Quyển 1 - Chương 18: Cả đời đều được

Edit + Beta: Toả Toả

Về đến nhà Mục Vân Tinh đã không đem thư tình cho Thời Giang, cậu cảm thấy đêm nay Thời Giang không xứng. Đồng thời, lúc cởϊ qυầи áo chuẩn bị tắm rửa, Mục Vân Tinh ngửi chiếc T-shirt của mình, có mùi chua.

Khoé miệng Mục Vân Tinh nhếch lên, chạy ra ôm lấy Thời Giang. Trừng phạt Thời Giang, Thời Giang thối thối!

Nhưng Thời Giang lại rất hưởng thụ, quả thật ôm Mục Vân Tinh không buông tay. Ôm đến mức Mục Vân Tinh nghi ngờ như vậy có tính là đang trừng phạt Thời Giang hay không.

Đang định không ôm anh nữa, muốn tránh ra khỏi người Thời Giang, lại thoáng nhìn thấy Thời Giang đang bịt mũi.

Mục Vân Tinh lộ ra ánh mắt của Holmes, cậu phát hiện rồi!

Còn muốn giả vờ bình tĩnh? Cho thối chết anh!

*

Sau khi tắm xong cả hai cùng làm tổ trên sofa xem TV, cho đến khi kết thúc bộ phim truyền hình, Mục Vân Tinh đều nhịn xuống không nói ra chuyện bức thư tình. Khi Thời Giang tắt TV rồi gọi Mục Vân Tinh về phòng nghỉ ngơi.

Mục Vân Tinh bất ngờ dùng chân móc lấy chân Thời Giang.

Thời Giang nhướng mi: "Da^ʍ rồi?"

"Nói bậy!" Mục Vân Tinh mở miệng phủ nhận, sau đó ngạo kiều* hất cằm lên, ý bảo Thời Giang ngồi xuống.

(*) Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng".

Thời Giang trực tiếp ôm Mục Vân Tinh vào trong ngực: "Được rồi, không da^ʍ, muốn nói chuyện gì?"

Hai mắt Mục Vân Tinh sáng ngời, không nhịn được cười hì hì.

Thời Giang buồn cười.

Phỏng chừng là muốn tặng thư tình cho anh.

Quả nhiên.

Mục Vân Tinh ôm lấy cổ Thời Giang, trong giọng nói kìm nén ý cười: "Em đã viết cho anh một bức thư tình."

Sau đó cậu ngẩng cao đầu, trong mắt đều là khoe khoang.

Thời Giang cảm thấy hiện tại anh cần phải kinh ngạc, nhưng anh thật sự kinh ngạc không nổi, bởi vì anh thật sự không phải là một đứa ngốc. Mà Mục Vân Tinh mỗi ngày đều kiên trì viết viết, anh không muốn biết cũng khó.

Thời Giang cười thử thăm dò nói: "Vậy..... Bây giờ cho anh?"

Mục Vân Tinh cũng không xem Thời Giang là một đứa ngốc, cậu lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Bây giờ không được. Anh xem trước mặt em, em có thể sẽ không chịu nổi được lời khen ngợi của anh dành cho em."

Thời Giang: "........."

Ha, vợ của anh còn rất tự tin.

Mục Vân Tinh tiếp tục nói: "Ngày mai anh có tiết buổi chiều. Mang đến trường xem đi, nhất định cả ngày đều tràn đầy nhiệt tình."

Thời Giang buồn cười: "Thư tình này của em có sức mạnh lớn như vậy sao?"

"Đương nhiên." Mục Vân Tinh lúc này sung đến cực điểm, khiến Thời Giang nhịn không được mà mong đợi.

"Nếu đã có sức mạnh lớn như vậy, anh cũng sẽ đáp ứng một vài yêu cầu của em. Vô điều kiện."

Hai mắt Mục Vân Tinh sáng lên, còn có chuyện tốt như vậy sao?

"Bao nhiêu?"

Mục Vân Tinh rất nghiêm cẩn.

Thời Giang nói: "Còn tùy thuộc vào mức độ yêu cầu của em nữa? Quá trớn thì ba điều, không quá trớn lắm thì mười điều."

10 điều!

Này cũng quá nhiều rồi đi?

Mục Vân Tinh bị Thời Giang ôm ở trong lòng suy nghĩ về yêu cầu của mình, xem ra là không định rời khỏi vòng tay của anh.

Thời Giang bế Mục Vân Tinh đi về phòng.

Chân của Mục Vân Tinh còn đung đưa, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Có thể để em đăng nhập tài khoản của anh không?"

Có hơi mong đợi.

Thời Giang nhướng mày, bế Mục Vân Tinh lên giường.

"Có thể."

Mục Vân Tinh càng thêm mong đợi: "Vậy cái đó tính là quá trớn hay không quá trớn?"

"Không quá trớn." Thời Giang đi tới tắt đèn.

Mẹ ôi!

Thế này vậy mà không quá trớn!

Cậu muốn lấy tài khoản của Thời Giang để dương oai!

Mục Vân Tinh tự giác chiếm tiện nghi, lại đưa ra một yêu cầu quá trớn hơn: "Em có thể gửi tin nhắn cho anh khi anh đang chiếu màn hình trong lớp không?"

Thời Giang đi tới kéo Mục Vân Tinh vào lòng: "Có thể."

Ôm....... Ôm cậu rồi!

Mục Vân Tinh càng vui vẻ: "Vậy là quá trớn hay không quá trớn?"

"Không quá trớn."

Trong bóng tối, ánh mắt của Mục Vân Tinh giống như những viên đá quý.

Giọng nói của Thời Giang rất dịu dàng, hiển nhiên là không biết đến tình thế hiểm ác. Cậu nhất định sẽ gửi một tin nhắn thoại đặc biệt lẳиɠ ɭơ!

Nhưng Mục Vân Tinh đang chiếm tiện nghi cũng không nhắc nhở Thời Giang về kế hoạch của mình, vẫn đang suy nghĩ về những yêu cầu quá trớn hơn.

Thời Giang lại đột nhiên mở miệng: "Nếu là yêu cầu như vậy, thời hạn có thể kéo dài đến cả đời, bây giờ không thể nghĩ được nữa thì đi ngủ đi."

Cả đời!!

"Cả đời em đều có thể làm như vậy sao?"

Cả đời đều có thể quá trớn như vậy?

Thời Giang ừ một tiếng.

Mục Vân Tinh càng tỉnh táo hơn.

Qua khoảng 10 phút, Mục Vân Tinh lại hỏi: "Em không muốn bị nghiện sεメ, nhưng có thể có kỳ phát tình không?"

Thời Giang vốn đã buồn ngủ, nghe vậy khoé miệng hơi nhếch lên, giọng nói khàn khàn: "Lại da^ʍ?"

Mục Vân Tinh nghiêm túc nói: "Em vốn cũng rất da^ʍ, nếu em không da^ʍ còn có thể bị anh nói là nghiện sεメ sao? Nhưng mà anh cũng có."

Thời Giang cười không ra tiếng, lại ôm lấy Mục Vân Tinh: "Được rồi, anh cũng có. Ngủ đi."

Nhưng Mục Vân Tinh không ngủ được nữa, cậu cảm thấy mình sắp lên thiên đường rồi!

Nhưng ngày hôm sau Thời Giang lại tỉnh trước cậu, cậu không biết là mình bị Thời Giang ôm cả đêm, hay là đêm qua Thời Giang đã không ôm cậu.

Cơ mà!

Lần này cậu có một con át chủ bài!

Chương tiếp theo là kết thúc rồi.