Chiếc xe hơi đen của Từ Hậu dừng lại bên góc cửa gần vườn của biệt thự Lâm gia. Anh ta cùng cậu đi vào, Từ Hậu điêu luyện bẻ ổ khoá của cánh cửa gào để cậu tiến vào trong.
" Anh sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ. Em cứ đi vào bằng cửa chính đi "
" Dạ "
Hữu Đông nhanh chóng ôm bức tranh chạy đến sân vườn phía trước. Từ Hậu rút súng trong túi ra anh ta bắn lên trời, âm thanh vang dội làm cho người hầu bên trong điều la ó ồn ào.
Một số người còn chạy loạn ra ngoài, khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Hữu Đông thừa cơ hội chạy vào sảnh chính, cậu nhanh chân đi lên phòng của mình. Nhìn căng phòng này Hữu Đông có chút chạnh lòng, mọi thứ vẫn còn y nguyên, từng thời điểm ngọt ngào như chưa từng biến mất.
" Thật không nỡ rời xa mà. . . "
Cậu cười nhạt, đôi chân khập khiễng đi đến bàn học. Cậu đặt bức tranh xuống, tay mở ngăn tủ học ra. Trong ngăn tủ có chứa một chiếc hộp, trong chiếc hộp thì chứa đựng tất thẩy mọi vui mừng của cậu vì đó là món quà và nét chữ mà chính tay Hạ Phong viết nên.
" Em sẽ lấy nó xem như món quà để đổi lại bức tranh chứa đựng cảm xúc yêu này của em "
Cậu đặt chiếc hộp vào túi của mình. Hữu Đông dựng bức vẽ lên, cậu thở phào vì độ nặng của của nó và cũng mừng vì cuối cùng đã có thể tự tay dựng nó lên mà không cần ai giúp.
Nhìn bức tranh khi được dựng ở gần cửa sổ thì Hữu Đông cảm thấy rất hợp bởi ánh sáng mờ ảo của màn trăng chíu gọi đến gương mặt của Hạ Phong trong tranh, sự chíu gọi đó như tạo thêm nét đẹp quyến rũ cho sắc vàng của hắn. Hữu Đông tiến tới ôm chầm bức tranh như thể đang ôm chầm Hạ Phong lần cuối cùng.
" Hạ Phong, anh chính là đoá hoa tử đinh hương của đời em "
Cậu rời đi với một nụ cười hạnh phúc pha lẫn tiếc nuối, tiếc nuối vì đã bỏ lại những kỉ niệm ngọt ngào, tiếc nuối vì đã không thể chính miệng mình chào từ biệt hắn.
Hữu Đông đi đến sân sau, cậu nhanh chóng bước vào xe. Từ Hậu và cậu dần dần rời khỏi. Anh nhìn cậu có chút tò mò.
" Em đã nói điều gì để tạm biệt Hạ Phong vậy? "
Hữu Đông cười nhạt đáp.
" Em chỉ nói rằng anh ấy là đoá hoa tử đinh hương của mình "
Cậu nói bằng âm giọng dịu dàng. Điều đó lại làm cho Từ Hậu ghen tỵ bởi vì anh hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của cậu. Hoa tử đinh hương là loài hoa mang màu tím đẹp đẽ và loài hoa ấy cũng tượng trưng cho tình yêu đầu tiên nên khi Hữu Đông nói Hạ Phong là hoa tử đinh hương của mình thì cũng tức là nói Hạ Phong là tình yêu đầu tiên của cậu.
" Ganh tỵ thật! "
Anh nói thầm trong đầu môi. Lời nói đáng thương chỉ mình anh có thể nghe được. Chiếc xe hơi của Từ Hậu dừng vào ga xe, anh cùng cậu bước xuống. Cả hai vào trong, Hữu Đông đi đến phòng của mình, cậu soạn lại số màu và cọ vào balo.
" Việc còn lại em muốn nhờ anh đó chính là em muốn rời khỏi thành phố này. Anh đưa em đi đâu cũng được miễn rời xa nơi này là được "
" Tại sao lại rời đi? Em không muốn trả thù Hạ Phong sao? "
Từ Hậu tiến đến, anh ta nắm chặt lên vai cậu. Hữu Đông lắc đầu
" Em chỉ muốn có thể rời khỏi đây. Cùng sinh mệnh nhỏ bé này bắt đầu lại cuộc đời mới của mình. Em cũng muốn thay đổi bản thân, muốn mạnh mẽ hơn để bảo vệ ý chí sống của em "
Cậu vỗ vỗ nhẹ lên tay Từ Hậu như đang trấn an anh ta. Anh gục khuôn mặt xuống, ánh mắt đó yếu ớt lắm. Anh ta đang muốn giữ chặt cậu bên cạnh nhưng sợ bản thân sẽ biến thành một tên cầm thú chiếm đoạt cậu khiến cậu bị tổn thương nên Từ Hậu chỉ biết âm thầm chịu đựng, kìm nén lại thú tính.
" Để có thể sinh đứa nhỏ ra em cần phải có sổ sáp nhập nhưng Trần Mễ Mễ đã xoá sổ của ả rồi. Hay là em đợi anh tạo sổ mới cho em rồi hẳng đi "
Từ Hậu có chút nghẹn ngào nói. Anh muốn tìm lấy một cái cớ nào đó để lôi cậu ở lại bên cạnh mình lâu hơn một chút.
" Không cần tạo sổ sáp nhập mới đâu. Anh giúp em chuyển lại sổ sáp nhập cũ là được "
Cậu lục trong cặp ra thẻ danh tính của mình. Từ Hậu nhận lấy, mặt buồn bã hơn, anh muốn giữ cậu ở lại lâu một chút cũng không được. Hữu Đông cũng quá là vô tình với anh rồi. Vẻ mặt đang buồn rầu đó của Từ Hậu khiến cho cậu có chút mềm lòng, Hữu Đông xách balo lên vai, cậu đứng dậy đưa tay về phía anh.
(( Sổ sáp nhập gần giống như sổ hộ khẩu. Thẻ danh tính gần giống thẻ CMND ))
" Anh đưa em đi được không? Đột nhiên em cũng muốn được ra ngoài, ở nhà đợi thì ngộp lắm "
Một lời nói dối nhưng lại làm cho ai kia tủm tỉm cười.
" Được. Anh chở em đi "
Cả hai cùng ra xe đi đến trạm bưu chính của thành phố. Đến nơi cậu phải đội nón và đeo khẩu trang để tránh đi sự nhận diện của trí não nhân tạo. Hữu Đông bước vào, cậu đưa thẻ danh tính cho nhân viên.
" Tôi muốn hoàn lại sổ sáp nhập cũ của mình ạ "
Chị nhân viên ấy gật đầu. Cô ấy đặt thẻ vào máy tính kiểm tra.
" Cậu đọc mã giúp tôi nhé! "
" Dạ là 3*5*6 ạ "
Chị gái ấy nhấn nhấn vài nút. Trong vòng không đến một giây đã hoàn thành.
" Đã hoàn xong sổ sáp nhập của cậu rồi đó cậu Lư Hữu Đông. Nhưng mà hiện tại hai gia chủ chính đã mất nên cậu sẽ không thể nhận tiền hộ thuẩn của công dân có lợi nữa. Sao cậu không tìm người để nhận nuôi? "
(( Công dân có lợi tức là công dân có việc làm ổn định và giúp phát triển thành phố. Nếu không là công dân có lợi thì gia đình đó hằng tháng sẽ không được cấp tiền hỗ trợ ))
" Dạ em thấy ổn với nó nên không sao ạ "
Hữu Đông nhận sổ và lịch sự cúi chào chị nhân viên, chị ấy cũng lịch sự chào lại cậu. Đi vào xe Hữu Đông ngồi phịch xuống ghế thở phào, Từ Hậu cười dịu hỏi han cậu.
" Đã xong rồi sao? "
" Dạ "
Anh lén nhìn vào quyển sổ. Từ Hậu tròn mắt vì cái họ của gia chủ đó là cái họ mà anh sẽ không bao giờ quên được.
" Em họ Lư sao Hữu Đông? "
" Dạ vâng! Do được dì Mễ Mễ nhận nuôi nên em mới bị đổi thành Trần Hữu Đông "
Anh nhấn chân ga rời đi, trên đường trở về anh không hết ngạc nhiên vì họ Lư đó là họ của một nghệ sĩ piano rất nổi tiếng vào khoảng hơn chục năm về trước.
" Ba của em tên là Lư Hữu Duyên đúng không? "
" Dạ? Sao anh biết? "
Cậu ngạc nhiên nhìn Từ Hậu. Anh cười tươi, khoé mắt có chút đỏ. Lòng anh cảm thấy giao động vô cùng, cả người cũng hứng khởi vì vui sướиɠ.
" Em có biết ba mình làm nghề gì không? Em có hình của ba mình không? Có thể cho anh xem được không? "
Anh hấp tấp hỏi làm cho cậu có chút ngạc nhiên.
" Em không thể nhớ rõ lắm nhưng em nghĩ ba là một nghệ sĩ piano ạ. Ở nhà em ngày trước có một phòng riêng để cho ba đàn. Còn ảnh thì em chỉ còn lại tấm ảnh cưới của ba và mẹ thôi "
Hữu Đông lấy balo ra, cậu mò mò trong ngăn nhỏ, sau vài giây cậu lấy tấm ảnh được xếp gọn đưa cho Từ Hậu. Anh nhận lấy, nhìn chân dung của hai người trong ảnh khiến anh không khỏi ngạc nhiên và mẹ của Hữu Đông càng làm anh tò mò hơn.
" Mẹ của em ấy không phải là người Việt Nam và hơn hết với nhan sắc này thì chắc chắn mẹ của Hữu Đông cũng không phải một nhân vật tầm thường"
Từ Hậu cười nhạt anh đưa tấm ảnh lại cho cậu.
" Anh biết ba của em sao? "
" Ừm . . Bà ấy là một thiên tài, là người khiến cho bao nhiêu người khác mất hồn vì tiếng đàn của mình "
Hữu Đông cười mĩm, cậu cất tấm ảnh lại vào balo. Sau lời nói đó thì cả hai rơi vào không gian im lặng. Từ Hậu nhớ đến lúc anh khoảng 10 tuổi, khi ấy anh đã được dẫn đi xem một buổi hoà nhạc rất nổi tiếng của một Alpha nữ và người đó tên là Lư Hữu Duyên.
Alpha đó chỉ là một Alpha nữ bình thường nhưng tiếng đàn piano của bà đã làm cho bao người rơi lệ, kể cả Từ Hậu cũng bị cuốn hồn theo từng âm điệu trầm bỏng của ngón tay đó đặt lên phím đàn. Nhưng sau này, khi kết hôn xong, bà đã cùng omega của mình đi chu du khắp nơi và không một ai biết được chuyện đời tư của bà. May mắn là Từ Hậu được ba dẫn theo tham gia lễ cưới của bà, anh một lần nữa được nghe tiếng đàn ấy vào hôn lễ của bà và từ đó về sau cũng không còn được nghe lại tiếng piano ấy lần nào nữa.
" Không ngờ kết tinh của người mà mình ngưỡng mộ lại đang ở gần mình như vậy "
Từ Hậu quay sang nhìn cậu, anh ta vui mừng đến hiện rõ trên mặt. Ánh mắt đen huyền giờ đây càng trân quý cậu.
" Mặc dù nối dối với em về việc tai nạn của ba mẹ em nhưng anh chắc chắn cũng phải thử điều tra sự thật về cái chết của họ. Anh muốn xem thử kẻ nào đã dùng cái gan cọp đó phá hủy đi sự hạnh phúc tuyệt hảo này "