thể hiểu được tâm trạng bà ấy."

"Luôn có những chuyện không lường trước được như vậy xảy ra, chúng ta cũng không có cách để ngăn cản." Tần Chí xoa đầu Địch Hạo, "Nhanh chóng tìm ra hung thủ, cũng có thể đòi lại công bằng cho người chết."

"Ừm."

Nếu đã biết thân phận người chết và những chuyện đã từng làm, như vậy phương hướng để điều tra đã có.

Địch Hạo và Tần Chí điều tra lại địa điểm phát hiện thi thể, vừa vặn phát hiện ở nơi đó mấy ngày trước có một đoàn phim đón người. Hiện trường phát hiện thi thể ở khu dân cư nhỏ gần đó, nếu không phải vì lý do nào đó thì với tình hình kinh tế của Đồng Đồng sẽ không đến đó. Mà mọi chuyện lại cực kì trùng hợp, có một ngôi sao ở đó phải đi tham gia một chương trình truyền hình, đoàn phim ở đó đón người, nếu Đồng Đồng ở trong đoàn phim này, đi theo họ, vậy có thể tới đây rồi.

Tuy rằng đoàn phim giữ bảo mật khi quay phim, nhưng cũng không phải không tra được, đoàn phim lần này đang quay một gameshow, họ lần này tới đây để đón một cặp cha con, chương trình đã quay được vài mùa, lần trước đón người đến địa điểm liên quan để quay phim, nghe nói hiện tại đã trở lại, sau đó chờ cảnh quay tiếp theo lại xuất phát.

Nhìn thời gian, thời gian quay phim tiếp theo không phải trong hai ngày này, Địch Hạo và Tần Chí nhanh chóng điều tra địa chỉ của cặp cha con ngôi sao đó, tiếp theo liền tới đó.

Nhưng lúc họ tới, vừa lúc gặp đoàn người này ra ngoài, xung quanh rất nhiều fan vây xem, Địch Hạo và Tần Chí đứng ngoài vòng, thật sự không thể chen lấn trong đám học sinh nữ, nhưng fan vây quanh tạo ra một lối đi, cặp cha con đó đi qua lối đi này, lúc họ lên xe, nếu như hai người còn không chen vào được, chỉ sợ chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn phim rời đi.

Địch Hạo cắn răng một cái, tiến lên một bước, đẩy Tần Chí lên: "Anh lên đi!"

"Không." Tần Chí nhìn những người hâm mộ nhiệt tình đó, dứt khoát lắc đầu từ chối, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không thể chen nổi với đám fan đó.

"Chẳng lẽ muốn em lên?" Địch Hạo chỉ vào mình, "Em là một người đàn ông, anh kêu em đi chen lấn với một đám học sinh nữ?"

Tần CHí: Nói như vậy anh không phải là đàn ông sao?

Tần Chí ỷ vào người cao, thấy người đàn ông một tay đang bế một đứa trẻ, một tay kí tên cho người ta, xem tình huống, trong chốc lát vẫn chưa đi được.

"Hửm?" Tần Chí không biết nhìn thấy cái gì, sắc mặt kì lạ.

Trần Tử Dương đang kí tên, đột nhiên cảm giác ống quần của mình bị người khác kéo, sức lực rất lớn, hắn ta có cảm giác quần mình sắp rơi xuống, Trần Tử Dương nhanh chóng cúi đầu nhìn, chỉ thấy một bé trai bụ bẫm đang ngửa đầu nhìn mình, phát hiện mình nhìn bé, một gương mặt không có biểu cảm bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ, giống như đang lấy lòng hắn ta, nhưng Trần Tử Dương có chút ngại ngùng – còn không bằng đừng cười.