Địch Hạo và Tần Chí đến phòng giám sát thăm Tống Khải, Tống Khải đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì.
Địch Hạo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Trước khi gặp cậu, chúng tôi đã khám nghiệm thi thể người chết, cô ấy là bị hút hết tinh khí mà chết."
Tống Khải lập tức ngẩng lên đầu, "Sao, sao anh lại biết."
"Tôi và Tần Chí phụ trách loại vụ án này, cho nên cậu biết cái gì, đừng ngại hãy nói ra." Địch Hạo nói.
Tống Khải biểu cảm ngạc nhiên mang theo tìm tòi nghiên cứu hai người, dường như đây là lần đầu tiên anh ta có biểu cảm như vậy, trên mặt có chút cảm giác quái dị, nhưng mà chỉ trong chốc lát, biểu cảm trên mặt anh ta biến mất.
"Tôi, tôi không biết hắn ta là ai." Tống Khải dừng một chút, giống như đang cân nhắc nên nói thế nào.
"Đừng vội, từ từ nói." Địch Hạo nhìn Tần Chí, anh ta quả nhiên biết gì đó.
"Có một lần tôi nhìn thấy cô bé bị một người đàn ông ôm, hình như... hình như muốn làm loại chuyện đó." Tống Khải nói, "Cô bé hôn mê, cho nên tôi cảm thấy không đúng, người đàn ông kia thấy tôi đi qua, liền chạy, sau đó bị tôi bắt gặp nhiều lần, nên đều không thành công."
"Người đàn ông? Có bộ dáng như thế nào?" Tần Chí hỏi.
Tống Khải lắc đầu, "Tôi không thấy rõ mặt hắn ta."
"Hắn ta không tấn công cậu sao?" Địch Hạo lại hỏi.
"Không, chưa từng, hắn ta thấy tôi liền chạy." Tống Khải nói.
"Kì lạ." Địch Hạo cau mày, "Manh mối này lại bị đứt đoạn, không biết mặt mũi của hắn ta, hơn nữa hắn ta đã thành công, chúng ta phải đi đâu tìm người?"
"Nếu cậu gặp lại hắn ta, có thể nhận ra không?" Tần Chí hỏi.
Tống Khải gật đầu, "Có thể, vóc người và bóng dáng của hắn ta tôi đều nhớ rõ."
"Vậy cậu đi theo chúng tôi trước đã, cậu cũng muốn báo thù cho người chết nhỉ." Tần Chí nói.
Tống Khải không chút do dự gật đầu một cái.
Trước khi đi, đột nhiên Tần Chí lên tiếng hỏi một câu, "Cậu quen Viên Hướng Đông?" Thấy Tống Khải lộ ra biểu cảm nghi hoặc, Tần Chí nghĩ anh ta không biết Viên Hướng Đông là ai, vì thế lại hỏi, "CHính là người mà cậu nhìn chằm chằm ấy, vì sao cậu luôn nhìn cậu ta?"
Trên mặt Tống Khải đột nhiên lộ ra biểu cảm kì lạ, anh ta do dự nói "Cậu ta cho tôi cảm giác rất ấm áp, khiến tôi thoải mái."
Tần Chí kinh ngạc nhướng mày, giống như không ngờ sẽ có đáp án như vậy, hắn bỗng nhiên cười một cái: "Nếu như vậy, sau này để cậu ta dẫn theo cậu là được rồi."
Lúc hai người ra ngoài, Địch Hạo nhìn Tần Chí: "Anh bán đồ đệ của em rồi."
"Đã sớm nhìn cậu ta không vừa mắt." Tần Chí nhàn nhạt nói.
"Thích nhìn bộ dáng anh thấy cậu ta không vừa mắt nhưng vẫn không làm được gì, ha ha" Địch Hạo nắm chặt tay Tần Chí, "Đại Tần, trong lòng em chỉ có anh không có cậu ta ~ anh phải tin em là thật lòng thật dạ không phải giả dối."
Tần Chí miễn cưỡng nghe bài hát lạc điệu của Địch Hạo, còn muốn vỗ tay nói hát hay, nhưng nghe Địch Hạo đùa giỡn, thật sự là một thú vui của nhân sinh, hắn yêu nhất là bộ dáng khỏe mạnh vui vẻ của Hạo Hạo.
Kẻ gϊếŧ người còn chưa có tung tích, lại xuất hiện thêm một án mạng, cũng là sau khi cưỡиɠ ɠiαи bị hút khô tinh khí mà chết. Ngoại trừ đối tượng xuống tay của đối phương là nữ ra, không có một chút manh mối, địa điểm tán loạn, không có mối liên hệ nào, đồng thời cũng tra không ra ai có động cơ, hơn nữa đối phương dường như biết điều gì đó, hiện trường gây án không để lại dấu vết nào.
Lúc Địch Hạo cảm thấy buồn bực vì vụ án không hề có tiến triển, bên Tần Chí lại có chuyện khiến cậu khó chịu. Thiên kim tập đoàn Lương thị bày tỏ có ý với con trưởng Tần gia, gây náo động. Hình tượng của Lương Vận Thơ ở bên ngoài luôn rất tốt, cũng có rất nhiều người theo đuổi và người hâm mộ. Người bên trong giới đều biết quan hệ của Tần Chí nhưng người ngoài giới thì không biết, những fan của Lương Vận Thơ đều ủng hộ cô ta và Tần Chí ở bên nhau, thậm chỉ còn cổ vũ Lương Vận Thơ đi tỏ tình, may là Tần Chí không có tài khoản công khai, nếu không sẽ bị fan ghép cặp với Lương Vận Thơ ở khắp nơi. Tuy vậy, vẫn có rất nhiều người chạy đến tập đoàn Tần thị, nói muốn nhìn chồng của Lương Vận Thơ như thế nào.
Còn những người theo đuổi Lương Vận Thơ, có ít người biết xu hướng giới tính của Tần Chí, đương nhiên sẽ không làm gì, còn những tên không biết, tự nhiên muốn tìm Tần Chí gây phiền phức, Tần Hiểu đã giải quyết vài tên, nhưng vẫn còn những tên theo đuổi não tàn tìm Tần Chí, khiến cho Tần Hiểu không thể không gọi điện thoại đến.
Địch Hạo nằm ở trên sô pha, gác lên đùi Tần Chí, cười ha ha hai tiếng, "Người theo đuổi Lương Vận Thơ cũng nhiều thật."
"Lương Vận Thơ có gương mặt xinh đẹp, trí thức hào phóng, năng lực và thủ đoạn cũng đáng được tán thưởng, gia cảnh cũng giàu có, đàn ông ái mộ cô ta đương nhiên nhiều, dựa theo hiện tại mà nói, cô ta cũng xem như người nổi tiếng trên mạng, chính là loại người cực kì được hoan nghênh." Tần Chí vừa nói vừa cắt móng chân cho Địch Hạo.
Địch Hạo đung đưa đầu ngón chân, "Như vậy xem ra, anh cũng cảm thấy Lương Vận Thơ khá tốt nhỉ."
Tần Chí giữ chân của Địch Hạo, để cho cậu ngoan ngoãn một chút, lúc này mới nói, "Anh nói là Lương Vận Thơ trong mắt người khác, không phải trong mắt anh."
"Vậy Lương Vận Thơ trong mắt anh là bộ dáng thế nào?"
"Không có bộ dáng gì cả, trong mắt anh chỉ có em." Tần Chí sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để bày tỏ tấm lòng, tuy rằng họ cũng xem như là vợ chồng già rồi.
Địch Hạo nhướng mày, dùng cái chân nhàn rỗi còn lại xoa xoa bụng Tần Chí, "Không tệ, nói tiếp đi."
"Ừm, anh yêu em nhất."
"Qua loa quá."
"Chỉ yêu mình em, người khác trong mắt anh đều là mây bay."
"Buồn nôn."
Tần Chí thở dài, "Tiểu tổ tông, em đừng nhúc nhích nữa, không phải em nói muốn tham gia tiệc tối Lương Vận Thơ tổ chức sao, không cắt xong, sẽ tới không kịp."
"Anh rất sốt ruột?"
"...... Không có."
Địch Hạo nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Tần Chí, lúc này mới vui vẻ mỉm cười, ngoan ngoãn để Tần Chí cắt móng chân cho cậu.
Địch Hạo và Tần Chí đi tới hội quán Mạch Thượng, được nhân viên dẫn vào trong buổi tiệc, lúc này Địch Hạo nhìn phía trước buổi tiệc, đứng bên cạnh Lương Vận Thơ, là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đang càn rỡ đánh giá Lương Vận Thơ, chẳng qua gã không có động tác dư thừa, giống như cảm nhận được Địch Hạo đang đánh giá, gã còn quay đầu lại cười, trong nháy mắt, Đich Hạo cảm thấy người đàn ông này có một loại tà tứ nói không nên lời.
Lương Vận Thơ giống như căn bản không chú ý tới ánh mắt càn rỡ kia, hay là nói, ánh mắt của cô ta toàn bộ đều đặt trên người Tần Chí, mang theo ý cười dịu dàng đi tới.
"Tần tiên sinh vậy mà thật sự đại giá quang lâm, trăm việc bận mà vẫn đồng ý tới đây, thật sự làm tôi ngạc nhiên, cảm ơn Tần tiên sinh."
Người xung quanh sôi nổi vểnh tai lên nghe, chỉ thấy gương mặt hơi đỏ của Lương Vận Thơ, "Tần tiên sinh, những lời đồn trước đó, mong anh đừng để trong lòng, tôi... Tôi chỉ tùy tiện nói một câu, không ngờ bọn họ lại làm vậy."
Tần Chí nắm tay Địch Hạo, "Hạo Hạo muốn tới xem, tôi đi cùng với em ấy, dù sao chuyện em ấy muốn làm, tôi sẽ không ngăn cản gì cả, còn sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ làm."
Tần Chí nói một câu không đầu không đuôi, khiến người ta không hiểu ra sao, cũng khiến họ mơ hồ cảm thấy, người đàn ông bên cạnh Tần Chí này dường như rất quan trọng với hắn.
Lương Vận Thơ xấu hổ cười, "Tần tiên sinh có ý gì?"
"Cô Lương, cô cũng biết tình trạng hôn nhân của tôi, nói thật, cô thật sự gây ra phiền phức không nhỏ cho tôi, nếu cô biết tôi đã kết hôn, về sau nói chuyện có lẽ nên hiểu cái gì gọi là thận trọng từ lời nói đến việc làm, tôi không muốn khiến Hạo Hạo ghen. Em ấy muốn tới đây, cho dù tôi không tình nguyện, cũng sẽ không ngăn cản em ấy, dù sao tôi cũng không muốn em ấy hiểu lầm, cho nên lần này tới đây, tất cả đều là vì Hạo Hạo, lời vừa rồi của cô Lương, khiến tôi thật hổ thẹn."
Sắc mặt Lương Vận Thơ càng lúc càng không tốt, cô ta thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt châm biếm xung quanh, cô ta bỗng nhiên nhìn về phía Địch Hạo, Tần Chí nói như vậy, cũng đặt Địch Hạo vào tình huống xấu, chẳng lẽ cậu ta không thèm để ý sao? Chẳng lẽ Tần Chí không thèm để ý sao? Lương Vận Thơ chắc chắn rằng Tần Chí sẽ không làm ảnh hướng xấu tới danh tiếng Địch Hạo, vì thế sẽ không nói gì, mới không kiên nể mà làm nên tai tiếng như vậy, tuy rằng cô ta cũng muốn tai tiếng này thành sự thật, có quan hệ với Tần Chí, nhưng Tần Chí, cũng không cho cô ta mặt mũi... Lần trước không phải cô ta đã lĩnh giáo rồi sao, vậy mà lần này lại thua tơi tả? Thật đáng chết.
Địch Hạo bỗng nhiên nở nụ cười, không khách khí rút tay bị Tần Chí nắm, "Lần này tôi tới, là muốn nhìn một chút, người phụ nữ biết rõ chúng tôi có tình cảm còn dám bịa đặt có bộ dáng thế nào, hiện giờ nhìn thấy, cô Lương trong lời đồn rất có trí tuệ thủ đoạn, chẳng qua cũng chỉ như vậy. Cô đánh cược quá lớn, cho rằng đàn ông trong thiên hạ vì mặt mũi và phong độ mà nói dối, hay là cho rằng tình cảm giữa tôi và Tần Chí không đủ để tin tưởng nhau?"
Khóe miệng Lương Vận Thơ đang cười cứng đờ, nhu nhược nói, "Hai vị cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy, tôi chỉ là lỡ lời, nếu khiến hai vị không vui, tôi xin lỗi là được."
"Ồ, cô chọc tôi không vui, xin lỗi đi." Địch Hạo lập tức nói.
Lương Vận Thơ nghẹn một chút, hốc mắt đỏ không nói lời nào, nước mắt quật cường trong mắt đảo quanh, một bộ dáng nhẫn nhịn. Lúc này có người bên cạnh đang xem đi qua, không dám nói với Tần Chí, liền nói với ĐỊch Hạo, "Anh là một người đàn ông, lại nói với phụ nữ như vậy."
"Không sai, cô Lương chẳng qua chỉ lỡ lời."
"Là do các fan làm ầm ĩ, muốn họ ở bên nhau, anh một người đàn ông không thể nhường nhịn chút sao?"
Địch Hạo kinh ngạc trừng lớn mắt, "Phụ nữ thì không thể nói sao? Mọi người thường nói nam nữ bình đẳng, vậy tại sao chuyện này không thể đối xử bình đẳng? Nếu vợ anh có kẻ ái mộ công khai bày tỏ tình cảm, muốn họ bên nhau, anh có thể nhẫn nhịn? Đội nón xanh, anh cũng không dễ chịu nhỉ? Nếu anh có thể vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với người kia, được rồi, đó là anh, không phải tôi, xin lỗi, tôi không thể, vì sao bởi vì tôi là đàn ông, liền phải phá hỏng hôn nhân của tôi, phải có vẻ mặt ôn hòa với người phụ nữ ảnh hưởng hôn nhân của tôi. Hiện tại Tần Chí còn đứng ở phía tôi, mấy người không phân biệt đúng sai như vậy, nếu Tần Chí không đứng về phía tôi, có phải mấy người liền muốn đổi trắng thay đen, nói tôi cản trở tình yêu của bọn họ? Em gái mấy người, đừng nói chuyện không cân nhắc! Ông đây..."
"Hạo Hạo." Tần Chí thế mới biết những lời đồn đó khiến Địch Hạo tức giận tới cỡ nào, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lương Vận Thơ, sau đó nắm tay Địch Hạo.