Chương 6

Thật sự là càng giải thích càng rối, bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, cô đã nói hết những gì cần nói rồi, đợi bạn cùng phòng của cô xuất hiện, đám người này không tin cũng phải tin.

Cô bỏ lại những người đang buôn chuyện này, đi về phía sân thể dục.

Từ xa, đã nhìn thấy một bóng dáng trẻ trung đang chạy trên sân bóng rổ, mặc bộ đồ thể thao màu trắng xám, mái tóc ngắn bồng bềnh vuốt ngược ra sau, ngũ quan tuấn tú, vừa năng động vừa đẹp trai.

Trong đầu Tống Tri Ý cũng bắt đầu nhớ lại những chuyện đã qua với Tần Tiêu kiếp trước…

Cô và Tần Tiêu vốn là bạn học cấp ba, không biết vì sao lại trở thành kẻ thù.

Nhiều năm sau đó, hai người luôn đối đầu nhau, không hợp nhau đủ thứ, thậm chí còn cạnh tranh nhau trong sự nghiệp, đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Nhưng điều khiến Tống Tri Ý bất ngờ là.

Không lâu sau khi cô chết.

Có một người đàn ông xông vào Miến Bắc một mình, như sói hoang tiến sâu vào sào huyệt của địch, dùng tay không đánh nhau với những tên cướp hung ác, anh ta bị chém đứt một cánh tay, đánh vỡ một con mắt. Nhưng anh ta vẫn dựa vào ý chí kiên cường, gϊếŧ từng tên cướp đã từng bắt cóc cô, coi như là báo thù cho cô.

Sau đó, anh ta đến Hồ Đen, tận tay vớt từng mảnh xương của cô từ trong cống nước hôi thối lên…

Trong bóng chiều tà âm u đó, giọng nói khàn khàn của anh ta tràn đầy nỗi buồn,

“Tri Ý, anh đưa em về nhà!”

Mãi đến lúc đó, Tống Tri Ý mới hiểu, kiếp trước có lẽ cô đã bỏ lỡ người đàn ông yêu cô nhất.

Và người đàn ông này chính là Tần Tiêu trước mắt.

Kiếp này, cô không thể bỏ lỡ anh ấy nữa.

Cô cầm một chai nước khoáng, bước về phía anh ấy dưới ánh mặt trời…

Tống Tri Ý vừa đi đến trước mặt Tần Tiêu, liền thấy sắc mặt đối phương đột nhiên lạnh xuống.

Cô hơi sững sờ,

Sau khi suy nghĩ kỹ càng hồi lâu, trong đầu cô cuối cùng cũng hiện lên một chuyện…

Năm lớp 12, cô đã đọc to lá thư tình anh ấy viết cho hoa khôi lớp trước mặt mọi người, khiến cả lớp cười ồ lên, anh ấy xấu hổ tức giận giật lấy lá thư xé nát.

Có lẽ cũng từ lúc đó, anh ấy trở nên cực kỳ lạnh nhạt với cô.

Là cô sai, nhất định phải chủ động nhận lỗi với anh ấy.

Nghĩ đến đây, Tống Tri Ý chặn đường anh ấy.

“Tần Tiêu, chuyện đó, là tớ xin lỗi cậu! Tớ đã mua vé xem trận bóng rổ của đội tuyển tỉnh, cậu có thể rủ bạn bè cùng đi.”

Tần Tiêu không nhận lấy chai nước của cô, chỉ liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói ra mấy chữ,

“Không cần!”

Cô vẫn không bỏ cuộc, đuổi theo sau lưng anh ấy hét lên,

“Tớ còn có thể mua cho cậu chiếc áo đấu có chữ ký của Jordan số 6 mà cậu thích nhất nữa… Hay là chúng ta thêm WeChat rồi nói chuyện nhé?”

Tần Tiêu dừng bước một chút, sau đó thản nhiên nói.

“Không cần thiết!”

Anh ấy không nói thêm gì nữa, mặt không cảm xúc sải bước rời đi.

Chỉ để lại Tống Tri Ý đứng đó vô cùng xấu hổ.

Ngược lại, đám con trai phía sau anh ấy huýt sáo trêu chọc cô, cười toe toét.

Tuy nhiên, thất bại một lần cô cũng không nản lòng.

Cô đưa tay kéo một nam sinh đang đi cuối cùng trong hàng,

“Bạn học, cho mình hỏi Tần Tiêu học khoa nào vậy?”

Kiếp trước vào thời điểm này, cô đã yêu Phó Cảnh Xuyên đến mức không thể cứu vãn.

Hoàn toàn không hứng thú với chuyện của Tần Tiêu, cô thậm chí còn không nhớ anh ấy học khoa nào, học chuyên ngành gì?