Không chờ Liên Văn Anh tự hỏi, tay chân đã đau chết, hắn ta đau đến hôn mê. Nếu không phải Văn Nhã dẫn người đuổi tới, có lẽ hắn ta đã là một khối thi thể.
Liên Văn Anh càng không thể quên, khoảnh khắc hắn ta tỉnh lại, nhìn thấy chân tay mình chỉ còn một nửa, trong lòng ngập trời oán hận. Mấy năm nay hắn ta ghi sâu tên Thẩm Thanh Quyết, chỉ hận không thể ăn xương nuốt máu người này.
Trong lúc dưỡng thương, Liên Văn Anh rốt cuộc hiểu ra người Thẩm Thanh Quyết nói là ai. Thẩm Thanh Quyết rõ ràng là thống soái, lại cam tâm tình nguyện đi theo sau một tiểu hoàng tử. Lúc ấy Liên Văn Anh thấy Tề Nam Ca đẹp, dáng vẻ tuấn tú mảnh khảnh này ở Man tộc không có, hắn ta bóp chiếc cằm xinh đẹp của Tề Nam Ca, hỏi, có nguyện ý làm nam sủng của hắn ta không. Tề Nam Ca không nói chuyện, trở tay đâm kiếm, phảng phất chỉ nói chuyện với hắn ta cũng làm Tề Nam Ca chán ghét.
Nhưng không sao, Liên Văn Anh nghĩ.
Phụ thân hắn ta đã đồng ý, nhất định dùng thật nhiều tiền “mua” Thẩm Thanh Quyết về, đến lúc đó, Thẩm Thanh Quyết đi vào Man tộc, sống hay chết là do hắn ta định đoạt. Nghĩ vậy, ánh mắt Liên Văn Anh lóe lên tia âm hiểm. Hắn ta muốn Thẩm Thanh Quyết phải cùng chịu nỗi đau khuyết tật.
Còn về phần Tề Nam Ca.
Khóe môi Liên Văn Anh gợi lên một ý cười tàn ác.
Thẩm Thanh Quyết sẽ tới, cảm tình giữa Tề Nam Ca với Thẩm Thanh Quyết tốt như vậy, sao có thể không tới. Đến lúc đó hắn ta tùy tiện bịa tin, Thẩm Thanh Quyết bệnh nặng gì đó, Tề Nam Ca chắc chắn sẽ ngoan ngoãn tới, đến lúc đó, còn phải lo nghĩ Tề Nam Ca không phải người của hắn ta sao.
Tề Nam Ca nhìn Liên Văn Anh qua nửa đại điện, hắn ta sai tùy tùng thay mình nâng chén với Tề Nam Ca, Tề Nam Ca không để ý đến hắn ta.
Không bao lâu, Thẩm Thanh Quyết theo Võ Đế tới, Võ Đế chỉ chỉ vị trí bên người Tề Nam Ca, ý bảo Thẩm Thanh Quyết qua đó. Võ Đế trầm mặt, liếc qua đại điện một lần, tựa hồ tâm tình ông không vui lắm.
Thấy sắc mặt đế vương, mọi người không khỏi suy đoán trong lòng. Đoán đoán, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Thanh Quyết. Thẩm tướng quân tới cùng Võ Đế, chẳng lẽ Thẩm tướng quân chọc Võ Đế không vui?
Thẩm Thanh Quyết ngồi xuống bên trái Tề Nam Ca, Tề Nam Ca hỏi: “Phụ hoàng sao vậy?”
Cậu không đoán, trực tiếp hỏi.
Thẩm Thanh Quyết nói: “Ngài ấy lần đó người làm ngươi bị thương là Liên Văn Anh, muốn cho người vứt hắn ta ra khỏi đại điện.”
Tề Nam Ca bật cười.
Một lát sau, Võ Đế tuyên bố yến hội bắt đầu. Trong đại điện một mảnh ca vũ thanh bình, Liên Tắc cũng ở thời điểm thích hợp, biểu đạt thần phục. Lúc này rượu đã quá ba tuần, không khí hòa hợp.
Liên Tắc đứng lên, dùng lễ nghĩa Trung Nguyên nói: “Tiểu nữ Văn Nhã ái mộ Thẩm tướng quân đã lâu, xin Bệ hạ ban hôn cho hai đứa nhỏ, để Thẩm tướng quân làm phò mã tộc ta.”
“Ta nguyện dâng ba tòa thành trì Hữu Thủy làm của hồi môn của tiểu nữ, khẩn cầu Bệ hạ đồng ý.”
Nói xong, Liên Tắc cúi người xuống, thái độ khẩn thiết.
Sản vật Đại Tề phong phú, địa vực rộng lớn, dù cống nạp địa vực rộng lớn như thế nào, cũng tuyệt đối không thể đổi được thiếu niên tướng quân uy danh hiển hách của Đại Tề. Nhưng Hữu Thủy thì khác, nơi này là một vị trí hiểm yếu, Võ Đế nhiều lần cử người vượt qua Hữu Thủy, nhưng đều thất bại, đủ thấy được độ hiểm yếu của nơi này. Hiện tại Liên Tắc chủ động đem nơi này dâng lên, có thể tạo một lá chắn cho Đại Tề, ngày sau dù Man tộc hay tộc nào khác, muốn xâm phạm quốc thổ Đại Tề, đều là một việc vô cùng khó khăn.
Liên Tắc nói như thế, trong lòng tự nhiên có tám chín phần nắm chắc.
Liên Tắc nói xong không lâu, Tề Nam Ca đi ra giữa đại điện, rũ mắt nói: “Nhi thần cảm thấy việc hôn nhân này cực tốt, sau khi liên hôn Man tộc với Đại Tề sẽ là một nhà.