Hà Tinh Du nhìn anh một cái, “Cậu không mặc, nhưng nó vẫn ở ngay bên cạnh cậu.”
Câu nói này khiến Thái Lâm sợ hãi, “S-sao có thể? Chuyện này… ” Câu nói còn chưa dứt thì thấy Hà Tinh Du bất ngờ lại gần. Thái Lâm ngồi trên xe lăn, nửa người trên nghiêng về phía trước, vì Hà Tinh Du đột ngột đến gần nên anh lập tức nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến mức yêu nghiệt của đối phương ở khoảng cách cực gần.
Đầu óc bỗng chốc trống rỗng, đều là con người mà sao Hà Tinh Du có thể đẹp thế này? Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức tan biến khi thấy Hà Tinh Du đưa tay lấy chiếc gối đằng sau mình, xé toạc ra, và rút ra một chiếc áo thun màu vàng từ bên trong.
Không chỉ Thái Lâm mà cả Thái Hữu Đông và Thái phu nhân vừa bước vào cũng hoảng hồn, đến mức ly trà trong tay Thái phu nhân rơi xuống đất, phát ra tiếng vang đánh thức mọi người khỏi cơn choáng. Thái Lâm mặt tái mét, “C-cái… cái áo này sao lại ở đây?” Nó xuất hiện kiểu gì thế này?
Thái Hữu Đông vội bước tới sợ Thái phu nhân bị mảnh vỡ cắt phải tay, “Mình không sao chứ? Sao bất cẩn vậy? Có đau không?”
Thái phu nhân lắc đầu, “Em không sao, trước tiên xem thử A Lâm thế nào đã? Hà đại sư, A Lâm nhà tôi bị làm sao thế này? Sao cái áo này lại xuất hiện ở đây?”
Hà Tinh Du liếc nhìn ba người, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo thun màu vàng với luồng khí tử vong và hắc khí lởn vởn. "Chiếc áo này lấy từ trên xác người, hơn nữa là người chết oan. Nếu tôi đoán không lầm, đó là một người nhảy lầu tự sát.
Trên áo có oán khí của người đó, và đã bị một kẻ có tâm cơ lợi dụng, giở trò. Không những có thể thay đổi số mệnh của Thái Lâm, mà còn chuyển hết phúc khí trước đây của cậu ấy cho đối phương. Đối phương hưởng phúc khí tốt, còn Thái Lâm – người đã bị rút hết phúc khí – không thể chống đỡ nổi sát khí này, cuối cùng cũng sẽ… nhảy lầu mà chết.”
Dứt lời, Hà Tinh Du mở rộng chiếc áo ra, phía sau có chữ ký. Anh cầm lấy hai đầu cổ áo rồi xé một mạch, lôi ra hai lá bùa màu vàng nhỏ bên trong, tiếp tục xé hai góc áo ở mép dưới, cũng lấy ra hai lá bùa khác. Khi mở ra, bên trong ghi đầy đủ giờ sinh ngày tháng năm sinh.
Đoạn, anh giơ tay, lấy nửa cốc trà nguội bên cạnh, nhỏ vài giọt lên, điểm thêm chút linh lực. Nhìn qua chỉ là vài chữ tiếng Anh, nhưng khi được thấm ướt thì hiện ra một đạo bùa ở bốn phía xung quanh.
Những người có mặt đều sững sờ trước cảnh tượng kỳ quái này. Nếu trước đó chỉ nghe lời Hà Tinh Du nói thì họ có thể không tin, nhưng giờ tận mắt chứng kiến… Cả thế giới quan của Thái Lâm bị đảo lộn, anh run rẩy, khó tin mà mở bốn lá bùa ra. Bên trong ghi rõ giờ sinh ngày tháng… của chính anh.
“Đ-đây là bùa gì vậy?” Thái Lâm tay run bần bật, đầu đã đoán ra ai là kẻ đứng sau, nhưng cơn giận cùng nỗi đau khi bị người bạn thân thiết phản bội làm anh không thể tin nổi.
Hà Tinh Du nhận ra Thái Lâm đã đoán được thủ phạm là ai, bèn giải thích, "Đây là bùa chuyển vận. Nhưng nó bị lật ngược, nên thay vì chuyển vận may mắn vào mình, nó lại chuyển hết vận may của cậu ra ngoài."