Chương 13: Bảo Vệ Tình Yêu Của Chúng Ta

Hạ Phong mua xong số bút chì cho cậu thì hắn lại ngồi ngố ra, hắn vẫn chả hiểu tại sao hắn lại đi hứa mua cho cậu tận 10 cây bút. Hắn vừa giải quyết đống tài liệu trên bàn vừa suy nghĩ, giải quyết xong tài liệu thì hắn lại xem bản kế hoạch về sản phẩm mới của các cổ đông, xem xong xấp giấy kế hoạch đó hắn vẫn chưa nghĩ ra lí do tại sao hắn lại như vậy.

" Đây là thông tin mới về bà Trần Mễ Mễ ạ "

Nhất Nhất đặt điện thoại xuống bàn, ngây lúc này hắn mới thoát ra được cái suy nghĩ vớ va vớ vẩn của hắn từ sớm tới giờ. Hạ Phong cầm điện thoại lên xem, hắn nhăn nhó

" Bà ta đang trốn chui trốn nhủi như một con chuột nhắt nhỉ? "

" Vâng. Bà ấy đang tìm cách để đến thành phố bên cạnh ạ "

Nhất Nhất tắt điện thoại, anh ta đặt lại vào túi của mình. Hắn cầm cây bút lên xoay xoay

" Bà ta đang nghĩ đến đó thì tôi không dám làm gì bả sao? Tiếc cho bà ta là thật ra tôi chưa gϊếŧ bả là vì muốn nhìn bả phải chịu dày vò từ từ "

Hắn tức giận, tay dùng mạnh lực bóp khiến cho cây bút mực vỡ ống bảo vệ. Ánh mắt màu vàng kim như bén lửa, mùi pheromone hắn toả ra khiến cho Nhất Nhất phải lấy khăn tay bịch mũi lại.

" Cuối tháng này là đến lịch khám định kì của ngài đó ạ "

" Ngày hôm đó nhớ để trống lịch làm việc "

Hạ Phong tựa người ghế, hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cho Nhất Nhất rời đi. Anh ta cúi người chào, quay lưng đi đến cửa. Hắn ngồi im lặng một lúc thì đột nhiên nhớ đến tên của cậu, hắn cũng rất tò mò không biết lúc này cậu đang làm gì nên đành phải gọi Nhất Nhất quay lại.

" À- có chuyện bảo cậu làm "

" Ngài cứ dặn dò ạ "

Hắn xoay ghế lại giấu đi vẻ mặt khó xử của mình, Hạ Phong cũng chả hiểu tại sao hắn lại ngượng nghịu như vậy.

" Điện cho đồ chơi của tôi và hỏi cậu ta rằng cậu ta đến giờ nghĩ trưa chưa? "

" Nhưng mà thưa ngài . . . Cậu ta đâu có điện thoại đâu ạ "

Nghe câu trả lời này của Nhất Nhất hắn lại ngơ ra lần hai. Hạ Phong quạo quọ xoay ghế lại nhìn anh ta, biểu cảm của hắn lúc này trong tức giận vô cùng.

" Gì? Cậu ta sống ở thế kỷ nào vậy hả? "

" Chuyện đó thì tôi không rõ thưa ngài nhưng mà . . . Có thể là thời kì đồ đá ạ "

Nhất Nhất cười nhẹ nụ cười thương mại. Hạ Phong thở dài, hắn chóng tay lên trán xoa xoa hai thái dương một cách bất lực.

" Bảo với Nhị Nhị là trước khi đi đón cậu ta thì ghé chi nhánh gần đó lấy đại cái điện thoại đưa cậu ta sài đi, nhớ cài luôn GPS để tránh tình trạng cậu ta đi kiếm bà mẹ của cậu ta "

Hắn vẫy vẫy tay đuổi Nhất Nhất đi lần nữa, lần đi này anh ta đã đi chậm hết mức có thể vì sợ rằng cái ông này lại trái gió trở trời biểu anh quay lại nữa, nhưng may thay hắn đã vẫy vẫy chứ không có ngoắc lại. Sau khi Nhất Nhất rời khỏi thì hắn lại bắt đầu quay trở lại cái suy nghĩ cũ đó là tại sao hắn lại hứa mua cho cậu 10 cây bút chì và thêm một suy nghĩ mới đó là tại sao hắn lại mua điện thoại cho cậu.

" Ủa rồi sao mình lại làm mấy chuyện dư thừa như vậy với con của kẻ địch chứ? Rồi mất cái quái gì mình lại tò mò giờ nghĩ trưa của đồ chơi? "

Hạ Phong cũng chả hiểu tại sao hôm nay hắn lại bỗng nhiên nghĩ đến cậu, từ lúc mà tim hắn đập mạnh thì hắn liền khác lạ. Bình thường hắn chả bao giờ rảnh đến nổi đi quan tâm người khác đâu, đây là lần đầu tiên hắn như vậy nên còn nhiều bỡ ngỡ.

" Quả nhiên là bệnh tim gây ra các biến chứng xấu lên não đây mà. Cuối tháng này phải lập tức đi khám ngây thôi "

Hắn căng thẳng khoanh hai tại lại, Hạ Phong đâu có ngờ bệnh của hắn nặng đến như vậy chứ, nay căng bệnh đó đã biến chứng tới não của hắn mất rồi.

______________

Hữu Đông lúc này thì đang mệt mỏi nằm dài trên bàn học, cậu đang rối bù trong dòng suy nghĩ của mình.

" Anh thư ký Nhị Nhị đó lúc nào cũng đến đón mình hết thì làm sao mình đi khám được đây? "

Cậu thở dài, cái nét mệt mỏi đó khiến cho Lưu Hoà ngồi ở trên cũng cảm thấy mệt theo cậu. Cậu ta đi đến kí một cú đầy yêu thương lên đầu của Hữu Đông.

" Cậu làm gì thở dài như chán đời vậy? "

" Cậu không có hiểu đâu "

Lưu Hoà nổi cục tức trên trán, từ đó giờ cậu ta ghét nhất là chưa nói mà bảo người ta không hiểu.

" Nói đi tôi giúp cậu "

" Tôi đang suy nghĩ đây này "

Tiếng chuông thông báo đã hết giờ nghĩ trưa vang lên, Lưu Hoà bực bội quay về chỗ ngồi, Hữu Đông thì vẫn tiếp tục nằm dài trên bàn suy nghĩ. Hồi xưa đến giờ mấy dụ động não này cậu rất dở, biểu cậu làm toán hay tả văn giỏi thì chắc chắn chỉ có trong mơ nhưng bảo cậu vẽ thì chỉ cần cho cậu một cây bút chì và một cục tẩy thì bắt cậu vẽ suốt đời cậu cũng chịu.

" Mình nên nói gì để Nhị Nhị cho mình đi mà không nghi ngờ đây ta "

Cậu cắn cắn cây bút bi trên bàn, Hữu Đông càng suy nghĩ vu vơ tay lại càng theo thói cũ mà gãi gãi vào miệng vết thương đang được băng bó sơ sài kia. Cậu cũng chả cảm thấy đau vì những dòng suy nghĩ cứ quanh quẩn ấy. Cậu gãi rồi lại gãi cho đến khi cậu cảm nhận được một chút ẩm ướt từ tay, Hữu Đông đưa lên nhìn thì đôi mắt xám boàng hoàng, cái chất ẩm ướt đó là máu từ miệng vết thương của cậu, cứ mỗi lần không để ý là cậu sẽ lại động vào miệng vết thương và khiến cho nó loét ra.

" Lại như vậy nữa rồi! Đến khi nào thì mình mới hết cái căng bệnh khốn kiếp này đây "

Cậu cắn chặt môi, Hữu Đông cố gắng lấy băng gạt trong túi cặp ra băng lại, lúc này tâm trí cậu rối bù, nên chỉ quắn đại lớp mới lên lớp băng cũ. Cậu mệt mỏi ụp mặt xuống bàn lần nữa

" Tý nữa mình nói đại là ghé nhà Lưu Hoà và bảo anh ta 30 phút nữa ghé rước mình. Có khi nói như vậy thì anh ta sẽ không mấy để ý đến "

Hữu Đông uể oải, cậu nhìn trông chả có nổi một miếng sức sống. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, giờ học của Hữu Đông kết thúc. Cậu cùng Lưu Hoà đi ra cửa, chiếc xe hơi đen, được đậu sẵn bên ngoài. Nhị Nhị đi xuống, trên tay cậu ấy là một túi giấy sang trọng. Hữu Đông cùng Lưu Hoà đi tới, cậu ấp a ấp úng nói

" Tôi . . . À- thì tôi định . . định là ghé nhà bạn một chút á. Khoảng 30 - 50 phút nữa anh quay lại đây đón tôi được không ? "

Nhị Nhị lúc đầu im lặng không đáp, sau vài phút im lặng cậu ta chỉ gật đầu và chạy xe đi. Nhìn thấy chiếc xe hơi đen đó dần dần xa thì cậu nhẹ nhõm vô cùng, Hữu Đông quay sang nhìn Lưu Hoà

" Cảm ơn cậu nha. Tôi đi trước đây! "

Cậu hì hục chạy đi bỏ lại một Lưu Hoà chưa kịp hỏi cậu về Nhị Nhị là ai và cả cậu đi đâu. Lưu Hoà chỉ biết ôm cục tức đạp xe đi về.

" Nhất định ngày mai phải hỏi cho rõ ngọn ngành "

___________

Nhị Nhị sau khi chạy xe đi được một lúc thì cậu ấy dừng bên cạnh góc đường, cậu ta lấy điện thoại ra và gọi đến cho Nhất Nhất. Biểu cảm trên gương mặt vẫn giữ y một vẻ lạnh nhạt

" Anh nghe nè! "

" Đồ chơi của ngài D bảo là đến nhà bạn một chút sẽ về. Em có nên báo cho ngài D không hay là cứ bỏ mặc như vậy? "

" Không cần đâu. Em chỉ cần để ý đến việc cậu ta có liên hệ với ai lạ hay không thôi, việc bạn của cậu ta thì chúng ta đã nắm rõ rồi mà "

" Vâng ạ "

Nhị Nhị tắt máy, ánh mắt và mùi pheromone bất an của cậu ấy dần tắt. Cậu ta lấy tấm ảnh của mình và Nhất Nhất ra xem, nụ cười tươi rói đầy vui vẻ khẽ hiện lên.

" Chúng ta nhất định phải luôn luôn trung thành với ngài D. Bảo vệ ngài ấy và bảo vệ tình yêu của chúng ta "