Chương 9

A đơn O chiếc ở chung một phòng, tiểu biệt thắng tân hôn, nếu không xảy ra chuyện gì thì thật là có lỗi với hormone hừng hực của tuổi trẻ quá.

Bị thứ kia chọc chọc từ sau, phản ứng đầu tiên của Tô Tinh Vũ là né tránh. Ai ngờ Diệp Lâu lại vươn cánh tay dài ra, quàng qua eo anh vớt người về, "Anh chạy gì hả?"

"Tôi..."

Còn chưa nói xong, Diệp Lâu đã há miệng cắn xuống phần gáy lộ ra của anh, mùi vị tin tức tố quen thuộc tràn vào tuyến thể, mắt Tô Tinh Vũ hoa lên, cả người choáng váng, eo cũng nhũn ra.

Trời sinh Omega là bên "nhận", dù là phát tình bị động thì cơ thể cũng nhanh chóng phản ứng để chuẩn bị cho việc giao hoan tiếp sau.

Diệp Lâu thò tay kéo tuột áo choàng tắm của anh, phía dưới Tô Tinh Vũ không mặc gì hết, Diệp Lâu cong ngón tay tìm được lối vào, vào nhẹ một chút, nguyên ngón liền thông ngay vào mà không có trở ngại gì, bên trong đã trào ra dịch nhầy.

"Anh yêu, rõ ràng anh cũng rất muốn."

Đã nhịn hơn bốn tháng, lại đang tuổi máu nóng, sao có thể lừa mình dối người là không muốn được. Tô Tinh Vũ bị hắn cọ sát vài cái bên mông, thứ mềm mại phía trước đã có phản ứng, ngoan ngoãn ngóc lên phía trước người, không biết là đang chờ ai tới vỗ về.

Không có tí tiền đồ nào hết! Anh thầm mắng bản thân, lại không kìm được mà vặn người muốn chạm vào Diệp Lâu, vừa chạm tới đã bị nhiệt độ nóng bỏng và gân xanh nổi lên thình thịch làm cho giật mình buông tay.

Diệp Lâu lại ấn anh lên tường, qυყ đầυ phồng lên phun ra chất dịch trắng ngà ẩm ướt qua nếp gấp rồi lại cọ cọ, "Anh không biết nó nhớ anh đến mức nào đâu..."

Đã là lúc này rồi mà còn đẩy ra thì có vẻ mất hết tình người quá, Tô Tinh Vũ khẽ nâng mông, một tay anh ôm lấy bụng, nói, "Vậy cậu... cẩn thận một chút."

Diệp Lâu vén chiếc áo choàng tắm vướng víu của anh lên như cũ, hai tay ôm lấy bờ mông cong của Tô Tinh Vũ, từ từ đưa thứ đã cứng ngắc của mình vào. Nơi đang khẽ khép mở kia nuốt hắn từng chút một, cánh bồng trắng ngần bị Diệp Lâu nắn bóp đến ửng đỏ, phía trong còn thứ thô to tím đậm. Chỉ riêng phần nhìn đã khiến hắn lêи đỉиɦ đến mức không còn biết gì nữa, huống chi bên trong Tô Tinh Vũ lại nóng ẩm tuyệt diệu không ngừng nuốt lấy hắn.

Tô Tinh Vũ kêu hắn cẩn thận chút, hắn chỉ đành nhịn lại cái mong muốn điên cuồng mà chậm rãi đi vào, nhưng cái kiểu từ từ này quả thực là tra tấn đối với cả hai người, mới vào một nửa Tô Tinh Vũ đã bất mãn rên hừ hừ, anh đưa tay ra sau kéo Diệp Lâu về phía người mình.

Eo anh đã nhũn hết cả ra, bắp đùi cũng run lên bần bật, Diệp Lâu khẽ cắn môi đưa vào hết, mông Tô Tinh Vũ cũng theo đó mà co lại, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ lạc điệu.

Tư thế đứng thế này quá tốn sức, mà cơ thể Tô Tinh Vũ bây giờ cũng không chịu được mệt nhiều, Diệp Lâu ra vào vài lần, hai người đều không thể tận hứng nhưng hắn cũng đành vội vàng dừng lại. Tô Tinh Vũ đã sớm không đứng nổi nữa, anh từ từ trượt theo tường mà quỳ rạp xuống đất.

Diệp Lâu vốn định bế anh lên giường nhưng Tô Tinh Vũ lại như vừa đổi tính. Anh thuận theo đến kỳ lạ, hai tay anh gác lên tường, mông vẫn vểnh lên, vẫn giữ tư thế mặc hắn tiến công.

Ngọn lửa trong lòng Diệp Lâu càng đốt càng bùng cháy dữ dội, lúc này hắn cũng không rảnh lo việc di dời trận địa nữa, vội vàng quỳ xuống ôm lấy hông Tô Tinh Vũ, thứ cứng rắn kia lại quen đường mà đi, một phát cắm tới tận gốc rễ.

Trước đây hai người chưa từng thử tư thế này, không nghĩ là nó lại vào sâu tới vậy. Tô Tinh Vũ nức nở siết lấy thứ đang ở trong cơ thể mình, Diệp Lâu rùng mình đánh bép lên mông anh, nói dữ, "Anh muốn làm em gãy luôn hả!"

Tô Tinh Vũ bị đánh cho ngớ người, Diệp Lâu lại dốc sức thúc mạnh một cái, làm anh có ảo giác cho rằng mình thậm chí đã bị thúc tới tận bụng, lập tức cong lưng theo bản năng. Lúc bừng tỉnh lại mới nhận ra phía dưới của mình đã ướt như sóng đập vỡ đê, Diệp Lâu sờ tới nơi giao hoan, quẹt một chút dịch nhầy đưa đến bên miệng anh, Tô Tinh Vũ thẹn tới mức muốn nổ tung, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa lưỡi ra liếʍ liếʍ.

Chính lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Ngoài cửa là nhân viên phục vụ của khách sạn, "Anh Tô, đây là phần cơm mà anh đã gọi."

Hai người đều sững lại, Tô Tinh Vũ kinh ngạc a một tiếng thì mới nhận ra giọng mình đã hoàn toàn nghẹn ngào khản đặc. Trong cơ thể anh như đang khảm một khối sắt nóng bừng, vừa nóng vừa cứng, vấn đề là thứ kia còn mặc kệ mọi thứ mà thúc vào nơi sâu nhất trong cơ thể anh.

Tô Tinh Vũ quả thực sắp phát điên mất, anh cong tay thụi ra sau vài cái thì Diệp Lâu mới không tình nguyện dừng lại.

Hắn khụ một tiếng, nói với ra ngoài, "... Anh để ở cửa là được." Nói xong chỉ có thể nín thở nghe người nọ đáp lại.

Tay Diệp Lâu lại không ra gì mà sờ tới sờ lui, sờ từ phần ngực hơi sưng lên tới chỗ bụng dưới đã hơi gồ lên, Tô Tinh Vũ đang cong lưng nên độ cong kia lại càng thêm rõ ràng. Diệp Lâu lại còn cố tình cắn vành tai đỏ rực của anh nói nhỏ, "Anh yêu, anh nói xem bé cưng có biết là em đang cɦịƈɦ ba của nó không?"

Tô Tinh Vũ bị hắn chọc cho quay phắt đi, trong lòng bùng lên cơn giận, nhưng lại không thể không thừa nhận cơ thể anh đã bị những lời xằng bậy của Diệp Lâu kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức ướŧ áŧ, cả người run rẩy.

Nỗi lo lúc nào cũng có thể bị người ta phát hiện và sự xấu hổ khi làm việc này trước mặt người ta càng khiến Tô Tinh Vũ sa vào sâu hơn, anh phải dùng tất cả sự tự chủ mới không quên mình mà chìm đắm vào tìиɦ ɖu͙ƈ.

"A... Cậu ta, cậu ta đi rồi..." Thoảng nghe thấy tiếng người nọ đáp lại và tiếng bước chân rời đi, cuối cùng những dây thần kinh đang căng chặt của Tô Tinh Vũ cũng có thể thả lỏng, "Diệp Lâu, chậm lại chút đi!"

Nhưng vì để trừng phạt sự không tập trung của anh, người đàn ông của anh không những không chậm lại mà thậm chí còn không ngừng đè nén và điểm mẫn cảm ở nơi sâu kín, để mỗi lần thúc vào lại là một lần co rút.

Tô Tinh Vũ có phần đã quen với sức lực hung hãn của hắn, cơ thể anh bị những cú thúc từ sau làm cho lao về phía trước. Bụng có mấy lần suýt nữa thì đập vào tường lại được tay Diệp Lâu luồn qua eo kéo về. Thậm chí có những lúc mà qυყ đầυ của Diệp Lâu gần như đã trượt tới tận miệng khoang sinh sản trong anh, đó là tấm bảo vệ cuối cùng của thai nhi, Tô Tinh Vũ cong lưng ưỡn người, nước mắt và dịch nhầy dưới thân cùng tuôn trào, trên dưới đều ướt đẫm.

Anh muốn giãy ra, Diệp Lâu bèn đan tay vào tay anh, khóa người vào trong lòng, cơ thể hoàn mỹ bao phủ phía trên. Bốn phía đều là thiên la địa xong, Tô Tinh Vũ thoát không được né không xong, anh chỉ có thể phủ phục người xuống nức nở xin tha.

Anh muốn nói cậu nhẹ nhàng chút đi, nhưng mở miệng ra lại là những tiếng rêи ɾỉ lạc điệu. Điều làm anh cảm thấy tuyệt vọng hơn đó là, so với sợ hãi thì tốc độ mưa rền gió dữ đó lại mang đến cho anh kɦoáı ƈảʍ ngập đầu, tê dại đến tận xương tủy...

Sướиɠ...

Thật là sướиɠ quá...

Trong lúc hoảng hốt, Tô Tinh Vũ bị cɦịƈɦ cho bắn ra. Đầu óc anh trắng xóa trong chốc lát, bên dưới cũng run rẩy co rút, thít cho tinh hoa của Diệp Lâu cũng theo đó mà chảy ra.

Cho dù quá trình có phần ác liệt, nhưng cũng coi là một cuộc giao hoan đầy đê mê.

Trước khi lịm đi Tô Tinh Vũ còn nghĩ, lần này Diệp Lâu đã thực sự chọc điên anh rồi, anh nhất định sẽ không tha cho hắn!