Chương 40: Nông Dân Lên Thành Phố 1

Trước đây lúc Hứa Hàm rời đi, bởi vì nguyên chủ vừa mới trả nửa năm tiền thuê nhà, chủ nhà lại không có khả năng trả lại tiền nên Hứa Hàm không còn cách nào khác là để không phòng trọ ở đó và mang theo bà cụ Kiều trở về nông thôn.

Bởi vì lúc đó chỉ thu thập đơn giản một chút liền đi luôn, cũng không mang theo nhiều đồ đạc, Hứa Hàm dự định đi qua trả phòng thuận tiện mang đống đồ đạc trong phòng xử lý, nên bán thì bán còn hữu dụng thì giữ lại.

Vốn cô muốn để Khẩu Khẩu ở nhà, chỉ cần cô để ở nhà một chút sữa cộng thêm sữa bột và đồ ăn dặm, hôm nay cô đi ngày mai sẽ về nên sẽ không có vấn đề lớn gì, nhưng nhìn tình hình hiện tại, Khẩu Khẩu chỉ cần nửa ngày không gặp cô đã hoảng sợ, Hứa Hàm suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn là mang theo cậu bé đi cùng.

Bà cụ Kiều nghe nói cô không phải trở về thành phố lâu dài thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối ông chủ nông trại liên hệ với Hứa Hàm.

Ông chủ này lật mặt thật nhanh, buổi chiều còn tỏ vẻ hờ hững không muốn mua rau của cô đến tối lại thay đổi trăm tám mươi độ vui cười hớn hở nói muốn mua, nhưng lại một mực muốn ép giá.

Ví dụ như cải bắp, bình thường Hứa Hàm bán bốn đồng một cân, đối phương lại hung hăng trả xuống còn một đồng rưỡi một cân, còn nói cái gì mà ông ta lấy hàng ở nhà ấm trên trấn cũng chỉ có một đồng một cân.

Hứa Hàm đại khái cũng hiểu, bọn họ không giống những nơi như trường học do không phải tiêu tiền của mình nên mới không suy nghĩ phí tổn.

Người buôn bán ai mà không để ý đến lợi nhuận.

Ví dụ như bình thường mua ở nhà ấm bên kia, khẳng định là họ đều mua một số loại rau không bán được, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, cho nên lúc đầu khi tới cửa mới có thể mặt không đổi sắc từ chối.

Tuy nhiên, các món ăn ở những nông trại này lại đắt không tưởng nổi, một đĩa rau xào có thể bán với giá mười tám thậm chí là hai mươi đồng, trong khi đó tiền vốn bỏ ra chỉ tầm ba đồng.



Hứa Hàm không quan tâm bọn họ kiếm được bao nhiêu, dù sao cũng là bản lĩnh của riêng họ, nhưng nghĩ tới dưới tình huống bọn họ kiếm được nhiều tiền như vậy lại còn bóc lột sức lao động của một nông dân như cô, trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui.

“Ông chủ Từ, tôi có thể bán rau cho ông với gia thấp hơn bình thường hai phần năm, nhiều hơn nữa thì không thể nào, nếu như ông chủ Từ thấy không hợp lý, vậy thì chúng ta coi như chuyện lúc chiều chưa từng xảy ra.”

Ông chủ Từ nói: “Lại thấp hơn một thành, ba phần năm được không, em gái à, đầu năm nay mọi người lời được ít tiền cũng không dễ dàng, hai chúng ta mỗi người lùi một bước, tôi vui cô vui mọi người cùng vui có được không?”

Mọi người cùng vui, trong lòng Hứa Hàm cười nhạt, ngoài miệng lại vẫn tranh luận nói: “Ngại quá ông chủ Từ, nếu hạ giá nhiều như vậy, thì còn không đủ tiền để tôi trả tiền giao hàng lên trấn, đây là nhượng bộ lớn nhất tôi có thể ra rồi, nếu như muốn nhiều hơn vậy tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi ngài.”

Ông chủ Từ tựa hồ không nhịn được nữa, lấy ra bộ dạng thường ngày đối với khách hàng, nói: “Dù sao thì đây cũng là giá tôi có thể trả, Kiều tiểu thư xem có bán hay không thì tùy, bên này tôi đang bận cúp máy trước, Kiều tiểu thư nghĩ xong thì có thể liên lạc lại với tôi.”

Hứa Hàm nổi giận cũng hành động theo cảm tính, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn thời gian nói chuyện tận mười phút, Hứa Hàm cười khổ, dường như cô làm hỏng chuyện rồi.

Trước đây đọc tiểu thuyết, thấy nữ chính xuyên không đều tỉnh táo biết kiềm chết, có đầu óc buôn bán, trên người đầy kỹ năng, đến lượt cô thì…

Thôi, đừng nói nữa.

Cũng không biết hôm nay nếu đổi thành Đàm Việt nói chuyện, anh sẽ đàm phán như thế nào, có lẽ sẽ thêm được vài thành.



Hứa Hàm nhịn không được lấy ra danh thϊếp Đàm Việt cho cô, thấy trên mặt danh thϊếp không những có số điện thoại mà còn có cả địa chỉ wechat.

Cô nhỡ Đàm Việt nói nếu có việc có thể tìm anh.

Nếu không, gửi tin nhắn hỏi một chút?

Hứa Hàm nói làm là làm, cô cầm điện thoại di động lên soạn tin cho Đàm Việt, rồi nhấn gửi.

Không bao lâu bên kia liền trả lời.

Đàm Việt: Kiều tiểu thư?

Hứa Hàm: Là tôi, Đàm tổng, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?

Đàm Việt: Sao có thể, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu thôi, có chuyện gì sao?

Hứa Hàm: Tôi và nông trại nói chuyện buôn bán…

Đàm Việt: Chuyện này có thể nói với người ngoài sao, nếu được thì cô có thể nói cho tôi tình huống lúc đó.

Hứa Hàm cảm thấy chuyện này có thể nói, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, sau đó liền đem cuộc đối thoại của cô và ông chủ nông trại toàn bộ đều nói cho anh biết, Đàm Việt bên kia một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Hứa Hàm liền đi thay tã cho Khẩu Khẩu, trở về thấy Đàm Việt đã quay lại rồi, lần này anh gửi tin nhắn bằng giọng nói.