Chương 21

Nhận được điện thoại từ Đoạn Quân, Hà Tinh Du cũng mừng cho anh, nhưng không để anh đến bệnh viện, bảo rằng anh không có vấn đề gì, đã có hộ lý chăm sóc, khuyên anh tập trung lo cho cô Tiêu.

Thời gian phẫu thuật của cô Tiêu đã được ấn định, không thể thiếu người chăm sóc.

Đoạn Quân lo lắng, cũng không khách sáo thêm, chỉ gửi lời chúc mừng rồi quay lại lo cho cô Tiêu.

Đến giữa buổi sáng, Chu Lệ Lệ tranh thủ đi đến nhà họ Tống, khi trở về thì đã là trưa. Cô vừa về liền vội vàng tới phòng bệnh 304 để gặp Hà Tinh Du.

"Hà tiên sinh, đây là bức ảnh em vừa chụp của Hân Hhân khi đến nhà họ Tống. Tinh thần cô ấy khá tốt, Tống phu nhân nói rằng cô ấy không sao rồi, ngày mai có thể đi làm lại." Vừa nói, Chu Lệ Lệ vừa đưa điện thoại cho Hà Tinh Du.

Hà Tinh Du nhận lấy, trên màn hình đã mở sẵn ảnh. Đó là một cô gái trẻ tầm đôi mươi, dung mạo đoan chính, hiện đang nhìn vào ống kính với ánh mắt đầy biết ơn. Có lẽ cô biết rằng chính bùa hộ mệnh của Chu Lệ Lệ đã cứu mạng mình, nên khi đối mặt với máy ảnh của cô, ánh mắt đầy lòng cảm kích. Tuy nhiên, giữa chân mày cô vẫn còn vương vấn một luồng khí đen mờ ảo.

Chỉ là người thường không thể thấy, Hà Tinh Du nhíu mày nhìn cảnh tượng này, nét mặt trở nên trầm ngâm.

Lá bùa anh tặng cho cô gái trước đó đã được anh truyền vào một ít linh khí, đủ để hóa giải vận rủi và thậm chí ngăn chặn tai ương chết người. Theo lý mà nói, cô gái đã qua cơn nguy hiểm, nên phải bình thường trở lại. Ấy thế mà, ở độ tuổi trẻ trung như vậy, cô vẫn bị vận rủi vây quanh, dòng khí đen ấy như điên cuồng dồn về phía cô, tựa như… có thứ gì đó trên người cô đang thu hút và làm cho vận xui càng lúc càng sâu đậm thêm.

Chu Lệ Lệ thấy sắc mặt Hà Tinh Du không tốt, trong lòng chột dạ, hỏi: "Hà tiên sinh, không lẽ Hân Hân… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Hà Tinh Du xé một tờ giấy, gấp một con hạc khác, lần này truyền vào khá nhiều linh khí, rồi đưa cho Chu Lệ Lệ, giọng nghiêm túc dặn dò: "Em mang cái này đến nhà họ Tống ngay lập tức, bảo Tống Hân Hân cùng cha mẹ cô ấy đến gặp tôi."

“Dạ?” Chu Lệ Lệ cảm thấy kỳ lạ, trước đó chẳng phải Hà tiên sinh không muốn người ta biết sao?

Hà Tinh Du đơn giản nói: "Có người muốn lấy mạng cô ấy." Đây không còn là vận xui đơn thuần nữa.

Chu Lệ Lệ hành động rất nhanh, cô mang hạc giấy đến nhà họ Tống theo đúng lời dặn, nói rằng đại sư muốn gặp họ, vận xui của Hân Hân vẫn chưa được hóa giải hoàn toàn, cần phải gặp mặt trực tiếp.

Tống phụ và Tống mẫu nghe xong thì sốt ruột không chờ thêm được nữa. Tống Hân Hân là con gái độc nhất, họ yêu thương vô cùng, lập tức dẫn con gái đến bệnh viện. Trên đường đi vẫn liên tục gặp chuyện không may, nhưng may mắn là không xảy ra sự cố nghiêm trọng nào.

Khi Chu Lệ Lệ đưa ba người nhà họ Tống vào phòng bệnh 304, Tống phụ và Tống mẫu nhìn thấy trong phòng chỉ có một chàng trai trẻ tuổi, bề ngoài rất sáng sủa… nhưng đại sư đâu?

Họ nhìn Chu Lệ Lệ đầy nghi ngờ: “Tiểu Lệ, đại sư đâu rồi?”

Chu Lệ Lệ chỉ vào Hà Tinh Du, người đã ngồi dậy, và nói: "Đây chính là vị đại sư mà mọi người muốn gặp,cháu ra ngoài chờ. Nếu có thắc mắc, cứ hỏi Hà tiên sinh." Chu Lệ Lệ sợ có người quấy rầy nam thần của mình, liền nhanh chóng ra khỏi phòng. Cả tầng này chỉ có ba bệnh nhân, trong đó hai người thì một người đang hôn mê, người kia đi lại bất tiện, hầu như không ra khỏi phòng, nên cũng không lo có ai làm phiền.

Tống phụ và Tống mẫu không nhận ra Hà Tinh Du, nhưng Tống Hân Hân thì biết, trước khi xảy ra chuyện cô còn cùng đồng nghiệp bàn luận về chuyện đời tư của anh. "Anh… anh thật sự là đại sư đã đưa hạc giấy cho Lệ Lệ sao?" Cô thấy khó tin.

Cô không tin, thì Tống phụ và Tống mẫu càng kinh ngạc hơn. Chủ yếu là vì anh còn quá trẻ, nhưng nhớ lại chuyện con hạc giấy đã cứu con gái họ khỏi tai nạn, họ không dám xem thường. Mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng họ vẫn cung kính nói: "Vị tiên sinh này, thật sự là ngài đã giúp đỡ con gái tôi sao?"