Lúc này, Bạch Chỉ Nhan đang nhiệt tình tiếp đãi các bạn học.
"Đây là trà mình pha, mọi người đến nếm thử xem!"
"Chỉ Nhan, cậu tốt thật đấy!"
"Đây là hoa quả mình cắt, còn có hạt dưa với bánh quy, nếu mọi người thích thì có thể thường xuyên đến chơi nhé!"
"Chỉ Nhan, anh chàng đẹp trai lái Lamborghini ngoài kia là bạn trai cậu à?"
"Không phải, anh ấy thực ra là... anh trai mình!"
"Là anh trai ruột sao?"
"Không phải... cả mình và anh ấy đều là trẻ mồ côi, bọn mình lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện! Anh ấy rất tốt với mình, có lúc thà để mình đói bụng cũng phải nhường miếng ăn cuối cùng cho mình! Tuy không phải anh em ruột, nhưng còn hơn cả anh em ruột. Anh ấy cũng là người thân duy nhất của mình trên thế giới này."
"Chỉ Nhan, cậu vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, xứng đáng có được một người anh trai tốt như vậy!"
Bạch Chỉ Nhan quả nhiên là đơn thuần lương thiện, nói chuyện với bạn học không hề giả tạo.
Còn lúc này, cách một cánh cửa mỏng đang hé mở.
Người đàn ông ghì chặt Tống Tri Ý vào góc tường.
Tống Tri Ý cũng biết rõ, bây giờ cô không mặc gì cả, nếu lúc này lỗ mãng mở cửa, mọi người nhất định sẽ nghĩ bọn họ đang làm chuyện mờ ám.
Vì vậy, cho dù mông cô đã nằm gọn trong lòng bàn tay Phó Cảnh Xuyên, cô cũng chỉ có thể nhịn.
Thật là xấu hổ đến cực điểm!
Ngẩng đầu lên, Tống Tri Ý phát hiện khăn tắm ngay trước mặt.
Nhưng cô không thể nào rảnh tay, bởi vì hai tay cô đang che chắn phong cảnh trước ngực, một khi buông ra sẽ lộ hết, cô không có can đảm đó.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng!
Anh ta dường như cũng rất ăn ý, giữ nguyên tư thế không làm bậy.
Hai bàn tay to không hề có bất kỳ động tác thăm dò nào.
Cô có thể đoán được, chắc hẳn anh ta cũng không muốn để Bạch Chỉ Nhan phát hiện ra cảnh tượng thân mật của hai người.
Phải giữ vững hình tượng người đàn ông tốt trong lòng Bạch Chỉ Nhan.
Nhưng, thời gian trôi qua, cô cảm thấy dần dần không đứng vững nữa, gần như sắp ngã vào lòng anh ta.
Hơi thở của hai người cũng dần dần trở nên mất kiểm soát.
Không khí cũng dần dần trở nên ái muội...
Tay anh ta cũng bắt đầu trở nên không an phận, men theo làn da của cô từ từ trượt xuống...
Tống Tri Ý cuối cùng không nhịn được nữa, dẫm mạnh lên chân anh ta một cái.
Lúc anh ta lùi về phía sau né tránh, đã va vào cánh cửa, tiếng động khác thường vang lên.
Ngay sau đó bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng của Bạch Chỉ Nhan,
"Ai vậy?"
Tiếng bước chân từ xa đến gần, tim Tống Tri Ý như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Phó Cảnh Xuyên liếc nhìn dáng vẻ e thẹn của Tống Tri Ý, không khỏi khẽ nhếch môi...
Sau đó liền bình tĩnh lên tiếng ra ngoài.
"Đừng vào, là anh!"
Bạch Chỉ Nhan nghe thấy vậy mới dừng bước, nhẹ nhàng gọi,
"Anh Xuyên!"
Dường như theo tiếng gọi dịu dàng đó, du͙© vọиɠ trong mắt Phó Cảnh Xuyên tan biến hết, lại một lần nữa trở nên lạnh lùng như băng sương.
Sau đó, anh ta không chút do dự ném Tống Tri Ý xuống đất rồi đi ra ngoài.
Cạch một tiếng, cửa lại đóng lại.
Tống Tri Ý thấy cửa đã đóng kín, trái tim treo lơ lửng mới hạ xuống, cô chân trần dẫm lên nền gạch men lạnh lẽo,
Vì căng thẳng, cơ thể vẫn còn run rẩy không tự chủ được, vội vàng đưa tay lấy khăn tắm che thân.
Cô vẫn không dám ra ngoài.
Cô chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thời cơ.