Một cuộc kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt qua đi, Vi Thiếu Phàm ôm chặt Lam Tư Nhược, mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim lẫn nhau, mùi vị kí©ɧ ŧìиɧ tràn ngập trong không khí, hai người dán sát vào nhau bất cứ lúc nào có thể làm lần nữa.
Một lần lại một lần kí©ɧ ŧìиɧ triền miên, làm cho hai người càng không muốn buông nhau ra, mà cha đẻ của Lam Khả Khả là bóng ma càng ngày càng lớn dần, Vi Thiếu Phàm quyết định lúc này mở miệng hỏi thăm về anh ta.
"Tư Nhược, nói cho anh biết việc liên quan cha đẻ Khả Khả, anh cho rằng chuyện này anh nên biết."
Lam Tư Nhược đã sớm dự đoán được anh sẽ hỏi chuyện này, "Thiếu Phàm, sau khi anh ly hôn thành công sẽ kết hôn với em sao? Em muốn chắc chắn anh sẽ kết hôn với em mới nói cho anh biết được."
Cô không muốn lúc đó không có anh cũng mất đi Khả Khả, cuộc sống hạnh phúc hiện tại làm cho cô không cách nào tiếp nhận được sự tàn khốc.
"Anh đương nhiên sẽ kết hôn với em, anh yêu em."
"Thật?" Cô vui mừng giương mắt nhìn anh, hôn lên môi anh, "Em cũng yêu anh."
Anh buồn cười nhìn lại cô, "Vậy cũng nên nói cho anh biết chuyện của cha đẻ Khả Khả chứ?" NQWQQQ
Lam Tư Nhược vẫn lắc đầu như cũ, dựa vào l*иg ngực của anh. "Chờ tới khi anh cầu hôn em thì lúc đó em sẽ nói cho anh biết, em sẽ cho anh một sự ngạc nhiên."
"Ngạc nhiên?"
"Em bảo đảm đó nhất định là một sự bất ngờ, hiện tại thiên cơ bất khả lộ." Cô hôn Vi Thiếu Phàm lần nữa. "Thiếu Phàm, vậy anh sẽ cầu hôn em như thế nào?"
"Em muốn anh cầu hôn em như thế nào?"
"Em phải nghĩ lại đã."
"Muốn nhẫn kim cương sao?"
"Em mới không cần." Cô trả lời chắc chắn. "Thiếu Phàm, em muốn đi A Lý Sơn, chúng ta mướn một căn nhà gỗ nhỏ, trong nhà phải có rất nhiều hoa, anh phải cầu hôn với em lúc mặt trời lên, em sẽ lập tức đồng ý với anh.” Cô muốn tái hiện đêm đó của ba năm trước, đêm hôm đó là đêm gắn kết hai người với nhau.
A Lý Sơn? Nhà gỗ nhỏ? Còn có cô làm anh có một cảm giác ...
Vi Thiếu Phàm thoáng chốc đem cô với người mang thai hộ ở chung một chỗ, thế nhưng ý tưởng này chỉ là một thoáng qua. "Theo ý em."
Lúc này điện thoại của Vi Thiếu Phàm đột nhiên vang lên, anh lướt qua màn hình, không phải là Triệu Uyển Bình gọi, mà là bệnh viện gọi điện thoại tới, mới cầm lên nghe.
Sau khi anh ngắt máy, Lam Tư Nhược hỏi;"Trong bệnh viện có chuyện gì phải không?"
"Không phải là chuyện gì lớn, sẽ tốt thôi, chỉ là, anh trước tới ... " Anh lật người đè cô dưới thân thể mình, lấy mạnh hϊếp yếu.
"Thiếu Phàm, sẽ không phải lại muốn, lại muốn rồi chứ?". Haizz, anh thật sự là siêu nhân!
"Không sai." Anh bởi vì cô mà trở nên mạnh mẽ.
Vi Thiếu Phàm cúi đầu muốn hôn cô, điện thoại ở đầu giường không đúng lúc vang lên. Vi Thiếu Phàm lấy thân thể ra để Lam Tư Nhược có thể rời giường nghe điện thoại.
Lam Tư Nhược nhận điện thoại, che ống nghe nói với Vi Thiếu Phàm nói: "Là dì Thúy."
"Hai người cứ từ từ nói chuyện, anh tới bệnh viện trước." Vi Thiếu Phàm hôn một cái trên mặt cô, xuống giường mặc áo chuẩn bị đến bệnh viện.
(Tư Nhược, ta biết Vi Thiếu Phàm đang ở bên cạnh con, con chỉ cần nghe không cần nói. Hứa Gia Dương trở lại, tối hôm qua anh ta tới đây tìm con, ta cho là không nên cho anh ta biết chuyện của con, cho nên cũng không có nói cho anh ta biết con đang ở đâu; Tư Nhược, gọi điện thoại cho Hứa Gia Dương, nói cho anh ta biết con phải cùng anh ta cắt đứt tất cả quan hệ, để cho anh ta về sau không tìm con nữa. Nếu như con muốn cùng Vi Thiếu Phàm bình yên sống tiếp, con nhất định phải nói rõ rang với anh ta)
"Dì Thúy, con biết rồi." Cô cúp điện thoại, trái tim cũng theo rối loạn theo, quay đầu lại nhìn trong phòng, mới phát hiện Vi Thiếu Phàm đã đến bệnh viện.
Cô nên nói rõ ràng với Gia Dương, cô phát hiện mình không thương anh ta, người cô yêu là Thiếu Phàm, mà Thiếu Phàm là cha của Khả Khả, họ mới là người một nhà.
Cầm điện thoại lên, cô lập tức gọi cho Hứa Gia Dương. "Gia Dương, em là Tư Nhược."
(Tư Nhược, em đang ở đâu?)
"Gia Dương, rất xin lỗi, em không thể nói với anh em đang ở đâu, em muốn nói với anh, anh cứ cùng người khác kết hôn đi, em không sao."
(Tư Nhược, anh nói muốn kết hôn với người khác là do em chậm chạp không tới tìm anh, cho nên anh cố ý nói vậy để chọc giận em, hiện tại coi như anh không nói những lời đó. Tư Nhược, nói cho anh biết em đang ở đâu?)
"Em không muốn kết hôn với anh, em yêu người khác, anh ấy rất thương Khả Khả, sau này đừng tìm em nữa."
(Tư Nhược, chúng ta đã đính hôn, sao em có thể cùng người khác kết hôn được?)
"Em yêu anh ấy, em muốn kết hôn với anh ấy. Gia Dương, anh hãy tác hợp cho em, không nên tìm em nữa, hẹn gặp lại." Lam Tư Nhược nói hết liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Dương giận đến thiếu chút nữa ném điện thoại đi, đột nhiên nhớ đến lúc nãy Lam Tư Nhược gọi tới trên điện thoại có hiện số điện thoại nơi gọi đến, anh ta lập tức tìm địa chỉ trong điện thoại.
Là điện thoại đến từ Đài Bắc.
Cô ở Đài Bắc? Có số điện thoại muốn tìm cô cũng không khó khăn lắm, anh yêu chết đi được khoa học kỹ thuật hiện đại.
Anh cất điện thoại vào túi, đốt một điếu thuốc, sửa sang lại hành lý đơn giản ra khỏi nhà trọ, đưa tay vẫy một chiếc taxi đến sân bay nhỏ, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
Theo số điện thoại, Hứa Gia Dương đi tới trung tâm thành phố Đài Bắc, anh ngồi trong taxi, tính tới khu vực trong phạm vi số điện thoại xuống xe, gọi điện thoại cho Lam Tư Nhược.
"Anh tài xế, tôi muốn hỏi một chút, xung quanh đây có cái gì có địa chỉ nổi bật không?"
"Bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi chính là địa chỉ nổi bật nhất rồi."
"Bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi?" tên của bệnh viện này giống như đã từng nghe qua?
"Anh ơi, anh xuống xe ở chỗ này sao?" Tài xế chỉ vào tòa lầu lớn của bệnh viện nói
"Dừng xe ở chỗ này được rồi." Hứa Gia Dương thanh toán xong bước xuống xe, đứng ở cửa chính bệnh viện.
Rốt cuộc nghe qua ở đâu rồi? Hứa Gia Dương cố gắng nghĩ. Lấy điện thoại di động ra, anh ta bấm số điện thoại của Lam Tư Nhược.
Điện thoại kết nối, trong điện thoại truyền tới tiếng nói của một cô bé con, không đầu không đuôi bé dùng sức la to: (cha, cha, cha đã về chưa?)
Số điện thoại này ngoại trừ Vi Thiếu Phàm, vợ chồng Vi Khắc Phàm, cũng chỉ có Dì Thúy biết. Lúc này lại là thời gian ăn tối, Lam Khả Khả nghĩ có thể là Vi Thiếu Phàm gọi về, nên vui vẻ nghe điện thoại liền la lên, Lam Tư Nhược cũng nghĩ là Vi Thiếu Phàm gọi về, mới để cho Khả Khả nghe.
(Khả Khả, cha sắp về rồi sao?) giọng nói của Lam Tư Nhược qua điện thoại truyền vào tai Hứa Gia Dương.
(Khả Khả, mẹ muốn nói chuyện với cha.) Lam Tư Nhược nhận lấy điện thoại nói. (Thiếu Phàm, bệnh viện còn có việc sao? Có thể về ăn cơm chưa?)
"Thiếu Phàm? Em yêu người khác?" Hứa Gia Dương rốt cuộc lên tiếng.
Lam Tư Nhược nghe tiếng Hứa Gia Dương giật mình, (Gia Dương? Làm sao anh biết biết... ). Trời ơi! Cô sơ suất quá, cô sao có thể trực tiếp sử dụng điện thoại nhà gọi cho Hứa Gia Dương?
"Tư Nhược anh đang đứng trước bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi, anh bây giờ muốn gặp em, khi nào em có thể tới đây?"
(Làm sao anh biết em ở đâu? Gia Dương, anh tới tìm em làm gì? Chúng ta chia tay rồi không phải sao? Anh mau rời nơi đó đi!). Cô sẽ thẳng thắn nói với Vi Thiếu Phàm về quan hệ giữa cô và Hứa Gia Dương, nhưng không phải là bây giờ, Hứa Gia Dương đứng trước bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi, làm cho cô lo lắng.
"Chia tay? Tư Nhược, em là vợ chưa cưới của anh, anh tuyệt đối không chia tay em, anh bây giờ muốn gặp em, em bao lâu nữa có thể tới đây?".
(Em không thể tới đó, anh thật sự không cần tìm em nữa!) Lam Tư Nhược cúp điện thoại, rút dây điện thoại ra, sợ rằng điện thoại sẽ vang lên nữa.
Hứa Gia Dương bị ngắt điện thoại, bắt đầu tự hỏi tại sao lời nói của Lam Tư Nhược trong điện thoại lại khẩn trương, mắt dừng ở trên tòa cao ốc của bệnh viện thấy bảng tên bệnh viện... bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi.
Đột nhiên, anh nhớ tới mình đã nghe thấy tên bệnh viện này ở đâu rồi! Bệnh viện này viện trưởng chính là cha đẻ của Lam Khả Khả!
Đi vào bệnh viện, cầm bảng giới thiệu vắn tắt bệnh viện, anh ngồi trên ghế bắt đầu đọc, khi anh thấy tên viện trưởng chính là Vi Thiếu Phàm, tên giống như lời nói lúc nãy Lam Tư Nhược buộc miệng nói, như có ngọn lửa trong lòng anh được đốt lên.
Vi Thiếu Phàm là một người đàn ông đã kết hôn, cô lại ở với anh ta? Đây không phải là cô làm người mang thai hộ miễn phí sao? Vậy anh muốn lấy tiền cũng không được rồi, việc này làm sao anh có thể cam tâm!
Ghi nhớ tầng lầu nào có phòng viện trưởng , Hứa Gia Dương đi vào thang máy bấm lên.
Anh nhất định phải tìm Vi Thiếu Phàm nói rõ ràng, Lam Tư Nhược là vợ chưa cưới của anh, anh không thể mất trắng tặng người khác được. (phanvan1312: đọc xong thấy tức giận muốn lăng trì xử tử hắn thấy ghét)
Đi tới cửa phòng viện trưởng, anh gõ cửa.
Vi Thiếu Phàm mở cửa ra, "Xin hỏi anh là ai?"
"Anh là Vi Thiếu Phàm à?" Hứa Gia Dương khí thế to tiếng nói.
"Là tôi. Xin hỏi anh là ... "
"Tôi là chồng chưa cưới của Lam Tư Nhược."
Chồng chưa cưới? Tư Nhược không nên có chồng chưa cưới chứ! Vi Thiếu Phàm trên mặt nhất thời biến sắc.
Hứa Gia Dương tự mình đi vào phòng viện trưởng. "Viện trưởng Vi, tôi biết Tư Nhược và anh đang ở cùng nhau, nhưng anh có biết cô ấy và tôi đã đính hôn chưa?"
Vi Thiếu Phàm đóng cửa lại. "Anh là cha của Khả Khả?"
Cha đẻ của Khả Khả không phải là Vi Thiếu Phàm ư, anh phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ Tư Nhược không nói cho Vi Thiếu Phàm biết anh ta là cha đẻ của Khả Khả sao? Tại sao cô chưa nói?
Chưa nói cũng tốt, anh vừa đúng lúc có thể nêu giá của Lam Khả Khả.
"Tôi không phải cha của Lam Khả Khả, anh không biết... cha của Lam Khả Khả chính là anh sao?"
Vi Thiếu Phàm đầu tiên là sững sờ, nhanh chóng suy nghĩ một vòng, khẽ nâng lên tự tin, "Tiên sinh, anh đến tìm tôi rốt cuộc mục đích là gì?". Anh ta nói cha của Khả Khả là anh? Anh ta rõ ràng là đến phá! Có lẽ là muốn thứ gì đó, như là—— tiền.
Hứa Gia Dương nhìn ra anh ta không tin. "Vợ anh ba năm trước đây tìm người mang thai hộ, sau khi anh và người mang thai hộ xảy ra quan hệ thì hủy bỏ giao dịch, anh nhớ chứ?"
Sao anh ta biết chuyện này? Vi Thiếu Phàm kinh ngạc nhìn anh ta.
"Viện trưởng Vi, Tư Nhược chính là người mang thai hộ, cho nên Khả Khả là con gái của anh, đây là sự thật, nếu không bệnh viện này là của anh, anh có thể làm DNA so sánh." NNNQQQQQQQQQQQQ
"Không cần làm DNA, tôi tin, tin tưởng tuyệt đối." Anh cho là mình gặp ma, thì ra Tư Nhược là người mang thai hộ! Mà Khả Khả có quá nhiều điểm giống anh, nhìn bé đóng vai thầy thuốc ... Vi Thiếu Phàm giọng nói chứa đựng cảm giác vui sướиɠ, được làm cha nên vui vẻ.
Vi Thiếu Phàm vui mừng làm cho Hứa Gia Dương cảm thấy khó chịu. "Viện trưởng Vi, vợ anh hủy bỏ giao dịch, theo lý thuyết đứa bé là của Tư Nhược, nhưng Tư Nhược đã miễn phí giúp anh nuôi lớn đến vậy, nếu như anh muốn lấy đứa bé trở về, thì phải đưa tiền lên gấp ba lần so với vợ anh."
Vi Thiếu Phàm ánh mắt rét lạnh, "Thưa anh, Tư Nhược hiện tại là người phụ nữ của tôi, Khả Khả là con gái tôi, anh lấy tiền của tôi cho ai? Cho anh sao?"
"Đương nhiên là cho Tư Nhược. Tư Nhược là vợ chưa cưới của tôi, không phải người phụ nữ của anh; tôi đáng nhẽ phải ''yêu'' cô ấy trước khi cô ấy đi làm người mang thai hộ, để cho anh chiếm hết tiện nghi coi như xong, bây giờ lại còn đi làm ấm giường cho anh!"
"Miệng anh nên sạch sẽ một chút! Anh nghe cho rõ, tôi và Tư Nhược yêu nhau, chúng tôi sẽ kết hôn, mong anh không nên đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh."
"Yêu nhau?" Hứa Gia Dương hừ lạnh một tiếng. "Người cô ấy yêu là tôi, cô ấy vì tôi mới làm người mang thai hộ. À! cô ấy lần này đến gần anh cũng vì tôi... tôi gần đây cần tiền, cho nên tôi muốn lấy Khả Khả trao đổi với anh để có tiền vượt qua giai đoạn khó khăn này."
Vi Thiếu Phàm như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú anh ta, làm cho người ta đoán không ra trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì.
Hứa Gia Dương tiếp tục nói: "Dù nói thế nào thì Khả Khả là do Tư Nhược mang thai mười tháng sinh ra, cô ấy đã từng nói với tôi cô ấy không thể xa Khả Khả, nhưng tôi lại cần tiền, có lẽ cô ấy muốn ở cùng Khả Khả nhiều một chút, mới chần chừ không nói với anh thân thế Khả Khả."
Vi Thiếu Phàm sắc mặt càng lúc càng xanh mét, giống như muốn nổi lên mưa to gió lớn.
“Viện trưởng Vi, lúc đầu là do vợ anh hủy bỏ giao dịch, một xu cũng không đưa cho Tư Nhược, Tư Nhược chỉ có thể vay tiền ở chỗ Dì Thúy, tính đến khi sinh Khả Khả thì tới hai vợ chồng anh lấy tiền. Đây là kế hoạch của chúng tôi, không tin anh có thể hỏi Tư Nhược, ngay cả Dì Thúy cũng biết việc này."
"Đi ra ngoài!" Vi Thiếu Phàm gầm nhẹ nói.
"Chúng ta còn chưa có nói hết, tôi tới đây để mang Tư Nhược đi, còn có việc nuôi Khả Khả nên trả tiền ... "
"Đi ra ngoài!" Vi Thiếu Phàm lần nữa gầm thét. "Tiền tôi sẽ đưa cho Lam Tư Nhược, tối nay anh có thể mang cô ấy đi, tôi cảnh cáo anh, không để cho cô ấy về nhận Khả Khả, nếu không tôi sẽ hủy hoại anh."
"Không cần phải đe dọa tôi, anh chẳng qua là tạm thời đảm nhiệm chức viện trưởng, tiền lương hơi nhiều thôi, có cái gì tốt mà phách lối?"
"Tạm thời đảm nhiệm chức viện trưởng? Đi tìm hiểu xem bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi có quan hệ gì với tôi, tôi chẳng những có thể hủy hoại anh, còn có thể làm cho anh cả đời không thấy mặt trời!"
"Được, tôi đi." Sợ hãi khí thế của Vi Thiếu Phàm, Hứa Gia Dương thu hồi thái độ cao ngạo, co được dãn được là sở trường của anh ta. "Nói Tư Nhược gọi điện thoại cho tôi... tôi đợi cô ấy."
Hứa Gia Dương sau khi rời đi, Triệu Uyển Bình ẩn nấp chỗ khúc quanh từ từ bước ra thong thả đi về cửa phòng viện trưởng.
Hôm nay cô có được thông tin mà thám tử tư điều tra, cho nên mới đến tìm Vi Thiếu Phàm xin tiền... Vốn là cô sợ không tìm được người, không ngờ cô lại nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, cho nên cô hiện tại chẳng những có biện pháp lấy lại lòng Vi Thiếu Phàm, mà còn có thể tiết kiệm được tiền thuê thám tử, thật là ông trời cũng giúp cô. Triệu Uyển Bình trực tiếp đẩy cửa vào.
Vi Thiếu Phàm vừa nghe tiếng mở cửa, lập tức nhìn ra cửa một ánh mắt bén nhọn, nắm thật chặt hai quả đấm, cho là Hứa Gia Dương quay lại, chuẩn bị cho anh ta một quyền.
Hứa Gia Dương không nên để Lam Tư Nhược vì anh ta hi sinh nhiều như vậy, điều này chứng thực Lam Tư Nhược yêu Hứa Gia Dương, mà những gì mà Vi Thiếu Phàm bỏ ra lại đổi lấy sự lừa gạt!
"Thiếu Phàm, là em. Em mới vừa rồi nghe được anh và ... " Triệu Uyển Bình tự mình đi vào.
"Cô chết tiệt!" Vi Thiếu Phàm ngắt lời cô gào thét. "Tại sao hủy bỏ giao dịch? Tại sao nên cho tiền lại không cho? Tại sao ... " Làm cho anh yêu Lam Tư Nhược, mới biết mình bị lừa ...
Anh sống đến 30 mấy tuổi, lần đầu tiên biết yêu, liền bị lừa thê thảm như vậy, làm sao anh có thể tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng người khác nữa? Bị Lam Tư Nhược lừa gạt làm anh đối với tình yêu cảm thấy nản lòng thoái chí, nếu không phải có con gái làm thăng bằng nỗi đau của anh, anh nhất định sẽ phát điên.
"Thiếu Phàm, em biết mình làm sai rồi, em rất hối hận, cho nên em tìm thám tử điều tra nơi ở của Lam Tư Nhược. Vì vậy, em biết được cô ấy sinh con gái, em cũng định dẫn đứa bé trở lại, cho đứa bé một ngôi nhà ấm áp, coi bé như con của mình." Triệu Uyển Bình cố ra vẻ dịu dàng nói.
Trong khi đứng ở ngoài cửa thật lâu, cô đã cố gắng suy nghĩ để xây dựng tình cảm với Lam Khả Khả, cho nên cô không thể gϊếŧ. Chung Vân Thiến chính là tấm gương trước mắt nên cô mới cố gắng chịu đựng được giọng điệu này, mới có thể giống như bây giờ nói chuyện khiêm nhường với Vi Thiếu Phàm.
Chung Vân Thiến ngay từ đầu không nên cùng Vi Khắc Phàm cứng đối cứng, chẳng những không chiếm được lòng đàn ông, chỉ ép đàn ông ra ngoài bảo vệ người phụ nữ khác; Cô không thể đi trên con đường của Chung Vân Thiến được, không thể để cho lời nguyền rủa của cô ta trở thành sự thật, cho nên phải dùng chính sách dụ dỗ anh, khiến Vi Thiếu Phàm lần nữa chấp nhận cô.
Lại nói, Lam Khả Khả là một bé gái, đối cô uy hϊếp rất ít, cho nên anh tuyệt đối có thể nhận con; cô hiện tại chỉ cần mượn tử ©υиɠ sinh đứa con trai. Khi con trai, con gái đều đã có, như vậy hai người sẽ có một gia đình hòa thuận. Từ đó, cô có thể giữ được trái tim của Vi Thiếu Phàm.
Triệu Uyển Bình kể từ sau khi cưới chưa từng đối với anh dịu dàng và săn sóc như vậy, làm cho Vi Thiếu Phàm không thể tin nhìn cô ta, cũng không trách cứ nữa.
Triệu Uyển Bình đánh vào lòng ngực Vi Thiếu Phàm, "Thiếu Phàm, em biết mình có bệnh đa nghi rất nặng, cho nên thường cố tình gây sự, em sẽ thay đổi, em nhất định sẽ sửa, xin anh cho em cơ hội."
Vi Thiếu Phàm vẫn như cũ lặng lẽ nhìn cô.
"Thiếu Phàm, em mới thật sự yêu anh, mấy người phụ nữ bên ngoài là muốn lừa gạt tiền anh, anh nhìn xem Lam Tư Nhược kinh khủng bao nhiêu, vì giúp người đàn ông khác mà có thể bán con của mình."
Không chịu nổi kí©h thí©ɧ lần nữa, Vi Thiếu Phàm hung hăng đẩy Triệu Uyển Bình ra, một quyền đánh lên bàn làm việc. Bàn thủy tinh bể nát, mảnh bể thủy tinh đâm vào tay của anh, nhưng vẫn không giảm bớt sự đau đớn trong lòng anh.
"Thiếu Phàm!" Triệu Uyển Bình chạy tới nắm lấy tay anh, không để cho anh tiếp tục làm việc ngốc. Nhìn người đàn ông mình thích vì người phụ nữ khác tổn thương bản thân, lòng cô cũng rất khó chịu. "Người phụ nữ kia đáng để anh làm như vậy sao? Em không thể để anh tự hành hạ bản thân mình như vậy được." Cô thật sự không bằng người mang thai hộ kia sao?
"Cô thật sự sẽ coi Khả Khả như con mình?" Vi Thiếu Phàm trầm giọng hỏi, giống như là đè nén nỗi đau trong lòng.
"Em sẽ xem như con mình, anh phải tin em."
"Được, tôi tạm thời tin cô, nếu như cô không đối xử tử tế Khả Khả, ly hôn là chuyện phải làm. Hiện tại đi với tôi mang con về." Dứt lời, anh dẫn đầu đi ra khỏi phòng viện trưởng.