Quyển 1 - Chương 16: H hơi hơi

Edit + Beta: Toả Toả

Sau khi xem xong mây và sao ở ban công, Mục Vân Tinh liền hỏi Thời Giang cậu có lãng mạn hay không.

Tuy rằng lãng mạn và Mục Vân Tinh không hề có một chút liên quan nào, nhưng Thời Giang vẫn khen ngợi Mục Vân Tinh.

Mục Vân Tinh được khen rất nhiều, có khen thì sẽ có động lực. Cậu được khen nên sau này sẽ chậm rãi học cách dỗ người. Tuy rằng hiện tại rất có bệnh hình thức*, cho rằng chỉ cần lãng mạn đơn giản cũng có thể dỗ được anh, nhưng nó còn tùy thuộc vào sự tiến bộ của mỗi người.

(*) Bệnh hình thức là làm những việc không đáng làm, không nên làm; bé nhưng lại làm to; là nói hay, nói tốt nhưng làm thì dở, thậm chí cố ý đánh lừa về bản chất của sự việc, cố tình tạo nên các giá trị, phẩm chất ảo.

Thời Giang cũng không có ý định nhắc nhở Mục Vân Tinh. Gạt anh, nên chậm rãi thăm dò con đường để dỗ anh đây mà. Lãng mạn không thể thực hiện được, không chừng sẽ lại mở ra một con đường khác.

Mục Vân Tinh chuyện gì cũng không biết ngay cả đang tắm rửa cũng ngâm nga hát, nhưng não vẫn xoay nhanh.

Mặc dù chính miệng Thời Giang đã nói cậu lãng mạn và không còn tức giận nữa. Nhưng cơ thể thì không chắc, còn phải xem đêm nay lúc ngủ anh có ôm cậu không.

Lúc cậu tắm xong đi ra, Thời Giang khác thường tựa vào giường, trong tay còn cầm điện thoại của cậu.

"Anh xem trộm điện thoại của em?" Mục Vân Tinh không thể nhịn được, thấy Thời Giang hơi nhướng mí mắt, dáng vẻ không vui lắm, Mục Vân Tinh liền lật mặt, rất liếʍ chó: "Chỉ cần nói với em một tiếng, em sẽ dùng hai tay dâng cho anh xem."

Thời Giang mỉm cười nhướng mày: "Lại đây một chút."

Mục Vân Tinh tí tởn chạy tới chui vào bên cạnh Thời Giang, đầu chen qua chỗ Thời Giang.

"Ây, cùng nhau xem điện thoại của em, em thấy hơi xấu hổ."

Trên màn hình điện thoại là một trang WeChat.

Mục Vân Tinh nhìn qua, có mấy tin nhắn.

—— Tôi đã thông qua yêu cầu xác nhận kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện

【Điềm Điềm*: Thêm em xong lại không nói gì nữa. Con trai bây giờ đều nhút nhát như vậy, muốn con gái phải chủ động sao?】

(*) Điềm Điềm = Ngọt ngào.

【Điềm Điềm: Ngày mai em mời anh ăn cơm. Sau khi tan tầm được chứ?】

【Điềm Điềm: Cười khẽ.jpg】

Mục Vân Tinh: "........"

Cậu có linh cảm không tốt, cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Thời Giang, rất ôn hoà.

Hỏng rồi, cậu vừa mới lãng mạn còn được khen một phen. Mấy cái tin nhắn này phỏng chừng sẽ đánh cậu trở lại nguyên hình.

"Em có thể giải thích." Mục Vân Tinh nuốt nước bọt.

"Giải thích đi." Giọng của Thời Giang cũng rất ôn hoà.

Mục Vân Tinh thành thành thật thật giải thích: "Là Triệu Hâm. Cậu ta muốn thêm WeChat của một cô gái nhỏ nhưng lại xấu hổ đi xin. Em liền thêm rồi đưa cho cậu ta." Mục Vân Tinh nói xong còn nhấp vào khung trò chuyện với Triệu Hâm. Nhật ký trò chuyện mới nhất là sự thúc đẩy của Mục Vân Tinh.

Lời giải thích khá ổn nhưng Thời Giang không hài lòng.

"Đây là lần đầu tiên em chủ động thêm một cô gái."

Thời Giang nói.

Mục Vân Tinh cảm thấy mưa sắp đến, cậu nghiêng qua hôn lên mặt Thời Giang một cái, giải thích: "Em bị ép buộc."

Thời Giang chọc thủng: "Giáo bá còn có thể bị ép buộc?"

Mục Vân Tinh lại hôn lên mặt Thời Giang một cái, tiếp tục giải thích: "Triệu Hâm cậu ta tỏ vẻ mình đáng thương."

Thời Giang cười, đè Mục Vân Tinh dưới người: "Lòng của em mềm như vậy sao?"

Giáo bá bị đè dưới người không thừa nhận là mình mềm lòng, chu miệng muốn hôn Thời Giang một cái để giải thích, kết quả bị Thời Giang bịt miệng lại.

"Lòng mềm như vậy, có thể để anh cᏂị©Ꮒ em không?"

Mông còn hơi đau, Mục Vân Tinh khéo léo từ chối: "Ham muốn nhiều quá cũng không tốt."

Môi Mục Vân Tinh còn bị Thời Giang cắn một cái, càng tươi đẹp.

Dáng vẻ như là một bé dâʍ đãиɠ.

Thời Giang đưa tay vào trong quần áo Mục Vân Tinh: "Đã đến kỳ phát tình của em rồi."

"Đến...." Mục Vân Tinh còn đang nói, lại bị Thời Giang hôn mãnh liệt, khoang miệng bị càn quét, suýt chút nữa không thở nổi.

Áo ngủ của Mục Vân Tinh bị vén lên trên, hai viên đậu nhỏ trước ngực bị Thời Giang mυ"ŧ thành hai viên đậu lớn.

"Đến..... Đến cái rắm..... Ưm em cũng không phải là Omega." Ngực Mục Vân Tinh bị kí©h thí©ɧ đến ưỡn cao lên, nhưng cậu kiên quyết phản bác mình là Omega.

"Em phải." Thời Giang vẫn rất ngang ngược, sau khi cắn viên đậu xong lại hôn lên cái bụng nhỏ bằng phẳng của Mục Vân Tinh. Tay chạm vào phía sau của Mục Vân Tinh.

Phía sau của Mục Vân Tinh dễ dàng nuốt vào hai ngón tay, ngón tay của anh khuấy động ở bên trong. Tối hôm qua vừa mới làm nên phía sau vẫn còn rất mềm.

"Đều đã chảy cả nước rồi mà em còn nói không phải kỳ phát tình à?" Ngón tay của Thời Giang chậm rãi 'làm' Mục Vân Tinh.

Má nó!

Mông của cậu sao vẫn còn có thể sướиɠ như thế này chứ! Mục Vân Tinh ngây dại, phía sau không đau chút nào. Cậu thật sự quá da^ʍ mà!

Chính là loại đại dâʍ đãиɠ có thể tổn hại sức khoẻ đó.

"Vậy bây giờ em phát tình rồi đó, anh có thể đừng truy cứu chuyện này được không?" Mục Vân Tinh rất nhanh chóng thừa nhận mình phát tình, hơn nữa còn có thể chủ động phối hợp.

Thời Giang buồn cười: "Không có nguyên tắc như vậy?"

Không có nguyên tắc thì cũng không sao hết. Mục Vân Tinh không quan tâm. Ngón tay của Thời Giang mang theo một ít chất dịch từ lỗ huyệt của Mục Vân Tinh, đưa cho cậu xem: "Nhưng cho dù không có kỳ phát tình, cơ thể của em cũng rất đặc biệt. Nếu không phía sau mông của ai lại có nước chứ?"

Mục Vân Tinh nhíu mày.

Trên tay Thời Giang có chất dịch.

Nhưng mà, mông của cậu không phải lúc nào cũng như thế này sao?

"Mông của người khác không có nước sao?"

Thời Giang ở phương diện lừa gạt vợ mình này đã là một tay già đời rồi, anh cười như không cười, còn nghiêm túc ừ một tiếng: "Không có. Bé dâʍ đãиɠ, nói đi, có phải là em bắt đầu phát da^ʍ rồi không?"

Mục Vân Tinh không tin, còn chửi ầm lên: "Má! Em không tin. Để em nhìn của anh đi." Mục Vân Tinh chống giường muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, dậy không nổi. Dáng vẻ chính là một bé dâʍ đãиɠ, Thời Giang nhìn thì lại càng cứng hơn.

Mục Vân Tinh thấy Thời Giang đang tìm bαo ©αo sυ, tạm thời không truy cứu nữa, cậu lật người lại một cái, theo bản năng vểnh mông lên cao, nhưng mông lại bị ấn một cái, Mục Vân Tinh đã da^ʍ đến quen rồi, ấn một cái liền mềm xuống.

Mục Vân Tinh bị Thời Giang lật người trở lại, mặt đối mặt với anh, Mục Vân Tinh có hơi lơ mơ, chân của cậu đột nhiên bị gập lại, lỗ huyệt phía sau bị cái đó của Thời Giang thử thăm dò.

Phía sau bị thúc vào, chậm rãi nuốt vào nhả ra tiếp nhận dị vật xa lạ nóng bỏng, bếp uốn bị kéo căng ra, thời điểm đi vào toàn bộ, Mục Vân Tinh hoàn toàn mềm nhũn.

Thời Giang ôm Mục Vân Tinh vào trong ngực, anh cầm lấy tay cậu chạm vào nơi hai người giao hợp: "Anh muốn ôm em. Còn nữa, phía sau đều là nước đây này."

Thời Giang giải thích, nhưng miệng Mục Vân Tinh lại đầy thô tục, kiên quyết cho rằng Thời Giang cũng giống cậu: "Ưm ~ Anh nhất định cũng như vậy ~"

Mục Vân Tinh chống một tay lên cánh tay của Thời Giang, tay còn lại bị văng dính một ít chất lỏng không xác định.

Con mẹ nó, cho đến bây giờ cậu chưa từng suy nghĩ đến chuyện này.

Cơ thể của cậu là cái gì thế?

"Anh đã nói, em bị nghiện sεメ."

Giọng của Thời Giang cũng trầm đi rất nhiều, anh ôm Mục Vân Tinh làm càng lúc càng nhanh.

"Cút.... Cút đi ~"

Mục Vân Tinh kiên quyết không nghe mấy lời tầm xàm của Thời Giang.

Sau khi xong một lần, bαo ©αo sυ được thắt nút ném vào thùng rác.

Mục Vân Tinh đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, hơn nữa lại muốn ngấp nghé cái mông của Thời Giang.

Cậu nằm trên người Thời Giang, sờ mó lung tung trên người anh: "Để cho em xem của anh đi!"

Thời Giang bắt lấy bàn tay không nề nếp của Mục Vân Tinh, nhìn xuống cậu: "Thừa nhận mình nghiện sεメ cũng không phải chuyện gì to tát. Sau này anh sẽ trợ giúp em."

Mục Vân Tinh nhíu mày: "Chuyện này không giống!"

Thời Giang háo sắc nói: "Có gì không giống đâu, cứ xem như là đến kỳ phát tình, anh cùng với em."

Cùng với cậu? Mục Vân Tinh chống lên ngực Thời Giang hỏi: "Có thể cùng với em cả đời sao?"

"Có thể. Kiếp sau vẫn được."

"Vậy kiếp sau sau nữa thì sao?"

"Kiếp sau sau sau nữa vẫn được."

"Vậy kiếp sau sau sau sau nữa có được không?"

Thanh âm của Mục Vân Tinh rất rõ ràng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thời Giang bóp lấy mặt của Mục Vân Tinh: "Mỗi kiếp đều được. Như vậy được rồi chứ?"

Mục Vân Tinh bị bóp mặt không giống giáo bá một chút nào, hai mắt sáng lấp lánh, còn cố lộ ra vẻ miễn cưỡng: "Được rồi."

Thời Giang không nhịn được bật cười.

Mục Vân Tinh vô cùng mẫn cảm, nghiêng người hung dữ nói: "Anh cười cái gì?"

Thời Giang nói: "Cười em thật đáng yêu."

Mặt Mục Vân Tinh đỏ lên, cậu không thể chịu nổi khi được khen, cậu ôm cánh tay của Thời Giang hỏi: "Em đây có lãng mạn không?"

"Lãng mạn đi." Thời Giang mang theo một chút nghi ngờ, tán thành lúc nãy Mục Vân Tinh lãng mạn, nhưng không hoàn toàn tán thành Mục Vân Tinh lãng mạn.

Nhưng Mục Vân Tinh không nghe ra được, cậu vui vẻ, gãi gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, lại đến trước mặt Thời Giang thì thầm nói: "Lãng mạn của em chỉ dành cho anh."

Ánh mắt cậu sáng long lanh.

Nói xong liền chui vào ổ chăn, ngượng chín cả người.

Mục Vân Tinh đã đem tất cả lãng mạn của mình đều dành cho Thời Giang hết, cậu muốn nói với Thời Giang rằng anh là người đặc biệt nhất.

Thời Giang sửng sốt, sau khi phản ứng lại đường về não của Mục Vân Tinh, không nhịn được chửi nhỏ trong lòng một tiếng.

Lưu manh trung nhị không bị giả mạo.