Trên nền sàn lạnh lẽo của tầng hầm đã thấm đầy nước mắt của cậu. Ánh sáng của màn trăng đêm lén lút len lỏi một cách yếu ớt vào từng khung cửa sổ, nó mang một màu trắng xoá đến mơ hồ.
Cái bóng của khung cửa dội vào gương mặt đang lấm lem dòng lệ, nó như đang cố tô vẻ thêm nét màu bi thương cho cậu.
Giọng nói và âm điệu tàn nhẫn của Hạ Phong vẫn còn in sâu và vang dội lên từng lời trong đầu của Hữu Đông, những điều đó như những vết khứa từ một con dao cùn, vết khứa vừa đau vừa ăn mòn từng lớp biểu bì mỏng manh.
" Thật buồn cười làm sao khi mà một kẻ chỉ có trong tay cây bút chì mà lại muốn tô vẽ nên vạn màu sắc của tình yêu "
Khi con người ta chịu đựng và đau đớn nhiều đến độ mà tự bản thân cậu biết hết tất cả. Biết rằng thứ tình yêu mà cậu dành cho hắn sẽ trở nên xa lạ và đau thấu đến mức đáng sợ.
Biết rằng những khoảnh khắc ngọt ngào mà hai người từng có rồi cũng sẽ chỉ là nhưng dĩ vãng đen huyền. . . Hữu Đông biết rõ chứ nhưng việc cậu có thể bày toả ra lúc này chỉ có khóc lên từng hồi đau đớn, cả người cậu run rẩy.
Cậu cố gắng kìm chặt tay mình lại, cậu không muốn tự hại bản thân mình nữa bởi vì giờ đây nếu cậu bị đau đớn một thì sinh mệnh trong bụng của cậu sẽ đau đớn đến mười.
" Em vẽ bức vẽ này bằng tình yêu của mình dành cho anh, nhưng nó lại chỉ mang đến cho em những đau khổ xé nát tim gan "
Cậu đứng dậy, bước chân lảo đảo đi đến bức tranh. Đôi mắt xanh xám không còn long lanh nữa, con ngươi tuyệt hảo chỉ còn sự chệch màu vì màn nước mắt vô sắc bi thảm.
Cánh tay quắn đầy băng gạt kia đưa lên yếu ớt, từng ngón tay thon dài sờ sờ vào bức vẽ như thể cậu đang cố gắng tìm lấy hơi ấm cuối cùng cho bản thân mình. Cậu lại lần nữa tựa người vào bức vẽ, nhưng lần tựa vai này không phải vì hạnh phúc mà là vì những lời nói thống khổ từ tận đáy lòng.
" Em chưa bao giờ đủ can đảm để nói thẳng với anh rằng em đã yêu anh và cho đến giây phút vừa xảy ra khi nãy thì bản thân em đã nhận thấy được một sự thật và cái sự thật đó đã bị chính sự cố chấp của em che giấu bấy lâu nay "
Cậu bùi ngùi tiếp lời.
" Đó là em với anh giống như những gì anh từng nói, suy cho cùng cũng chỉ là đồ chơi và chủ nhân. Vậy mà em vẫn khăng khăng lấy cái cớ tìm ra sự thật để ở lại và giờ đây chỉ mình em ôm lấy một đóng gai nhọn "
Hữu Đông nghẹn ngào nói. Từng câu từng lời điều đứt quãng bi đát, giọng nói mà Từ Hậu tôn sùng đang bị khàn đυ.t đến xót xa. Khoé mắt đỏ sưng tấy lên, chiếc mũi nhỏ cũng bị ngẹt lại vì khóc, làn da trắng đỏ ngần ngần đầy đắng cay. Hữu Đông cứ tựa vai và đắm mình trong nước mắt, cậu không còn bận tâm từng giờ đang trôi qua trên chiếc đồng hồ treo tường.
Cậu nhắm nhẹ mắt lại, hình bóng của ba và mẹ cậu mơ màng xuất hiện, họ đang nói chuyện vui vẻ về một việc gì đó trên xe và rồi màu đỏ bi thương đã chảy dài trên trán của họ. Họ đã rời xa Hữu Đông vĩnh viễn.
" Ba mẹ . . hức . . .Xin hai người hãy tha thứ cho con vì con không thể gϊếŧ chết kẻ địch của mình được bởi. . . hức. . .bởi vì trong bụng con cũng là một mạng sống "
Cậu đưa tay lên bụng, nhẹ nhàng xoa xoa nó. Dù sinh mệnh này chưa mang hình hài là một con người nhưng nó đã có linh hồn của nó. Hữu Đông luôn xem trọng mạng sống của một điều gì đó dù là nhỏ bé nhất, nên cậu không thể tự sát cũng không thể nhẫn tâm bỏ đứa bé đi bởi lẽ nó cũng mang dòng máu của cậu.
" Ta sẽ mang con đi thật xa, thật xa. Xa khỏi cái nơi địa ngục sống này. Ta sẽ cùng con làm lại một cuộc đời khác. Chỉ cần có con thì ta vẫn sẽ lựa chọn sự sống "
Cậu nén lại nước mắt, cánh tay mạnh mẽ lau đi những dòng lệ. Cậu mĩm cười, từng bước chân rời khỏi bức tranh ấy là từng bước kiên định.
Hữu Đông mở cửa, cậu nhìn Từ Hậu với một biểu cảm hoàn toàn khác. Anh cũng đã phải đứng đờ vài giây vì sự thay đổi của cậu. Không biết rằng suốt 5 tiếng trong căng phòng đó đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn cậu lúc này trong như một con người khác vậy.
" Từ Hậu, xin hãy giúp em hai chuyện cuối cùng này. Xong xuôi mọi thứ thì anh muốn em làm gì em cũng sẽ làm để đáp trả lại ân tình của anh "
Cậu nhẹ giọng. Từ Hậu cười nhạt, anh tiến đến ôm chầm cậu vào lòng.
" Anh không muốn gì từ em ngoại trừ nụ cười hạnh phúc và đừng khóc nữa "
Anh rất sợ nhìn cậu khóc. Khi cậu khóc anh ta rất đau, nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn đáng yêu bị những dòng lệ nuốt chửng khiến anh bức bối vì khốn khổ. Chính vì vậy anh không bao giờ muốn Hữu Đông buồn hay đau khổ cả.
" Hoàn thành xong việc này em hứa với anh rằng em sẽ không khóc nữa đâu "
Lời nói mang vài phần an ủi này làm cho Từ Hậu tin tưởng đến kì lạ. Anh ta chậm rãi buông tay, ánh nhìn như mong đợi lời khẩn cầu của cậu.
" Nói cho anh biết việc anh cần làm đi "
" Em muốn mang bức tranh này đến biệt thự Lâm gia "
Từ Hậu tròn mắt. Anh rất ngạc nhiên nhưng cũng không thể hỏi quá nhiều bởi vì đây là quyết định cuối cùng của cậu và anh muốn tôn trọng nó.
" Hiện tại bây giờ Hạ Phong đang lùng sục em khắp nơi nên biệt thự của Lâm gia rất dễ xâm nhập. Anh có thể cùng em đi ngây bây giờ "
Cậu gật đầu đáp lại. Từ Hậu rời đi để gọi người đến kiểm tra xung quanh biệt thự của Lâm thị, Hữu Đông thì điềm tĩnh mang bức tranh ra bên ngoài. Sau 30 phút trôi qua, họ đã kiểm tra rằng hiện tại Lâm Hạ Phong đang ở bến cảng nên cậu và anh có thể xuất phát.
" Em vào xe ngồi trước đi. Anh chỉnh lại dây buộc của bức tranh rồi sẽ vào ngây "
Từ Hậu ân cần nói. Cậu gật đầu, cả người thư giãn tựa vào xe. Nhìn Hữu Đông lúc này trong rất ung dung như thể chưa có bất kì chuyện gì xảy ra. Cậu không cười, cũng không khóc một cách đáng thương như lúc nãy nữa, Hữu Đông của lúc này tựa hồ một làn nước không thể bị khuấy động. Đôi mắt trong rất mạnh mẽ và có một ý chí tồn tại ngoan cường.
Từ Hậu bước vào xe, anh ta lén lén nhìn cậu nhưng tiếc là gương mặt Hữu Đông lúc này đang hướng ra cửa sổ nên anh đã không thể ngắm nhìn từng đường nét trên mặt của cậu. Anh nhấn chân ga, chiếc xe hướng đến biệt thự của Lâm gia.
Trên con đường được chiếu sáng bằng những ánh đèn vàng luôn hiện hữu bóng dáng của một vài cặp đôi đang vui vẻ tản bộ. Họ tự nhiên trò chuyện và cười đùa, Hữu Đông nhìn thấy có chút ghen tỵ trong lòng. Sự ấm áp đó là điều cậu từng ao ước nhưng chắc chắn mãi về sau cũng chẳng thể nào thực hiện được.
" Nhìn những người đang hạnh phúc ngoài kia thì em đã có một chút ích kỷ. Em đã nghĩ rằng:" Sẽ ra sao khi em sinh đứa con của anh ra và em từ bỏ nó, rồi đến với người khác, một người chắc chắn sẽ yêu em? Em trả thù anh bằng cách đó, để anh một mình chăm sóc đứa nhỏ " Liệu điều ấy có làm em cảm thấy hạnh phúc hơn không Hạ Phong? Hay nó chỉ càng làm em thêm vươn vấn anh? "
Cậu vén nhẹ lại từng sợ tóc đang bay của mình. Hữu Đông nhàn nhạt nở một nụ cười tươi khi nhìn vào những ánh đèn chíu sáng bên đường.
" Chắc chắn là không thể đâu. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ mình muốn đứa trẻ này lớn lên trong an yên, có thể khoẻ mạnh, môi luôn nở nụ cười hạnh phúc. Mình không muốn nó phải sống trong khổ cực như mình ngày xưa "
Cậu thở dài, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, cậu lại thấy chạnh lòng.
" Thôi thì từ bỏ vậy, nếu đã không thể giữ lại tình yêu nứt nẻ này nữa thì mình chỉ đành để bức tranh ấy thay mình cất giữ tình yêu mà mình dành riêng cho duy nhất mình anh ta"