Chuyển ngữ: Cực Phẩm Thời gian dừng lại khoảng ba giây đồng hồ giữa ba người bọn họ.
Suýt nữa là Lâm Ngộ An đã rơi vào tình trạng đầu lưỡi xoắn chặt gió lùa vào họng sặc khù khụ, lườm Hàn Đông Dương: Con moẹ nó cậu nói cái gì đấy?
Hàn Đông Dương nhận được tín hiệu, bày ra vẻ mặt "Anh yên tâm đi, hết thảy đã có tôi ở đây rồi" trả lời lại cậu.
Lâm Ngộ An: "???"
Thi Gia ở bên cạnh cũng ngạc nhiên hai giây, sau đó lại gần Lâm Ngộ An, nhỏ giọng nói: "Cậu đi đâu tìm được mặt hàng thượng đẳng thế này vậy?"
Lâm Ngộ An: "!!!"
Đúng là điên hết cả người.
Hai hàng lông mày của Hàn Đông Dương nhướng lên, dùng một tay kéo đầu Lâm Ngộ An qua, lườm Thi Gia, lạnh giọng nói: "Cách xa anh ấy một chút, anh ấy đã không còn quan hệ gì với anh rồi."
Thi Gia: "..."
Lâm Ngộ An: "..."
Tình cảnh tiếp theo có thể sẽ không chịu khống chế của cậu nữa, Lâm Ngộ An kéo Hàn Đông Dương tính đi ra ngoài, chồng cậu bây giờ quá khác thường. Ai dè Hàn Đông Dương lại trở tay kéo cậu lại, còn dịu dàng vỗ về: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Lâm Ngộ An hoàn toàn muốn nhắm mắt lại, tôi bây giờ con moẹ nó là sợ cậu á.
Chắc là Thi Gia cũng cảm nhận được lai giả bất thiện, sắc mặt cứng lại, cười ha hả: "Cậu biết chuyện giữa tôi và cậu ấy à?"
Hàn Đông Dương cũng vô cùng lễ độ, cũng cười lại, giơ tay ra: "Có biết chút chút, cha nuôi tiền nhiệm đúng không? Rất hân hạnh được gặp."
Lâm Ngộ An: "..." Cha nuôi tiền nhiệm?
Thi Gia chần chờ, nhìn Lâm Ngộ An một chút, giơ tay ra bắt tay: "Khách sáo khách sáo rồi."
Sau đó —— tay của hai người cũng không buông ra.
Lâm Ngộ An cúi đầu nhìn cái tay vắt ngang trước mặt, buồn bực đến gãi đầu: "???"
Hai người đây là thành công nắm tay (1) sao?
(1) Cụm từ này được lấy từ trong chương trình "Phi Thường Hoàn Mỹ," khi hai người thành công nắm tay, chính là đồng ý hẹn hò.
Nhìn sang trái: Cánh tay Hàn Đông Dương nổi đầy gân xanh;
Nhìn sang phải: Trên trán Thi Gia nổi đầy gân xanh.
Trong lúc hai mắt đối diện nhau, tia lửa bắn tung toé, bình yên trước bão táp luôn là như thế này.
Ngay lúc Lâm Ngộ An cho là hai người sẽ xắn tay áo chơi vật tay trong một giây tiếp theo, thì hai người lại cực kỳ ăn ý thả tay ra.
Tiếp theo, nghe thấy Hàn Đông Dương cười khẽ nói: "Bình thường cũng có tập luyện à?"
Thi Gia khom lưng: "Chê cười rồi."
Lâm Ngộ An hận không thể tự chọc hai mắt mình, vội vàng kéo tay áo Hàn Đông Dương, la lên: "Con moẹ nó rốt cuộc là cậu đến đây làm cái lông gì thế?"
Sắc mặt nghiêm túc của Hàn Đông Dương thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Không cần lo lắng cho tôi, mặc dù cũng là một người tập võ, nhưng mà lại không lợi hại bằng tôi."
Lâm Ngộ An tức giận đến hộc máu: "..."
Nếu như không phải đang ở ngoài, Lâm Ngộ An thật muốn làm một cái Giáng Long Thập Bát Chưởng.
"An An." Thi Gia hơi nghiêng người về phía Lâm Ngộ An, nhỏ giọng nói: "Người này, ừm cha nuôi này của cậu, vừa nãy cậu ta đã ra ám hiệu ngầm với tôi đó, cậu ta không thật lòng với cậu đâu."
Lâm Ngộ An: "???"
Thi Gia khó hiểu: "Đây chính là dùng khıêυ khí©h làm cớ để nhân cơ hội sờ tay đúng không?"
Lâm Ngộ An giơ tay đỡ trán: Cầu xin hai người hẹn hò đi, chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt.
Hiện trường đã không còn chỗ cho cậu dung thân, Lâm Ngộ An đứng lên, đi vào WC như cái xác không hồn, Hàn Đông Dương cũng lập tức đi theo, tiếp đó Thi Gia cũng đi theo.
Trong WC, Lâm Ngộ An mới vừa cởϊ qυầи, hai bóng người cao to đã đứng hai bên trái phải của cậu.
Lâm Ngộ An nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
Cuối cùng mắt nhìn về trước, cái không khí này, đúng là có chút kỳ quái!
Lâm Ngộ An hoàn toàn biến thành Lâm Bất An, cài nút quần: "Ừm thì, hai người đi vào, không phải là muốn tôi biểu diễn một màn "nước xiết chảy ào ạt" cho hai người chứ?"
Hàn Đông Dương dùng ánh mắt nóng rát trừng Thi Gia, trong mắt bốc lên lửa lớn hừng hực: "Anh vào làm gì?"
Thi Gia nhếch khoé miệng một cái, cười phóng đãng: "Làm sao, tôi không vào được à?"
Hàn Đông Dương: "..."
Không khí trong này bỗng căng thẳng lên, Lâm Ngộ An rơi vào trầm tư, làm sao bây giờ?
Cậu giống như muối bỏ biển, không tài nào tưới tắt được ngọn lửa do hai người này ma sát ra.
Thi Gia vỗ vai cậu: "An An, nào, chúng ta cùng đi."
Quả nhiên vừa nghe thấy xưng hô này, Hàn Đông Dương liền dựng ngược mắt, tiến lên một bước kéo cổ áo Thi Gia, lạnh lùng nói: "Anh gọi anh ấy là gì?"
"Thì An An đó!"
Mắt thấy nắm tay giơ lên của Hàn Đông Dương sẽ rơi trúng trên người Thi Gia, Lâm Ngộ An vội vàng tách hai người ra, có tức cũng không xả được, quát Hàn Đông Dương: "Cậu làm gì thế, đều là Husky cả, sao nỡ thiêu đốt nhau!"
Thi Gia: "..."
Đường tiểu của cậu cũng bị hai người làm cho nghẹn, không thể ở đây nữa, nói xin lỗi Thi Gia, Lâm Ngộ An không thể nhịn được nữa, lôi Hàn Đông Dương tới thẳng ngoài đường lớn: "Hàn Đông Dương, hôm nay cậu bị sao thế hả?"
Lâm Ngộ An: "Cậu nói loạn gì ở đây vậy? Cậu thành cha nuôi của tôi lúc nào?"
Lâm Ngộ An: "Thi Gia người ta mới về nước hôm nay, cậu nói chuyện thọc nhau như thế làm gì?"
Lâm Ngộ An: "Còn có việc anh ta từng hẹn hò với tôi lúc học đại học, sao cậu lại biết chuyện này được?"
Lâm Ngộ An: "Sao cậu có thể quậy như thế được chứ?"
Sau khi nói xong, Lâm Ngộ An phát hiện rõ ràng ý thức của chồng cậu vẫn ở trong đó, thậm chí tiếc hận không có một thân vũ lực để phát huy năng lực, nhìn về hướng nhà hàng nói một câu: "Kỳ phùng địch thủ trước mắt."
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An hít thẳng một hơi gió vào trong dạ dày, kéo mặt Hàn Đông Dương, nắm hai tai hắn, nhìn vào mắt hắn, rống to: "Cậu nghe tôi nói này, Hàn Đông Dương, cậu nói rõ ràng cho tôi, cậu trở thành cha nuôi tôi lúc nào? Cậu có biết tối nay chúng ta đến đây làm gì không? Hôm nay mà không giải thích cho rõ thì tôi không để yên cho cậu đâu."
Sau khi đối mắt, sát khí trong mắt Hàn Đông Dương lập tức biến mất, lập tức biến thành cún con gâu gâu gật đầu, đè giọng xuống: "Biết chứ."
Lâm Ngộ An tức giận đến môi run run, dừng hai giây, đi qua một bên, vịn vào cột điện.
Hít sâu mấy lần, ánh mắt liếc qua Hàn Đông Dương, gằn từng chữ: "Vậy cậu có nghe được tôi nói gì với cậu không, bây giờ cậu trả lời cho tôi, tại sao cậu lại nói cậu là cha nuôi của tôi?"
Vừa nói đến hai chữ "Cha nuôi," hai mắt Hàn Đông Dương sáng lên, xoẹt xoẹt xoẹt tới trước mặt cậu, chọc chọc eo Lâm Ngộ An: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi sao, anh nói xem?"
Lâm Ngộ An: "..."
Cậu đã ngủm trên con đường nhân sinh rồi, cậu mờ mịt, cậu vô tri, con đường trước mặt cậu chỉ có sương mù dày đặc.
Lâm Ngộ An cảm thấy mình đã biến thành một đứa ngốc, tại sao cả buổi chiều hôm nay cậu cũng không GET được ý của chồng cậu chứ?
Mấy giây sau, Lâm Ngộ An lại đứng thẳng sau khi cảm thấy mình giống y hệt đồ làm bẳng thuỷ tinh, mong manh dễ vỡ, Hàn Đông Dương thấy thế vội vã giơ tay đỡ eo cậu: "Không sao chứ? Cục cưng."
Ánh mắt Lâm Ngộ An mờ mịt: "Vì sao từ khi gặp cậu, tôi vẫn cứ sinh ra nghi ngờ với IQ của tôi chứ."
Hàn Đông Dương: "... Lẽ nào tình yêu đúng là khiến IQ của con người giảm xuống."
Lâm Ngộ An rưng rưng van xin: "Cậu đừng nói gì nữa."
Quả nhiên, con người không phải là từ từ già đi, mà là già đi trong nháy mắt.
Hai người giống như một đôi chồng chồng già, yếu ớt bước trên đường, cái bóng được kéo thật dài.
Lâm Ngộ An hỏi một câu, Hàn Đông Dương đáp một câu.
"Cậu thật sự biết tối nay chúng ta đến đây là để làm gì sao?"
"Ừ! Để ăn đó."
"Cậu biết quan hệ giữa tôi và Thi Gia sao?"
"Biết, là quan hệ không thể nói."
"Cậu hiểu ý nghĩa của từ cục cưng chứ?"
"Đương nhiên, yêu cục cưng trọn đời này."
"..."
"Có phải tôi trả lời đúng hết rồi hay không?"
Hai người đi tới bãi đỗ xe, Lâm Ngộ An xoa huyệt thái dương, đứng tại chỗ: "Nghe vào thì đúng hết, chính là có một vài chỗ không phải là không thích hợp."
Lâm Ngộ An nhìn chồng cậu chạy đi lái xe đến, Lâm Ngộ An kéo hai cái chân nặng nề leo lên xe, thắt dây an toàn, vẫn luôn nhìn chồng cậu, rồi lại nhìn thẳng về trước.
Tiếp theo, lại nhìn chồng cậu một chút, sau đó lại nhìn về phía trước.
Cuối cùng thở dài, trên đường về nhà, trong lòng của cậu như thiên nhân giao chiến, Lâm Ngộ An hoàn toàn cảm thấy không có cùng một bộ não giống chồng mình, bọn họ nói chuyện giống y như là giạng thẳng chân, cũng là một đường thẳng, nhưng lại chạy về phía hai đầu ngược nhau.
Hỏi cái gì thì cũng có thể trả lời hết, rõ ràng nói đến không cùng một chuyện, nhưng lại không có chút kẽ hở nào, bọn họ giao lưu hoàn mỹ né được tất cả vấn đề của đối phương, nhưng lại vô cùng kì diệu mà nhất trí với nhau, lấy được kết quả khiến hai bên đều hài lòng.
Lâm Ngộ An buồn bực, không biết sai ở đâu mới là cái sai lớn nhất, những lời này đúng là chân lý mà!
Nhiều lần Hàn Đông Dương muốn nói gì đó, nhưng chắc thấy sắc mặt Lâm Ngộ An không thích hợp, liền im lặng, toàn tâm toàn ý lái xe.
...
Về đến nhà, Lâm Ngộ An được Hàn Đông Dương đỡ vào nhà, lên lầu, cuối cùng là ngồi ở trên giường, lúc Hàn Đông Dương xuống lầu lấy nước thì rơi vào trầm tư.
Thi Gia còn nhắn tin hỏi tình huống của cậu, Lâm Ngộ An nhìn một chút, trả lời qua loa lại, sau đó tắt điện thoại.
Hàn Đông Dương đi lên từ dưới lầu, trên tay có một ly nước, Lâm Ngộ An vẫn luôn nhìn hắn, thật ra lúc này cậu đang cầu trời: Cho con mượn cho con mượn một đôi tuệ nhãn đi, để con có thể nhìn cậu ta cho rõ ràng, cho con mượn cho con mượn một đôi tuệ nhãn đi, để con có thể nhìn cậu ta đến...
...
Bỗng dưng, Lâm Ngộ An cắt đứt bài nhạc nền trong đầu, vỗ vỗ giường, nói với Hàn Đông Dương: "Cậu qua đây ngồi đi, tôi có việc muốn nói với cậu."
"Sao thế?" Hàn Đông Dương cầm ly vội vã ngoan ngoãn qua đó ngồi, thấy bộ dáng nghiêm túc của Lâm Ngộ An, ngay cả giọng nói cũng có chút thấp thỏm.
Lâm Ngộ An hít một hơi thật sâu: "Tôi nghĩ có một số việc giữa chúng ta cần phải nói lại một lần nữa."
Cậu luôn cảm thấy trong đầu chồng cậu có một cái tinh thần như biển rộng mà cậu chưa từng chạm tới.
Hàn Đông Dương không nói lời nào, miệng mím thành một đường thẳng.
Lâm Ngộ An hỏi: "Bây giờ cậu lại đang suy nghĩ gì?"
Hàn Đông Dương mấp máy môi, bộ dáng giống như làm sai gì đó, dè dặt nói: "Tôi đang suy nghĩ, có phải là tôi chọc giận anh rồi không!"
Lâm Ngộ An gật đầu khẳng định: "Đúng, cậu chọc tôi giận rồi."
Sắc mặt Hàn Đông Dương căng lên.
Lâm Ngộ An vỗ vỗ chân: "Tự mình nói đi, sao hôm nay cậu lại muốn nói thế với Thi Gia? Cậu ta đắc tội cậu ở đâu sao? Còn có, giải thích chuyện "Cha nuôi" là thế nào đi."
Vừa nghe đến Thi Gia, Hàn Đông Dương liền có chút không vui, trong mắt tràn đầy tức giận: "Trong tay anh ta có nhược điểm của anh, muốn anh phải chịu sự khống chế của anh ta, hôm nay tôi không đánh anh ta đã là thủ hạ lưu tình rồi, hơn nữa anh ta còn gọi anh là An An, tôi còn chưa gọi anh như thế bao giờ."
Này là cái quần gì đây?
Ông trời à, thật sự đó, cầu ông nhanh cho con mượn một đôi tuệ nhãn đi!
Lâm Ngộ An: "Cậu nói nhảm gì thế?"
Hàn Đông Dương thả ly nước xuống, bàn tay thon dài cầm tay Lâm Ngộ An, đặt ở ngực, trong mắt ẩn tình, nghiêm túc trịnh trọng không gì sánh được: "Tôi biết anh không muốn nói cho tôi biết chuyện này, nhưng mà đó là do tôi tự nghe được. Anh không thể chịu đựng một mình được, có đôi lúc tôi có thể gánh vác cho anh, anh phải nhớ kỹ, tôi và anh là tim liền tim."
Nghe được câu nói đầy ắp thâm tình của chồng cậu, mí mắt Lâm Ngộ An trợn thẳng: "???"
Lâm Ngộ An dùng sức rút tay ra: "... Khoan đã, khoan đã, để tôi tiêu hoá đã, tôi và cậu, chẳng những tim không liền tim, cũng không có ở trong cùng một cái thôn trên quả đất, chúng ta không xứng với bài hát này của Lưu Hoan đâu."
"..."
Lâm Ngộ An đứng lên đi hai vòng, nghĩ lại ánh mắt và giọng nói chứa đầy thâm tình của chồng mình lúc nãy, cảm thấy giữa bọn họ có một sự hiểu lầm.
Giữa bọn họ có một vết nứt, là vết nứt mà Nữ Oa chưa vá.
Tầm mắt lại sượt qua trên người Hàn Đông Dương mấy lần, mắt thấy sắp có tia lửa bắn ra.
Bỗng nhiên, có một trực giác tới bất ngờ không kịp đề phòng.
Lâm Ngộ An mừng rỡ, chợt dừng bước lại, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hàn Đông Dương: "Chờ một chút, tôi hỏi cậu này, có phải cậu thích tôi không?"
Hàn Đông Dương bị cậu nhìn mà ngây ngẩn, chớp chớp mắt, từ chối cho ý kiến.
Lâm Ngộ An nheo mắt lại, lại thử dò xét: "Có phải cậu cũng cho là tôi cũng thích cậu không?"
Rõ ràng chồng cậu lại bị hỏi cho ngây ngẩn, nói: "Câu này của anh hơi sai sai đó, không phải là vốn có sao?"
Sai cái đầu quỷ ấy mà sai!
Hai mạch nhâm đốc của Lâm Ngộ An thoáng cái thông hết, nói cũng có chút sức hơn: "Cái gì mà là vốn có!"
Cuối cùng cậu cũng hiểu được tại sao Hàn Đông Dương lại diễn trò khác người với Thi Gia rồi, Thi Gia gọi cho cậu, Hàn Đông Dương diễn dịch một câu chuyện bằng vào lời nói của một bên.
Hai mắt Hàn Đông Dương chớp y như cánh bướm vỗ phành phạch: "Hai ta... hai ta không phải là câu chuyện tình yêu nồng thắm sao?"
Lâm Ngộ An: "... Cái gì mà câu chuyện tình yêu nồng thắm chứ?"
Hàn Đông Dương ngớ ra, sau khi sắc mặt hoảng hốt vài giây, không dám tin nói: "Anh lại, anh lại không tính thích tôi sao, tình cảm của anh sao lại mỏng manh như thế? Cuốn theo chiều gió rồi à?"
Cái này khiến cho Lâm Ngộ An cũng ngớ ra.
Lâm Ngộ An há miệng, khoé miệng liên tục co rút: "Cái gì mà gọi là lại? Tôi tính thích cậu lúc nào? Không phải cậu nghĩ nhiều quá rồi chứ?"
"?!"
Chỉ khoảng mấy giây, cả người Hàn Đông Dương choáng váng, giống như bước vào thời gian của hiền giả: "..."
Lâm Ngộ An còn muốn nói thêm gì đi nữa, lại nghe thấy Hàn Đông Dương rầm một cái, ngã xuống giường.
"Này! Hàn Đông Dương." Lâm Ngộ An hoảng sợ, vội vã dùng sức nhấn nhân trung của chồng cậu, lại vỗ vỗ mặt hắn, kéo người dậy, ngồi xổm trước mặt hắn: "Cậu nhanh nói đi, đừng có xỉu, giữa chúng ta rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi còn cần cậu giải thích nghi hoặc cho tôi đây."
Rõ ràng trong đầu Hàn Đông Dương cũng loạn cào cào, trong mắt toàn là tủi thân và lên án: "Anh, anh, anh, có phải anh lại tính không cần tôi nữa không?"
"... Không phải?" Mặt Lâm Ngộ An cuống đến tái luôn, "Lúc nào thì tôi cần cậu chứ?"
Răng Hàn Đông Dương cắn đôi môi đỏ mọng, tủi thân nhanh chóng tràn ra từ đôi mắt đen nhánh: "Lúc trước anh cho tôi nhiều ám hiệu như thế."
Lâm Ngộ An cực độ câm nín: "... Con moẹ nó tôi cho cậu ám hiệu lúc nào?"
Quả thật đúng là hai câu nghi vấn liền biến thành một câu khẳng định.
Lông mi Hàn Đông Dương run lên một cái, có chút không biết làm sao, đôi tay nhỏ bé run y như con thoi, có lẽ là nai con trong ngực hắn tông lung tung, không cẩn thận tông chết, hoặc là linh hồn xuất khiếu, Lâm Ngộ An không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ muốn biết giữa cậu và Hàn Đông Dương là có chuyện gì xảy ra.
Cambridge, Cambridge im lặng lại xuất hiện vào lúc này nữa rồi!
Lâm Ngộ An quơ quơ tay trước mặt Hàn Đông Dương, gọi tên hắn, sau đó đôi mắt vô thần kia mới từ từ tỉnh táo lại.
Sau vài giây, Hàn Đông Dương mới lẩm bẩm nói: "Anh không thích tôi à?"
Lâm Ngộ An nắm vai chồng cậu dùng sức lắc lắc, cậu muốn lắc bay nước trong đầu chồng cậu ra: "Tôi từng thích cậu lúc nào?"
Hàn Đông Dương chớp chớp mắt, hiển nhiên là không tin: "Rõ ràng trong phòng làm việc của anh còn có nhiều tư liệu viết về tôi như thế."
Lâm Ngộ An nghiêm túc giải thích: "Đó đều là những thứ tôi tìm hiểu trước khi kết hôn để hiểu rõ cậu hơn."
Hàn Đông Dương giãy giụa lần thứ hai: "... Anh nói dối."
Lâm Ngộ An vạn phần không hiểu nổi: "Tại sao tôi lại phải nói dối?"
Hàn Đông Dương hấp hối giãy giụa: "Vậy lúc trước khi đi nhận giấy hôn thú anh tới còn nhanh hơn thỏ thì sao?"
Lâm Ngộ An có trăm miệng cũng không biện bạch được: "Đó là vì anh cả của cậu sớm gọi cho tôi, nói tôi phải đến Cục Dân Chính lúc bảy giờ đúng để đợi cậu."
Hàn Đông Dương bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "..."
Một suy nghĩ, từ thiên đường tới địa ngục, cũng chỉ bằng mấy câu nói thôi.
Lâm Ngộ An kết hợp chuyện lúc trước, nhanh chóng sắp xếp lại ở trong lòng, ngay cả "Cha nuôi" cậu cũng hiểu được, nhưng mà khiến cậu không hiểu là, cậu bày tỏ hảo cảm với Hàn Đông Dương lúc nào chứ?
"... Đoạn thời gian trước anh còn vui vẻ như vậy!" Mặt Hàn Đông Dương như thiếu dinh dưỡng, giọng nói yếu ớt vô lực, giống như còn chờ đợi một hy vọng nào đó.
Lâm Ngộ An: "Vui vẻ lúc nào?"
Hàn Đông Dương giống như là bắt được chứng cứ, mừng rỡ hẳn lên, vội vã lên án, "Chính là lúc anh đi uống rượu đó, sau đó còn, còn làm cái việc không thể miêu tả với tôi nữa."
Lâm Ngộ An mờ mịt: "Tôi làm việc gì không thể miêu tả với cậu lúc nào?"
Hàn Đông Dương hoảng sợ, phát ra tiếng kêu của sóc đất, không thể tiếp thu được: "Ngay cả việc này mà anh cũng không chịu nhận?"
Lâm Ngộ An không hiểu: "Cậu đang nói cái gì thế, tôi phải nhận chuyện gì?"
Tam quan Hàn Đông Dương vỡ tan đầy đất: "... Cái cơ thể này của tôi đúng là đút cho chó ăn mà."
Lâm Ngộ An thật sự là sứt đầu mẻ trán, ông trời ơi, xin hỏi ông, rốt cuộc là ông đã quên kéo rèm trước mắt ai lên rồi?
Bầu không khí trong phòng ngủ biến chuyển vừa giống như sương mù lại giống như mưa rồi lại giống như gió.
Lâm Ngộ An mệt lòng, cậu già thật rồi, đỡ trán đi tới ngăn kéo, lấy một hộp viên uống thải độc gan ra, đổ ra hai viên, nếu không uống thì tim của cậu thật chịu không nổi.
Trong lúc cậu đóng mở cửa ngăn kéo, lại vô tình thấy được trong lớp kép của ngăn kéo có một cuốn vở da màu đen, Lâm Ngộ An nghiêng đầu nhìn một chút, giơ tay kéo ra, đúng lúc này, Hàn Đông Dương xoẹt một cái xuất hiện sau lưng cậu, giơ tay muốn lấy, bị Lâm Ngộ An nhanh tay lẹ mắt tránh đi.
Thấy bộ dáng như lâm đại địch của chồng cậu, hoàn toàn thu hút được sự chú ý của Lâm Ngộ An.
Nhớ tới lúc trước cậu cũng thấy qua cuốn vở da màu đen này một lần, chẳng qua là lúc đó cậu còn chưa mở ra thì Hàn Đông Dương liền thức.
Lâm Ngộ An quơ quơ cuốn vở da trên tay, nói: "Thứ bên trong này có phải có liên quan đến tôi không?"
Hàn Đông Dương lắc đầu theo bản năng.
Nhìn thấy nét mặt căng thẳng của chồng cậu, ánh mắt Lâm Ngộ An nhanh chóng sắc bén lên, không thèm để ý đến chồng cậu, mở ra ngay trước mặt hắn.
Hàn Đông Dương không thể xoay chuyển trời đất, bụm mặt xoay người xấu hổ nằm sấp trên giường.
Mười giây sau, cuốn vở da trên tay Lâm Ngộ An rơi trên mặt đất.
Trong phòng ngủ có một tia sấm sét đánh xuống từ trên trời, chém linh hồn Lâm Ngộ An thành hai nửa.
Lâm Ngộ An vội vã hít thở sâu.
Hồi lâu sau mới lấy lại được dũng khí nhặt cuốn vở da lên, tiếp tục lật.
...
Trong vòng hai mươi phút tiếp theo, giải đọc vẻ mặt của Lâm Ngộ An ngồi trên ghế mây thành chữ thì sẽ là thế này:
Nét mặt phẫn nộ, ánh mắt khϊếp sợ;
Vẻ mặt ngạc nhiên, mặt lộ vẻ không giải thích được;
Thật sự câm nín, rồi thành bật cười;
Nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa đã hít thở không thông;
Trong lòng Lâm Ngộ An chuyển động thế này: Từ bắt đầu hoàn toàn không biết gì cả đến khó tin đến khó có thể tưởng tượng đến tức giận không gì sánh được rồi đến xem thế là đủ rồi.
Có vài người, ở chung ba mươi giây, liền cảm thấy như đã hiểu cả đời.
Có vài người, chung sống hai năm, lại cảm thấy chẳng bao giờ hiểu được.
Cậu và chồng cậu là thuộc về cái thứ hai.
Trong cuốn vở da này, tất cả bí ẩn giống như kéo tơ bóc kén dần dần hiện ra ở trước mắt cậu, ba chữ "Hàn Đông Dương" từ từ được gỡ ra, chỗ mềm mại nhất ấu trĩ nhất khó khăn nhất ở sâu trong nội tâm được người ta giải nghĩa, giống như ánh sáng đầu tiên chiếu xuống sau cơn mưa bão, hoà tan nó, biến mất, sau đó có một hình dáng rõ ràng hiện ra trước mắt Lâm Ngộ An.
Cuối cùng Lâm Ngộ An tìm được một con đường thênh thang, chính là các mấu chốt sạt lở giữa cậu và chồng cậu, mà trong đầu của cậu cũng có một loạt hình ảnh kéo tới:
Chuyện xảy ra trong khách sạn, sau khi cậu về nhà, vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hàn Đông Dương.
Lúc cậu ngủ, Hàn Đông Dương khóc cả đêm!
Vẻ mặt muốn nói lại thôi giọng như ai oán của Hàn Đông Dương!
Hành vi cử chỉ kỳ lạ mà người bình thường đoán không ra của Hàn Đông Dương!
...
Cho nên Hàn Đông Dương khóc là bởi vì đã mất lần đầu vào đêm đó, do đó hoài nghi cậu nằm vùng hai nằm, thiết kế ra vở kịch "Say rượu loạn tính" để giữ chân hắn, cuối cùng vì không thể đáp lại tình cảm của cậu, do đó thấy day dứt lương tâm, rồi từ từ học thích cậu, sau đó lại phát hiện trong tủ quần áo có người đàn ông nào đó, do đó thúc đẩy tình cảm của Hàn Đông Dương, thúc đẩy Hàn Đông Dương tỏ tình...
Cho nên ngày đó, khi cậu cho rằng Hàn Đông Dương phát hiện cậu mang thai, thật ra Hàn Đông Dương cũng không biết, mà cậu lại chột dạ cho rằng Hàn Đông Dương biết, cho nên vội vàng giúp con mình nhận một người "Cha nuôi"?
Cho nên tới rừng cây nhỏ cũng không phải là mang em bé đi khám khá chỗ sâu bí mật trong rừng rậm, mà là muốn chơi trò gì đó với cục cưng?
Cho nên hôm nay về nhà nói sờ cục cưng, Hàn Đông Dương nói ở dưới lầu không tiện, mãi đến lúc thấy cậu tức giận thì mới thoả hiệp với cậu, nguyên nhân là do "Sờ cục cưng" của hai người không hề giống nhau?
Cho nên hôm nay Thi Gia bị Hàn Đông Dương xem là người đàn ông ở trong tủ quần áo hôm đó, cho nên mới có kiểu nói cha nuôi tiền nhiệm?
Cho nên, cục cưng này cũng không phải là cục cưng, mà cha nuôi này cũng không phải là cha nuôi.
Lâm Ngộ An rõ ràng tiền căn hậu quả, càng đọc về sau thì chân mày càng cau chặt hơn.
Ông trời ơi, Lâm Ngộ An cậu trong mắt chồng cậu có bao nhiêu phóng đãng chứ, tâm cơ vừa sâu vừa đen, lại là một người đàn ông cô đơn trống rỗng biết bao!
Người sói, người đàn ông phóng đáng, cảnh cáo l*иg gà, người đàn ông trốn trong tủ quần áo, cha nuôi, rừng cây nhỏ, còn có lúc bọn họ ngoài buổi chiều, Hàn Đông Dương thay quần áo, cái viết mới nhất là về người huấn luyện thú...
Người huấn luyện thú?
Là ý nói đã thành công thuần phục loại thú như cậu đúng không?
Lâm Ngộ An tức giận đến muốn nổ hai mắt, giận sôi người, "bộp" một tiếng gấp cuốn vở da lại, lập tức ném cuốn vở da tới trên người Hàn Đông Dương.
Không thể nhịn được nữa mắng: "Hàn Đông Dương, cái tên ngu ngốc này, đời này cậu ở với quỷ đi!"
Chìa khóa xe, ví tiền, điện thoại, Lâm Ngộ An thuận tay cầm hết, "rầm" mở cửa ra, liền đi xoẹt xoẹt xoẹt xuống lầu.
Moẹ nó chọc điên người ta quá rồi!
Cửa phòng ngủ lại được đẩy ra, Hàn Đông Dương theo sau đi xuống lầu, giọng nói lo lắng: "Cục cưng."
Lâm Ngộ An nổi giận đùng đùng thay giày, cũng không quay đầu lại nói: "Tôi là một người sói, không phải cậu là người huấn luyện thú ưu tú à? Ai là cục cưng của cậu."
"Không phải, anh nghe tôi giải thích đi."
Không đợi nói hết lời, Lâm Ngộ An cũng không quay đầu lại, kéo cửa ra đi.
Lái xe từ chỗ đậu xe ra, Hàn Đông Dương liền đứng ở cửa nhìn cậu, bước nhanh đi theo, gõ cửa sổ xe: "Cực cưng, anh nghe tôi giải thích đi, trong đó có chút hiểu lầm."
Lâm Ngộ An quay cửa xe xuống, quát lên: "Hàn Đông Dương, con moẹ nó trong đầu cậu có cái gì hả? Trong đó toàn ph*n thôi sao?"
Hàn Đông Dương vội nói: "Trong đó chỉ có anh thôi!"
Lâm Ngộ An: "..."
Bị Lâm Ngộ An trừng, Hàn Đông Dương ý thức được mình nói sai, thì thào: "Không phải, tôi."
Lâm Ngộ An bị tức đến không muốn nói chuyện, nhắm chặt mắt, đạp chân ga, lái vào bóng đêm.
/Hết chương 30/