Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Thai Con Của Trúc Mã Tướng Quân

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện này nói ra cũng khá lòng vòng.

Thủ lĩnh Man tộc có nhiều con cái, nhưng thủ lĩnh thích huyết dũng hung hãn, đại nhi tử Liên Văn Anh không phụ cha mình kỳ vọng, hùng dũng xung phong liều chết đầu tàu gương mẫu, được xưng là đệ nhất dũng sĩ của Man tộc. Nhưng trong một lần đánh bất ngờ, Tề Nam Ca cùng Liên Văn Anh đối đầu. Võ nghệ Tề Nam Ca không tồi, năng lực đánh nhau rất mạnh, nhưng đối thủ của cậu lại là Liên Văn Anh. Tề Nam Ca mang trên vai quân lệnh, căn bản không có khả năng rút lui, cũng không có khả năng nhận thua, cậu cứ như vậy liều mạng đối đầu với Liên Văn Anh.

Tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết, Tề Nam Ca đánh bại Liên Văn Anh, nhưng cũng chỉ suýt soát.

Cũng do trận chiến này, Tề Nam Ca trọng thương.

Đây là một lần đại thắng, tất cả mọi người đều chúc mừng, Tề Nam Ca hoàn toàn xứng danh công thần. Lúc ấy Tề Nam Ca hôn mê, sau khi tỉnh lại, cậu thấy Thẩm Thanh Quyết ở bên người mình, thần sắc lạnh lùng đến đáng sợ.

Vừa mở mắt đã thấy người này, Tề Nam Ca vô cùng may mắn, cậu duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Thanh Quyết, cười nói: “Ta tỉnh rồi, huynh cười một cái đi.”

Thẩm Thanh Quyết nhíu mày, nỗ lực lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, cười rất xấu, Thẩm Thanh Quyết khiến Tề Nam Ca bật cười, không cẩn thận ảnh hướng đến miệng vết thương, Tề Nam Ca bất chợt nhăn nhó.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương đó, Tề Nam Ca không ra quân doanh, chỉ nghe nói đánh thắng trận, lấy được địa thế, lại đánh thắng trận, nhổ trại.

Có một ngày, cậu ngồi trong doanh trướng viết công văn, bỗng nhiên từ ngoài truyền đến tiếng hoan hô rất lớn, toàn bộ doanh địa đều nghe thấy. Lúc đó chân Tề Nam Ca còn chưa lành, đi đường toàn phải nhảy lò cò. Nghe thấy tiếng hoan hô, cậu cũng đi ra ngoài xem.

Thẩm Thanh Quyết dẫn dắt đại quân từ tiền tuyến trở về, bọn họ lại lần nữa đánh thắng trận. Nhưng lần này không giống nhau, Tề Nam Ca nghe binh lính bên cạnh nói, Thẩm Thanh Quyết suýt chút nữa gϊếŧ chết Liên Văn Anh, đứa con trai thủ lĩnh yêu thươn nhất, đệ nhất dũng sĩ Man tộc, mặc dù còn sống, nhưng về sau cũng chỉ là một kẻ tàn phế.

Tề Nam Ca tìm chỗ dựa vào, nhìn dòng người cưỡi ngựa trở về, trong lòng cảm thán. Tiểu thư đồng năm đó, bất tri bất giác đã thành tướng quân oai hùng bất bại.

Bên môi nở nụ cười.

Người trên ngựa nhanh chóng đến trước mặt cậu.

Thẩm Thanh Quyết xoay người xuống ngựa, hỏi: “Chân thế nào rồi, sao lại đứng ở chỗ này.”

Đùi Tề Nam Ca có thương tích, đương nhiên lúc đứng sẽ có cảm giác, ngày thường đau đến nhe răng nhếch miệng. Lúc này Tề Nam Ca không muốn để Thẩm Thanh Quyết thấy, chỉ nhướng mày, trêu chọc nói: “Tướng quân của ta đã trở lại, ta đương nhiên phải ra nghênh đón chứ.”

Thẩm Thanh Quyết chỉ liếc cậu một cái, không nói gì, tránh chỗ bị thương bế Tề Nam Ca lên.

Tề Nam Ca kinh ngạc: “Huynh…”

Sau đó Thẩm Thanh Quyết ở trước mắt bao nhiêu người, bế Tề Nam Ca lên, trực tiếp ôm vào doanh trướng. Binh lính ngày thường càn quấy, vô tình cố ý huýt sáo nháy mắt, không khỏi khiến Tề Nam Ca đỏ mặt.

“Khó xử cái gì?” Thẩm Thanh Quyết hỏi.

Hắn nói khiến Tề Nam Ca hoàn hồn, cảm giác không tự nhiên lại tới rồi. Cậu nhìn thoáng qua phía trước, phát hiện đường trở về còn rất xa, trong lòng không khỏi chán nản.

Tề Nam Ca né tránh Thẩm Thanh Quyết, nói: “Không biết, chỉ hơi lo lắng…”

Thẩm Thanh Quyết bật cười.

Tề Nam Ca bị hắn cười đến tê dại, vội nói chuyện khác để dời lực chú ý của mình đi. Cậu không biết thật, hóa ra Thẩm Thanh Quyết chỉ cười một tiếng, đều có thể ảnh hưởng lớn đến cậu như vậy.

Cuối cùng lời muốn nói, Tề Nam Ca cũng đã quên nói. Nhưng chờ bình tĩnh lại, Tề Nam Ca ngược lại cảm thấy, cũng may cậu chưa nói. Hiện tại chưa nói rõ, Thẩm Thanh Quyết đều ấp ấp ôm ôm, nếu nói rõ, Thẩm Thanh Quyết không phải càng quá mức?
« Chương TrướcChương Tiếp »