Hứa Hàm mở ra, giọng nói dịu dàng của Đàm Việt từ trong điện thoại truyền tới, tràn ngập trong căn phòng yên tĩnh của cô, làm cho người ta nhịn không được sinh ra cảm xúc không rõ, Hứa Hàm đè ép khí nóng đang lan tràn trong người, tiếp tục nghe.
Đàm Việt: “Ngay từ đầu cô đã sai rồi, vì rau của cô có vị ngon hơn với rau nhà ấm trồng nên tất cả mọi người đều thích ăn, nên ngay từ đầu cô đã có thể làm tăng giá trị của nó bằng cách đánh vào giá tiền, ví dụ như cải bắp cô trồng, nếu cô bán sáu đồng một cân, mọi người đều sẽ cảm thấy đồ của cô rất hiếm rất có giá trị, tâm lý người tiêu dùng là như vậy, càng đắt thì họ càng cảm thấy tốt.”
Hứa Hàm: “…”
Nghĩ đến ông chủ mập mạp kiêu kiệt bủn xỉn luôn thích chiếm tiện nghi kia, Hứa Hàm nghiêm trọng hoài nghi phương pháp này không ổn.
Hứa Hàm cũng gửi cho đối phương tin nhắn bằng giọng nói: “Ông chủ kia rất keo kiệt, chưa chắc sẽ mua ở chỗ tôi, hơn nữa lúc trước tôi đã nói rồi, hiện tại tăng giá hình như không ổn lắm.”
Đàm Việt rất nhanh đã trả lời, mới hai giây, Hứa Hàm mở ra nghe, nhưng là một câu trêu trọc, giọng nói của Đàm Việt mang theo ý cười: “Giọng nói này của cô, không đi làm ca sĩ thật là đáng tiếc.”
Kiều Vãn Tình trong tiểu thuyết là người đẹp có giọng nói ngọt ngào điển hình, giọng nói của cô ta rất trong trẻo, có thể nói đó là giọng nói có thể làm cho lỗ tai người khác mang thai.
Hứa Hàm trong lúc nhất thời không tiện gửi tin nhắn bằng giọng nói, chỉ đành gõ chữ gửi cho anh: Đàm tổng đừng đùa tôi nữa, mau cho tôi lời khuyên đi.
Đàm Việt bên kia vẫn một mực hiển thị đối phương đai nhập tin nhắn…Hứa Hàm kiên trì chờ thấy anh trả lời liền lập tức mở ra.
Đàm Việt: “Nếu như ông chủ trang trại không quay lại tìm cô, thì cô đến tìm ông ta, dựa theo giá của họ đưa ra để bán hàng cho họ, đợi đến khi danh tiếng rau của cô lan xa, mọi người đều thích ăn rau cô trồng, cô liền cùng ông ta nói chuyện buôn bán loại rau mới, đến lúc đó cô đem giá… đem giá cả tăng lên, lúc này dù cô có cho ông ta nhìn sắc mặt, thì ông ta cũng không bỏ được mối làm ăn này.”
Đàm Việt: “Về phần tiền trong giai đoạn này, cô coi như đang làm tuyên truyền, người ta phải bỏ ra mười vạn đến trăm vạn chỉ để quảng cáo thương hiệu của mình, cô bên này lại chỉ phải bỏ ra tầm trăm đồng, vừa nghĩ như vậy, có phải liền rất thoải mái hay không?”
Hứa Hàm: “…”
Hình như đúng là rất thoải mái.
Lời nói của Đàm Việt làm Hứa Hàm hiểu ra, kỳ thực nông trại cũng không dùng nhiều rau, so với căn tin của trường học thì ít hơn rất nhiều, cho nên cô cũng coi như không thua thiệt nhiều, mấu chốt là có thể mượn tay ông chủ nông trại để quảng bá rau do cô trồng.
Hứa Hàm càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Đem chuyện của nông trại bên này giải quyết xong, Hứa Hàm bắt đầu chuẩn bị đến thành phố X, ở nhà có bà cụ Kiều trông non, bởi vì nông trại bên kia cách ba ngày mới phải đưa rau một lần, Hứa Hàm bảo bà cụ Kiều tập hợp một số người ở trong thôn đến hỗ trợ, lần sau cô sẽ tự mình làm.
…
Mặc dù nhân phẩm của Kiều Vãn Tình không tốt, nhưng cũng không phải không có một bằng hữu nào, cô ta có một khuê mật vô cùng tốt đó là Đường Nguyệt Nguyệt, trong khoảng thời gian Hứa Hàm trở về quê vẫn liên hệ cùng cô ấy.
Lần này quay lại, cô cũng vô cùng vui vẻ, Hứa Hàm không muốn mang theo rau cô còn phải ôm con, đại khái là mang theo không tiện, nên cô liền dựa theo cách làm trên mạng dùng lò nướng làm rau sấy.
Cô chọn các loại rau như đậu bắp, cà rốt, bông cải xanh, khoai tím, khoai tây,v.v.. cùng với một số loại trái cây như táo, chuối tiêu cho vào nướng thử.
Lò nướng tốc độ rất chậm, phải mất mấy giờ, giữa chừng Hứa Hàm ngửi thấy mùi hương bay ra từ lò nướng thì chảy nước miếng, cảm thấy bề ngoài tuy hơi xấu nhưng ăn nhất định sẽ rất ngon.
Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc đồ ăn chín, Hứa Hàm không chờ nổi mà đeo bao tay cách nhiệt đem khay nướng bưng ra tự mình nếm thử một miếng trước.
Kết quả cũng rất không tệ, rau đều được nướng xốp giòn mùi thơm thì khỏi phải nói, rau nhà bọn họ vốn dĩ đã rất ngon, bây giờ sấy khô mùi vị một chút cũng không bị mất đi, ngược lại càng nhai càng thấy ngọt, so với rau củ sấy cô mua trên mạng ngon hơn rất nhiều!
Đặc biệt là đậu bắp, từ nhỏ Hứa Hàm đã không thích ăn thứ đồ chơi này, cảm giác vị cứ nhớt nhớt là lạ, nhưng khi cô làm đậu bắp sấy khô vị lại rất giòn ngon miệng, nhai ở trong miệng giống như đang ăn khoai lát, hoàn toàn không có một chút nhớt nào.
Mẫu chốt là sau khi sấy dù có săn lại nhưng vẫn xanh mơn mởn, không có cháy sém gì, làm người ta nhìn chỉ muốn ăn.