"Tan làm rồi, sao cậu còn chưa đi?"
Ở Phòng điều tra đặc biệt đợi cả ngày, ăn không ngồi rồi, cuối cùng cũng tới lúc tan làm, Địch Hạo trước khi rời đi, phát hiện Thẩm Sùng Hoán đang vắt chân đợi, hoàn toàn không có ý đi về.
Thẩm Sùng Hoán dựa vào bàn, giọng điệu có chút hưng phấn "Hôm nay Tiêu Kiền trực đêm, hắc hắc, đúng là cơ hội làm bạn rất tốt a."
Địch Hạo giật giật khóe miệng "Cậu vẫn luôn đuổi theo người ta, vẫn không trị được Tiêu Kiền?"
Thẩm Sùng Hoán trợn trắng mắt "Cậu thì biết cái gì, chúng tôi gọi là tình thú, tình thú! nếu giống như cậu và Tần Chí, cả ngày dính lấy nhau, đã sớm...."
"Đã sớm cái gì?"
Giọng nói của Tần Chí từ khung cửa sổ truyền đến, Thẩm Sùng Hoán mở hai bàn tay ra "Không có gì, tôi vừa rồi đâu nói gì?"
Địch Hạo cạn lời nhìn Thẩm SÙng Hoán, đi tới nắm tay Tần Chí, ôm hắn một cái, sau đó hừ một tiếng với Thẩm Sùng Hoán "Tôi cứ dính lấy anh yêu của tôi đấy, cậu cứ ở đó ghen tị đi."
Tần Chí cười "Đi thôi, về nhà."
Mặt Thẩm Sùng Hoán mỉm cười, nhưng sau khi họ rời khỏi, lập tức bò lên trên bàn, cắn cà vạt của mình, thầm hận, Tiêu Kiền không hiểu, trách hắn được sao!
Về đêm, Tiêu Kiền đi tuần tra, Thẩm Sùng Hoán nhìn thời gian "Ăn khuya không? Tôi đi mua một chút."
"Được." Tiêu Kiền gật đầu, cười tủm tỉm nói cảm ơn với Thẩm Sùng Hoán.
Thẩm Sùng Hoán xoa đầu Tiêu Kiền một phen, rồi xoay người đi.
Tiêu Kiền đi tới đi lui, cầm đèn pin chiếu hành lang đen thui, tuy không phải lần đầu trực đêm, nhưng nhìn cục cảnh sát tối đen như vậy, cậu vẫn có chút sợ hãi.
Cục cảnh sát rất lớn, buổi tối không thể luôn mở đèn, sau khi 12 giờ đêm, cục cảnh sát phải tắt đèn, ngoài mấy chỗ đặc biệt phải mở đèn, những chỗ khác đều tối đen như mực.
Chậm rãi, phía trước xuất hiện ánh sáng, tâm trạng vốn sợ hãi của Tiêu Kiền, càng tăng thêm, nơi có ánh sáng của cục cảnh sát, đều do nguồn điện cung cấp, nơi thường được cung cấp điện là phòng giải phẫu.
Tiêu Kiền chiếu lên bảng hiệu, là phòng giải phẫu chuyên dụng của Viêm Minh, cho nên cậu đã tới phòng điều tra đặc biệt?
Bực thật, nơi cậu tuần tra đâu phải ở đây, lối vừa rồi cậu đi cũng không phải tới đây...
Tiêu Kiền run rẩy, nhìn ánh sáng căn phòng phía trước, đột nhiên cảm thấy còn không an toàn bằng hành lang đen như mực, không phải lần đầu tiên gặp loại chuyện này, cậu cũng đã theo Địch Hạo xử lý vài vụ án đặc biệt, nhạy bén nhận được sự khác thường, Tiêu Kiền không phải loại người có lòng hiếu kỳ, biết rõ chỗ có chuyện kì lạ còn muốn tới điều tra, bản thân cậu cũng không có năng lực này, hơn nữa hiện tại một mình cậu, chẳng lẽ đi qua đó?
Cậu xoay người muốn rời khỏi đây, kết quả vừa quay đầu lại liền hít một ngụm khí lạnh.
Đường đâu?
Tiêu Kiền dùng sức chớp mắt, nhắm, mở, phía trước vẫn tối om một mảnh, vươn tay sờ lên, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, giống như vách tường. Tiêu Kiền đột nhiên thu tay lại, cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh lẽo, hiện tại cậu nên làm cái gì bây giờ?
"Răng rắc."
Cơ thể Tiêu Kiền chợt cứng lại, trong không gian nhỏ hẹp này, chỉ có một gian phòng, mà âm thanh mở cửa, không thể nghi ngờ là tiếng mở cửa từ phòng giải phẫu.
Thẩm Sùng Hoán anh mau tới a!
Tiêu Kiền khóc không ra nước mắt, căn bản không dám quay đầu lại xem, nhưng đợi nửa ngày, phía sau không có động tĩnh gì, nhưng vừa rồi chắc chắn không phải ảo giác của cậu, tim gan bên trong Tiêu Kiền cồn cào, gắt gao nhắm mắt lại ―― tuyệt đối không thể quay đầu lại xem, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó!
Nhưng không diễn ra theo kịch bản, Tiêu Kiền bình yên vài phút, tuy rằng đầy người mồ hôi lạnh, nhưng phía sau không có một chút động tĩnh.
Nhưng không theo kịch bản của cậu, không có nghĩa....
"Kẽo kẹt ――"
Cửa phòng giải phẫu mở ra.
Tiêu Kiền đột nhiên sợ hãi, mở to mắt, biết cứ tiếp tục như vậy thì không được, khớp xương cậu đông cứng, run rẩy lấy Phật châu trên cổ xuống.
Đây là Thẩm Sùng Hoán tặng cậu, nói là lo trước khỏi gặp họa, hiện tại quả nhiên có công dụng.
Tiêu Kiền nắm chặt Phật châu trong tay, còn có thể cảm nhận được kinh văn mặt ngoài Phật châu, cậu thở hắt ra, kiên quyết xoay người, giơ Phật châu lên trước người mình.
.............Cái gì cũng không có, chỉ có cửa mở.
Nhưng mà độ ấm xung quanh bị giảm xuống không bình thường, đây là tình tiết gì thế này.
Mẹ nó! Mày có dũng khí dọa người, thì có dũng khí ra đây đi! Cứ dọa người lâu như vậy, mẹ nó quá khó chịu, kết thúc dọa người sớm một chút đi!
Trong lúc nhất thời, nội tâm Tiêu Kiền đầy tức giận, cho dù ai bị giày vò vài phút, bị dọa vài phút, mà vẫn không xảy ra chuyện gì, người nhát gan đều sợ đến tức giận rồi.
Tiêu Kiền nắm Phật châu đi tới phòng giải phẫu.
Núi không tới ta liền tìm núi.
Quỷ không tới...... Tiêu Kiền muốn khóc, cậu thật sự không muốn đi, nếu thấy cái gì, lại phải mơ thấy ác mộng, nhưng mà nếu không sớm giải quyết, chẳng lẽ cậu phải tiếp tục chờ Thẩm Sùng Hoán tới? Ai biết sẽ lại xảy ra chuyện gì, còn không bằng tự mình nắm quyền chủ động....... Phật châu Thẩm Sùng Hoán cho cậu chắc dùng được đi.
Nắm chặt tay, Tiêu Kiền vẫn đi về phía phòng giải phẫu, cậu đưa đầu vào bên trong nhìn, lại lần nữa hít khí lạnh.
Trên giường giải phẫu đối diện, nữ thi được đưa từ phố Mê ẢNh tới, đang nghiêng đầu, trợn mắt, nhìn cửa, nhìn cậu.....
Phần đầu cô ta bị lõm, khiến hai mắt bị đè ép, đôi mắt lòi ra, lòng trắng đều đã lòi ra ngoài, vết máu trên người sớm đã được VIêm Minh rửa sạch sẽ, nhưng tình cảnh này, lại càng thêm quỷ dị, nữ thi kia nằm trên giường giải phẫu, trong phòng lạnh vô cùng, Tiêu Kiền run run, đột nhiên lui về phía sau, đυ.ng vào tường đối diện phòng giải phẫu, thân thể cứng đờ không biết làm thế nào cho phải.
Lúc này tròng mắt nữ thi chuyển động, trong nháy mắt nhìn thẳng Tiêu Kiền, Tiêu Kiền không dám thở mạnh, Phật châu nắm ở trong tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Nữ thi kia phát ra tiếng "hô hô", khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, sau đó lại nhắm mắt lại.
Tiêu Kiền sửng sốt, đi về phía trước một bước, đột nhiên cảm thấy khí lạnh sau lưng tăng lên, hoàn toàn khác với cảm giác vừa rồi.
Thường nói, nếu bên tai có người thổi khí, tuyệt đối đừng quay đầu lại.
Tiêu Kiền khẽ cắn môi, đưa Phật châu về phía sau.
Một tiếng hét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, Tiêu Kiền không tự chủ được bịt chặt lỗ tai, té ngã về phía bên cạnh, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra.
Lúc này cậu mới nhìn thứ phía sau, là quỷ hồn của cô gái kia.
Không có bộ dáng khủng bố của thi thể, vẻ ngoài của cô gái bình thường hơn không ít, trừ bỏ khuôn mặt ngây thơ, thì đều là oán hận, làm biến dạng khuôn mặt xinh đẹp.
Nữ quỷ giống như bị Tiêu Kiền chọc giận, sắc mặt càng thêm vặn vẹo, vậy mà chậm rãi trở về bộ dáng khi chết, máu tươi cùng với màu trắng của óc chảy đầy mặt.
"Răng rắc."
Cổ của nữ quỷ đột nhiên ngoẹo sang một bên, lộ ra da thịt trên cổ, máu tươi đầm đìa, đánh sâu vào thị giác, sợ tới mức bắp chân Tiêu Kiền có chút co rút, cậu giơ Phật châu lên trước mặt mình, giọng nói run rẩy: "Oan có đầu, nợ có chủ, cô là bị người khác hại chết...."
"A a a!!!" Nữ quỷ thét chói tai ôm đầu của mình "Ai hại ta?! Ai?!!!"
Tiêu Kiền hoảng sợ "Cô....."
Đôi mắt màu đỏ tươi chợt nhìn Tiêu Kiền, không chờ Tiêu Kiền trả lời, liền trực tiếp vọt tới.
Làn gió lạnh lẽo đập vào mặt, Tiêu Kiền nhịn không được nhắm mắt lại, bên tai đột nhiên nghe được một tiếng "Phá!", cơ thể bị ôm vào trong ngực, giọng nói nôn nóng của Thẩm Sùng Hoán vang lên "Cậu không sao chứ?"
Tiêu Kiền mở to mắt, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền thấy nữ quỷ ở phía trước "Cẩn thận."
Thẩm Sùng Hoán nắm Phật châu trong tay Tiêu Kiền, niệm vài câu Phật chú đơn giản, Phật châu trong tay phát ra ánh sáng, lơ lửng trong tay THẩm Sùng Hoán, Thẩm Sùng Hoán giơ tay lên, Phật châu bay về phía nữ quỷ, ánh sáng nhè nhẹ xuất hiện, quấn quanh trên người nữ quỷ, cắn nuốt âm khí trên người cô ta, nữ quỷ thê lương kêu thảm thiết, biến mất trong ánh sáng.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt, đến khi Thẩm Sùng Hoán thu hồi Phật châu, đem nó đặt ở trong tay Tiêu Kiền một lần nữa, Tiêu Kiền mới hồi phục tinh thần "Nữ quỷ đâu?"
Thẩm Sùng Hoán nhún nhún vai, "Đưa cô ta đi đầu thai.
Tiêu Kiền mở to hai mắt "Nhưng...... Nhưng oán khí trên người cô ta lớn như vậy, có thể hóa thành lệ quỷ, hẳn là có oan tình, bộ phận các anh không phải có quy định, nếu đυ.ng phải lệ quỷ như vậy trước phải hỏi rõ chuyện mới đưa đi đầu thai sao?"
Thẩm Sùng Hoán nghẹn lại, hắn đương nhiên biết, nhưng mà vừa rồi vì quá lo lắng cho Tiêu Kiền, thấy cậu có nguy hiểm, tức giận quá mức, cho nên tiễn nữ quỷ đi rồi.
Thẩm Sùng Hoán híp mắt nhìn Tiêu Kiền "Cậu cho rằng tôi làm vậy là vì ai? Ngày mai Lâm Du sẽ mắng tôi chết, cậu phải ở bên cạnh cầu xin cho tôi."
Những vụ án có lệ quỷ đa số là chết oan, vì tiết kiệm thời gian điều tra, bọn họ sẽ thẩm vấn lệ quỷ trước, như vậy lúc xử lý vụ án, sẽ thuận tiện hơn nhiều, thường có thể tiết kiệm thời gian điều tra.
Nhưng mà chiêu thức của Thẩm Sùng Hoán, có lẽ vụ án này, bọn họ phải đi điều tra rồi.
Tiêu Kiền cúi đầu cọ cọ mũi chân, "Biết, đã biết."
Thẩm Sùng Hoán nhếch miệng , vừa lòng cười, xoa đầu Tiêu Kiền "Vừa rồi rất sợ đi, thỏ con."
Tiêu Kiền đánh rớt tay Thẩm Sùng Hoán, thở dài nói, "Tật xấu nhát gan này của tôi, có lẽ trị không được."
"Không sao, có tôi ở đây, sợ gì." Thẩm Sùng Hoán vững chắc nói, "Đi thôi, ăn đồ ăn khuya cho bớt sợ."
Ngày hôm sau, ở phòng điều tra đặc biệt, Thẩm SÙng Hoán và Tiêu Kiền đem chuyện ngày hôm qua báo cáo cho Lâm Du.
Lâm Du quả nhiên cười ha ha hai tiếng với Thẩm Sùng Hoán "Xung quan nhất nộ vi lam nhan a. (một phút tức giận vì lam nhan. Lam nhan ở đây chỉ người con trai đẹp ấy)
Thẩm Sùng Hoán cười tủm tỉm gật đầu, "Đúng vậy, tình hữu sở nguyện có phải không (vì tình mà nguyện ý)"
"A......" Lâm Du ngoài cười nhưng trong không cười nhếch miệng, "Cậu nói xem."
Thẩm Sùng Hoán buông tay "Cùng lắm thì tôi phụ trách án này."
Tiêu Kiền cũng lập tức tỏ thái độ "Tôi hỗ trợ."
Viêm Minh vuốt cằm, nghi hoặc nhìn hai người "Tôi cũng kiểm tra thi thể này một thời gian rồi, sao tôi không gặp phải, mà hai người lại đυ.ng phải?"
Địch Hạo vẫn luôn nghe, không phát biểu gì, lúc này phụt một tiếng bật cười "Vẻ mặt tiếc nuối này của cậu có ý gì?"
Viêm Minh nói: "Tôi đã kiểm tra rất lâu, nguyên nhân cô ta chết đúng là do bị đèn đập, nhưng sau khi làm nhiều lần thí nghiệm giá đèn không thể tạo nên thương tổn như vậy, cho nên tôi vẫn muốn tự hỏi cô ta, có lẽ cô ta biết gì đó"