Vẻ mặt Thẩm Thanh Quyết hơi không kiên nhẫn, liếc cậu một cái, hờ hững nói: “Không sợ.”
Dù vậy, Tề Nam Ca cũng không hỏi Thẩm Thanh Quyết muốn giữ hay bỏ đứa trẻ trong bụng, bởi vì Thẩm Thanh Quyết quyết định như nào là việc của Thẩm Thanh Quyết, không hề ảnh hưởng đến quyết định của Tề Nam Ca.
Đừng nhìn vẻ ngoài bình tĩnh lạnh nhạt của tnc, kỳ thật trong lòng cậu đã loạn không tưởng được, lần đầu tiên mang thai lại chưa thành thân, cũng không phải cùng người mình lưỡng tình tương duyệt.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tề Nam Ca cực kỳ căng chặt, môi mím thành một đường thẳng. Cậu nghiêm túc khẩn trương, chờ Thẩm Thanh Quyết trả lời.
Thẩm Thanh Quyết nhìn cậu một lúc lâu, sau đó xoa xoa đầu cậu nói: “Không cần lo lắng, ta đã sắp xếp hết rồi.”
Tề Nam Ca mường tượng ra rất nhiều câu trả lời, nhưng không ngờ hắn lại trả lời như vậy, cậu ngây người.
Sắp xếp?
Sau đó lòng tay Tề Nam Ca dần lạnh toát, sắp xếp rồi nghĩ là không cần đứa trẻ trong bụng này sao. Tề Nam Ca lại nghĩ nghĩ, cậu cảm thấy Thẩm Thanh Quyết có thể làm vậy. Bọn họ đều không phải người lương thiện, đều từng ăn xương uống máu trên chiến trường, chỉ là một đứa trẻ chưa sinh ra, trong mắt Thẩm Thanh Quyết, nó không là gì cả.
Ngực Tề Nam Ca nghẹn một chút, cậu không hiểu cảm xúc nghẹn ngào này từ đâu đến, nhưng cậu cũng không thất thố, chỉ bình tĩnh gật đầu.
Thẩm Thanh Quyết lại nói: “Ngươi hiểu lầm ta.”
Tề Nam Ca: “…”
Đây là lợi ích khi làm thanh mai trúc mã của nhau, mặc dù cậu chưa nói gì, Thẩm Thanh Quyết vẫn có thể đoán được cậu nghĩ cái gì.
“Không phải ta muốn bỏ đứa trẻ này.” Thẩm Thanh Quyết nói: “Thái y bắt mạch cho ngươi, chuyện ngươi mang thai sớm muộn cũng không gạt được bệ hạ với nương nương……”
Thẩm Thanh Quyết chưa nói xong, Tề Nam Ca đã tưởng tượng ra cậu sẽ đối mặt với chuyện gì…… Hoàng tử mang thai, quả thực chưa từng nghe thấy…… Đứa trẻ trong bụng cậu là của ai cũng là một vấn đề.
Tương lai quả thực tinh phong huyết vũ.
“Huynh đừng nói nữa.” Vẻ mặt Tề Nam Ca sống không còn gì luyến tiếc, chỉ ra cửa: “Mặc kệ huynh nghĩ thế nào, ta muốn lưu lại đứa bé này, bây giờ huynh đi ra ngoài đi.”
“Bệ hạ với nương nương sẽ không hỏi, ngươi an tâm dưỡng thai là được.” Thẩm Thanh Quyết nói.
Tề Nam Ca suýt không phản ứng kịp, cậu hỏi: “Ý huynh là, huynh đã trấn an họ rồi?”
Thẩm Thanh Quyết gật đầu.
Tin này quá đột nhiên, Tề Nam Ca chỉ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại không chỉ có con, hơn nữa một người cha khác của đứa bé đều lo toan xong xuôi mọi việc, cậu chẳng phải động chân động não gì.
Tề Nam Ca nhất thời không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một lúc mới nói: “Cảm ơn.”
“Ta biết huynh thích người khác, vậy chúng ta ước định với nhau, cùng nhau chăm đứa trẻ này. Sau khi sinh ra nó sẽ không biết mối quan hệ của nói với huynh, chỉ có một người cha là ra.”
Tề Nam Ca duỗi tay, nghiêm túc nói: “Ngoéo tay.”
Vừa nãy Thẩm Thanh Quyết còn nói chuyện rất ôn hòa, giờ lại lạnh lùng đứng dậy, nói: “Không ngoéo.”
Không có khả năng.
Thẩm Thanh Quyết lạnh lùng cúi mặt xuống. Tề Nam Ca không sợ chút nào, khi còn nhỏ cậu thường đi vòng quanh khối băng Thẩm Thanh Quyết này, Thẩm Thanh Quyết phát ra khí thế người sống chớ gần, vậy “người sống” này không bao gồm Tề Nam Ca.
Tề Nam Ca kéo tay áo của Thẩm Thanh Quyết, cười tủm tỉm hỏi: “Sao huynh không để ý tới ta.”
Thẩm Thanh Quyết trầm giọng nói: “Không.”
Cuối cùng việc ngoéo tay không được giải quyết, Thẩm Thanh Quyết ăn tối với Tề Nam Ca xong mới rời đi. Lúc Thẩm Thanh Quyết về, Tề Nam Ca gật đầu, nói: “Ta tiễn huynh về.”
Cậu dựa vào cửa, cho đến khi bóng lưng Thẩm Thanh Quyết biến mất, Tề Nam Ca vẫn chưa cảm thấy có cái gì không ổn.
Ở biên quan hai năm, Tề Nam Ca đêm đêm không được ngủ an ổn, hiện tại đột nhiên an nhàn, cậu còn không biết nên làm gì. Sau đó Tề Nam Ca mới nhớ lúc chưa đi biên quan, buổi tối cậu thường đọc sách. Tề Nam Ca đi vào thư phòng, tùy tay cầm một quyển sách lên đọc.