Quyển 1 - Chương 11: Biết co biết duỗi

Edit +Beta: Toả Toả

Thời Giang đang chấm bài, vẫn còn một bài vẫn chưa chấm xong.

"Đợi xíu nữa đi."

Mục Vân Tinh bất mãn, mông của cậu đều bị cᏂị©Ꮒ đến đỏ lên hết rồi đó có được không? Còn phải đợi? Mục Vân Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Giang, nhìn chằm chằm một phút đồng hồ, Thời Giang hoàn toàn không có ý định sẽ rời khỏi ghế.

Mục Vân Tinh đành phải tự mình chủ động nhắc nhở Thời Giang. Cậu đạp chăn muốn làm ra chút tiếng động, kết quả lực độ quá lớn khiến cho mông nhói đau, bắt đầu tủi thân: "Em không nói nữa!"

Tay cầm chuột của Thời Giang dừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mục Vân Tinh, đồng tử tròn xoe nhìn chằm chằm cậu, chăn đã trượt xuống tới bụng, Thời Giang trong nháy mắt liền nhìn trúng viên đậu nhỏ trên ngực Mục Vân Tinh.

Không đúng, phải gọi là viên đậu lớn.

Ánh mắt Thời Giang tối sầm lại, đi qua đắp chăn lại cho Mục Vân Tinh: "Ngủ cũng không nghiêm túc được sao?"

Một lần đắp chăn này đã đắp luôn du͙© vọиɠ của Thời Giang.

Mà bản thân Mục Vân Tinh lại không có lòng phòng bị, có thể là lẳиɠ ɭơ đến quen rồi. Chăn mới vừa được đắp đàng hoàng xong lại bị cậu đá tung ra, viên đậu lớn trước ngực lại lộ ra.

Biểu cảm đặc biệt phóng túng ngang ngạnh, giống như là đang khıêυ khí©h.

Thời Giang nhướng mi, bắt đầu động tay động chân, đầu tiên là nhéo viên đậu lớn của Mục Vân Tinh một cái: "Còn muốn bị cᏂị©Ꮒ?"

Mục Vân Tinh chỉ trong vài giây đã chủ động tự mình đắp chăn.

"Tránh ra."

Giáo bá sẽ không nói tục.

"Giận à?" Thời Giang cười, ngồi xuống bên giường: "Em nói xem, tò mò thì có đấy, nhưng không phải anh sợ hỏi nhiều thì sẽ làm em không vui sao."

Thật ra là sợ hỏi nhiều sẽ khiến Mục Vân Tinh sinh ra tâm lý chống đối. Mục Vân Tinh là người cực kỳ phản nghịch, càng sợ thì càng chống đối.

Anh đã tận mắt chứng kiến cấp ba của Mục Vân Tinh. Đại ca lưu manh, còn đặt cho nhóm nhỏ của mình một cái tên, gọi là Tinh Long Bang.

Trường học không cho xăm hình, kết quả là tự mình dán hình một con rồng phương Đông lên vai. Thấy người khác liền yên lặng cởϊ áσ sau đó phô ra. Thời Giang may mắn được nhìn thấy một lần.

Nhưng anh đã nhìn thấy nó từ rất lâu rồi, cái đuôi của con rồng cũng đã biến mất.

Trường học không cho phép học sinh hút thuốc và lên mạng. Mục Vân Tinh lại chạy đến quán net làm bài tập về nhà, trong miệng thì ngậm điếu thuốc chưa cháy hết, hơn nữa còn tưởng thế là ngầu.

Nguyên nhân Thời Giang biết rõ như vậy là bởi vì Mục Vân Tinh hút thuốc quá mức càn rỡ, bị giáo viên chủ nhiệm bắt lại phê bình, thứ hai lúc chào cờ còn phải đọc kiểm điểm.

Em sai rồi, nhưng em rất ngầu.

Em sai rồi, em sẽ sửa.

Càng sợ thì càng chống đối, như thế nào cũng phải thêm vào một câu chọc chửi như vậy.

Thời Giang nhớ lại liền nhịn không được mà muốn cười, nhưng phải kìm lại, bởi vì tóc của Mục Vân Tinh đang được anh vuốt, nếu anh cười thật thì cậu nhất định sẽ xù lên ngay.

Mục Vân Tinh không biết Thời Giang đang nghĩ gì, tằng hắng giọng bắt đầu nói: "Trước đây em là giáo bá."

Nói xong cậu liếc Thời Giang. Thời Giang ừ một tiếng, đôi mắt chuyển động, sau đó lại chìm xuống yên lặng nghe Mục Vân Tinh nói, còn nắm lấy tay Mục Vân Tinh, vừa nhào vừa nặn.

Trong lòng Mục Vân Tinh có chuyện chột dạ, không phản kháng chút nào, bắt đầu nói bậy: "Thì...... Hồi cấp ba em thấy....... Em thấy mấy tiểu đệ bên cạnh đi theo em làm lưu manh đều có người mình thích......."

Má! Sao vừa mở miệng đã nói lắp thế này!

Mục Vân Tinh không nói nữa, nhưng Thời Giang cũng không bảo dừng, ước chừng tiết tấu này là được rồi.

Trước tiên là nói tục để giảm bớt căng thẳng đi.

"Em mẹ nó..... Mẹ nó vẫn không có, em liền..... Liền cảm thấy mất mặt."

Má nó! Sao nói tục mà cũng nói lắp vậy? Mục Vân Tinh nuốt nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn thoáng qua Thời Giang.

Thời Giang không nhìn cậu, đôi mắt trấn tĩnh không biết là đang suy nghĩ cái gì. Thấy Mục Vân Tinh ngừng nói còn thúc giục: "Nói tiếp đi."

Mục Vân Tinh ồ một tiếng, Thời Giang không có gì bất thường.

"Nên là...... Là là....."

Mục Vân Tinh bí.

Là là cả buổi mới nói: "Đúng, bóng dáng rất đẹp trai."

Thời Giang bật cười một tiếng, siết chặt tay Mục Vân Tinh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Bóng dáng như thế nào?"

Mục Vân Tinh nhíu mày, tay bị siết đau, nhưng cậu không dám phản kháng.

Bóng dáng như thế nào?

Làm sao cậu biết được?

Mục Vân Tinh chưa từng nói dối với Thời Giang, khỏi nói đến lời nói dối lớn như thế này. Khi bị Thời Giang hỏi một câu, đầu trực tiếp trống rỗng.

Nhưng không hoàn toàn lãng quên.

"Người mà em muốn đưa thư tình, bóng dáng rất đẹp trai. Đúng, sau đó em liền viết thư tình, viết xong chưa kịp đưa, sau đó em liền...... Em liền....."

Mục Vân Tinh lại bí, Thời Giang nói dùm Mục Vân Tinh: "Em liền chuyển trường, còn muốn đi tìm người đó. Nhưng mà, em đến trường mới rồi thì bận bịu với sự nghiệp giáo bá của mình, cho nên đã quên luôn người nọ."

Mục Vân Tinh mạnh mẽ gật đầu: "Đúng đúng, em ở trên kia mới nói ra có một lần mà anh đã nhớ kỹ. Thời Giang, trí nhớ của anh thật tốt." Mục Vân Tinh nịnh nọt.

Nhưng tâng bốc không có tác dụng với Thời Giang, ánh mắt Thời Giang tối sầm lại, anh cúi xuống nắm lấy cằm của Mục Vân Tinh, nhỏ giọng nói: "Vân Tinh, anh đã nói nếu em nói dối anh lần nữa anh sẽ thật sự tức giận."

Mục Vân Tinh: "......"

Mục Vân Tinh hoàn toàn không dám phản kháng, còn dẩu môi ra hôn Thời Giang một cái, chớp chớp mắt giả ngu: "Hả?"

Môi Thời Giang bị đánh lén, mỉm cười: "Nếu anh thật sự tức giận, sau này sẽ không để cho em hôn nữa."

Mục Vân Tinh: "......."

"Em mẹ nó..... Mẹ nó nói chính là...... Là....."

Sự thật.

Mục Vân Tinh chủ động nuốt xuống hai chữ cuối cùng.

Má nó!

Sao lại biến thành nói lắp như thế này chứ!

Mục Vân Tinh ngượng ngùng cười cười, lại dẩu môi muốn hôn Thời Giang một cái: "Ặc, em nói dối anh, xin lỗi nhé."

Cậu là người biết co biết duỗi.