Quyển 1 - Chương 13: Vân Tinh dỗ người

Edit + Beta: Toả Toả

Ngày hôm sau Mục Vân Tinh bị lãnh đạo phê bình vì lười biếng tại nơi làm việc, tiện đó còn nói mái tóc đỏ của Mục Vân Tinh không được phép nhuộm lại. Dù sao cũng là bộ mặt giao tiếp duy nhất của bộ phận kỹ thuật, nhưng lãnh đạo vẫn bảo Mục Vân Tinh đừng quá phi chính thống.

Lời thô tục sắp thốt ra, Mục Vân Tinh nhịn xuống.

Bạn tốt của Mục Vân Tinh – Triệu Hâm thấy cậu từ văn phòng lãnh đạo trở về liền nghiêng người hỏi: "Chỉ là một tờ giấy trắng thôi mà, cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Mục Vân Tinh phản bác lại ngay lập tức, đó là tờ giấy trắng bảo bối của cậu.

Mà đó là giấy trắng sao?

Đó là thư tình mà cậu phải viết, chẳng qua hiện tại cậu chưa viết được một chữ nào thôi.

"Không có việc gì thì đừng có nói chuyện với tôi, tôi mẹ nó đang rất bận." Mục Vân Tinh rất cáu kỉnh, bởi vì cậu không thể viết mấy cái lời bày tỏ tình yêu của mình xuống được.

Thư tình là vũ khí bí mật, là át chủ bài của cậu, là kiểu có thể làm cho Thời Giang sáng mắt trong lần xuất hiện cuối cùng.

Triệu Hâm cười nịnh nọt, lập tức bóp vai cho Mục Vân Tinh: "Có việc có việc. Bên cạnh có một thực tập sinh mới đến, trông rất xinh. Cậu giúp tôi xin WeChat nhé?"

Mục Vân Tinh mặc kệ, di chuyển bả vai chanh chua nói: "Cậu không có miệng hay không có tay?"

Vì tình yêu Triệu Hâm chịu đựng sự xấu tính của Mục Vân Tinh, khuôn mặt vẫn rất thoải mái: "Có miệng có tay. Không phải là do tôi xấu hổ sao? Nếu tôi không biết xấu hổ thì có thể đến bây giờ vẫn chưa tìm được người yêu à? Vân Tinh cậu đẹp trai như vậy, nhất định sẽ giúp tôi mà đúng không?"

Mục Vân Tinh được khen trong lòng có hơi động, nhưng vẫn mặc kệ: "Tôi mẹ nó đẹp trai như vậy lại còn có người yêu, nếu cô gái nhỏ đó thích tôi, tôi nhất định tiêu đời."

Lúc Thời Giang không có tiết sẽ đến đón cậu tan tầm, cũng giống như lúc cậu về sớm thì sẽ đến đón Thời Giang tan tầm. Cậu biết rất rõ vòng giao tiếp của Thời Giang, Thời Giang cũng biết rất rõ vòng giao tiếp của cậu.

Này mẹ nó chuyện mối tình đầu của cậu còn chưa giải quyết xong, nếu lại bị một cô gái nhỏ thích nữa thì cậu chết chắc luôn.

Triệu Hâm ăn ngay nói thật: "Không đâu. Gương mặt như vẽ và nguyên cái đầu đỏ của cậu như vậy chỉ có học sinh tiểu học mới thích thôi. Các cô gái lớn sẽ không thích nữa."

"Cút mẹ cậu đi."

Mục Vân Tinh thẹn quá thành giận, nhưng vẫn đem WeChat của người mà Triệu Hâm muốn đưa tới.

Bản thân thì lại cùng Thời Giang gửi tin nhắn.

【Lão hổ: Buổi tối đi xem phim đi! Hẹn hò!】

【Thỏ con: Được. Đã nghĩ muốn xem bộ nào chưa?】

【Lão hổ: Đã nghĩ xong rồi! Lời tỏ tình thứ 31. Em đến đón anh!】

Mục Vân Tinh không muốn nói ra chuyện mối tình đầu đáng xấu hổ, đành phải lén lút lãng mạn, sau đó khiến Thời Giang bất ngờ.

Sự lãng mạn của cậu cũng chỉ dành cho một mình Thời Giang mà thôi!

Quá là lãng mạn.

Mục Vân Tinh nghĩ một hồi liền thấy đúng là quá lãng mạn.

Vì vậy, hẹn hò thôi!

Mục Vân Tinh gửi xong tin nhắn thì ngồi đợi tan tầm.

Buổi chiều Thời Giang dạy một lớp học nhỏ, hầu như tất cả đều là những gương mặt quen thuộc. Nhưng những học sinh phía dưới lại vừa yêu vừa ghét Thời Giang. Yêu là vì Thời Giang thật sự rất đẹp! Ngày nắng nóng thế này mà vẫn diện sơ mi, quần tây, còn cài luôn cúc trên cùng, thật mẹ có cấm dục mà.

Lại còn dịu dàng, nụ cười lúc nào cũng câu hồn người khác!

Tỷ lệ rớt môn không cao bởi vì đều có giới hạn có trọng tâm.

Thế nhưng! Ghét chính là phải viết một bài văn trong bài kiểm tra giữa kỳ!!!!

Những anh em nào rớt môn đều là bị dính ở bài thi giữ kỳ. Quá khó khăn.

Còn 10 phút nữa là tan học, Thời Giang để học sinh trong lớp tự học. Nhưng lớp học bỗng nhiên náo động lên, xì xào bàn tán, thanh âm càng lúc càng to.

"Còn có 6 phút, ồn ào cái gì thế?"

"Không phải! Thầy Thời, đó không phải là người yêu của thầy sao?"

Thời Giang ngẩng đầu nhìn qua, một nữ sinh đang bám vào cửa sổ chỉ xuống bên dưới.

"Hình như là tiên sinh tóc đỏ. Trên tay còn cầm hoa nữa."

"Để tôi xem! Để tôi xem!"

"Ai dô, thầy à~"

Thời Giang đang đứng trên bục giảng, thị lực không tốt lắm. Anh bước tới nhìn xem.

Rất xa, nhưng mái tóc đỏ rất chói mắt. Vẫn đứng ở cổng trường, phỏng chừng là bảo vệ cổng không cho qua. Trong tay quả thật là đang cầm hoa.

Có lẽ là đang muốn dỗ anh.

Anh đã xem ảnh chụp màn hình mà một cư dân mạng đã gửi cho anh, hơn nửa đêm không đi ngủ mà lại chơi điện thoại. Thời Giang nhớ rõ tối hôm qua Mục Vân Tinh đã ôm anh ngủ, tiếng hít thở cũng nhẹ đi rất nhiều.

Ra là giả bộ.

Lưu manh trung nhị bây giờ đã có thể chơi trò tâm cơ rồi.

Nếu dỗ không tốt, lưu manh trung nhị chơi trò tâm cơ thật sự sẽ tiêu đời.

Thời Giang thu hồi ánh mắt, đứng ở cổng trường chói mắt như vậy, người ta sẽ nghĩ là cậu đang đợi học sinh tan học.

Vợ của anh rất thích khoe khoang, kết hôn 5 năm mới tặng bó hoa đầu tiên, là sợ lúc tặng không ai chú ý phải không?

Thời Giang mỉm cười, thật là có hơi xấu hổ mà. Anh khép sách giáo khoa lại dặn học sinh đợi chuông reo rồi mới được đi.

"Thầy à không phải là thầy muốn chuồn chứ?"

Thời Giang đúng thật là muốn chuồn, muốn tranh thủ mấy phút vẫn chưa tan học này chạy nhanh ra lôi Mục Vân Tinh đi. Nói như thế nào anh cũng là một giáo viên, người quen của anh thật sự không ít.

Cũng không cần thiết phải thể hiện tình cảm trước mặt học sinh.

Ánh mặt trời lúc chạng vạng khá độc, bản thân Mục Vân Tinh tay cầm hoa hồng, áo khoác đã cởi ra, cậu mặc T-shirt quần tây, sau khi thấy Thời Giang đến, còn không muốn rời đi.

"Vẫn chưa tan học mà phải không?" Mục Vân Tinh đứng bất động ở cổng, bảo vệ cổng đã lộ ra ánh mắt "hiểu rồi".

Thời Giang cương ngạnh kéo Mục Vân Tinh đi.

"Đi nhanh đi tiên sinh tóc đỏ à. Em không biết xấu hổ nhưng anh còn cần mặt mũi."

Tiên sinh tóc đỏ?

Mặt Mục Vân Tinh đỏ lên, cái xưng hô gì thế này?

Khi lên xe, Mục Vân Tinh không còn muốn tặng hoa hồng cho Thời Giang nữa, ở đây không có ai xem. Đến rạp chiếu phim rồi tặng lại vậy, nơi đó có nhiều người.

Thời Giang thấy Mục Vân Tinh đặt hoa hồng ở ghế sau, đã đoán được tâm tư của cậu.

Thiệt tình.

Vì vậy Thời Giang liền tiên phát chế nhân: "Vân Tinh, hoa hồng là cho anh sao?"

Đúng vậy.

Nhưng không phải bây giờ.

Mục Vân Tinh còn chủ động thắt dây an toàn cho Thời Giang, hoàn toàn không nhìn vào mắt của Thời Giang cũng không nói gì.

Thời Giang nhìn xuống Mục Vân Tinh: "Không nói gì hết? Vậy là không phải cho anh?"

Dường như nghe được có chút thất vọng: "Là cho anh!" Mục Vân Tinh thắt dây an toàn xong liền ngẩng đầu, nhưng cậu không muốn đưa nó bây giờ.

Nhưng ánh mắt Thời Giang lại vô cùng chờ mong!

Má!

Mục Vân Tinh nghĩ muốn lẳиɠ ɭơ một chút để lừa gạt cho qua. Nhưng mông của cậu bây giờ vẫn còn có cảm giác hơi đau. Hơn nữa bây giờ mà da^ʍ, cuộc hẹn hò buổi tối sẽ bị xáo trộn.

Ăn cơm trước, sau đó xem phim, cuối cùng là leo núi. Ngày mai là thứ bảy, leo núi mệt mỏi Thời Giang có thể ngủ cả ngày, còn cậu sẽ chăm nom anh.

Cho nên quy trình này một cái cũng không thể thiếu!

Mục Vân Tinh đành phải lấy hoa hồng từ phía sau lại, thật cẩn thận đưa cho Thời Giang, còn nói: "Đợi lát nữa xuống xe anh cũng phải cầm."

"Không mỏi tay sao?"

"Em sẽ cầm cho anh!"

Mục Vân Tinh nói xong lại rất khoái chí.

Thời Giang bất đắc dĩ, bây giờ Vân Tinh còn biết là cậu đang dỗ anh không vậy?

Vân Tinh: Người khác còn không biết người được dỗ là ai thì còn gọi là dỗ người sao.