Chương 9.1: Chúng ta xí xóa (1)

Bầu không khí trở nên cháy bỏng.

Cảm giác mất kiểm soát đầy bất an dần lan tràn.

Heinz ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, hô hấp thả nhẹ, màu mắt thâm trầm, anh chăm chú nhìn Hạ Dập, một tay ôm lấy thắt lưng Hạ Dập, ấn chặt cậu vào trong ngực, Hạ Dập đã hoàn toàn vùi trong ngực anh, nương theo ánh mắt của Heinz, làn da trắng nõn nơi cổ thiếu niên đã trở nên ửng đỏ, ánh mắt anh hơi thay đổi, tuyến thể ở sau gáy tỏa ra mùi hương trí mạng, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái là anh có thể hoàn toàn có được thiếu niên trong lòng.

Những việc còn lại có thể đợi đến sau này.

Hạ Dập sẽ không trách anh.

Một giây sau, Heinz ôm lấy Hạ Dập, cúi đầu xích lại gần cổ Hạ Dập, hít một hơi thật sâu, yết hầu khẽ cử động, siết chặt bàn tay, đặt thiếu niên lên trên giường mềm mại của mình.

Bình thường gần như không thể ngửi thấy chút mùi pheromone nào của thiếu niên, nhưng bởi vì động tình, giờ phút này ngập tràn các ngóc ngách trong gian phòng đã không còn là hương cỏ cây thơm ngát nữa, mà là hương thơm đậm đặc và diễm lệ.

Cực kỳ giống bông hoa nở rộ vào ban đêm.

Hoa nhài đêm trong truyền thuyết, ban ngày chỉ có cành lá, hoa chỉ nở rộ vào ban đêm, là hóa thân của thần Bóng Đêm, chỉ có sứ giả bươm bướm nữ thần Cypheromoneus mới có thể tìm được.

Ánh mắt quyến luyến trên người Hạ Dập, mái tóc đen ướt nhẹp cùng với ánh mắt mờ mịt mà vô tội.

Nhóc hư hỏng này ——

Heinz thở hắt ra một hơi, sờ lên trán Hạ Dập, tiếng nói khàn khàn: “Đợi tôi, tôi đi tìm bác sĩ ——”

Anh bứt ra rời đi, nhưng góc áo bị níu lại.

Hạ Dập ngồi dậy, khóe mắt đỏ hoe, trong mắt mang theo hơi nước mờ ảo, một tay cậu chống đỡ cơ thể, một tay nắm lấy áo của Heinz, nghiêng đầu nhìn anh, chiếc áo vốn cũng chưa được mặc kỹ càng, lúc này cổ áo lệch đi, lộ ra đường cong mê người của nửa bả vai, xương quai xanh và cần cổ, ấn ký màu đen trên bả vai trái bởi vì nhiệt độ lên cao mà xung quanh phiếm hồng, nổi bật trên làn da trắng nõn, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Mùi hương trên người Heinz quá thơm quá ngọt, cũng rất thoải mái, khí tức băng tuyết này có thể dập tắt ngọn lửa đang mặc sức thiêu đốt trong người mình.

Vì sao anh lại muốn đi?

Đầu óc Hạ Dập đã hoàn toàn mơ hồ, nghi hoặc nhìn Heinz.

Cậu không thể để Heinz đi.

Thế là Hạ Dập níu góc áo Heinz lại, bắt lấy cổ tay anh, kéo xuống, đè ngược lại Heinz xuống dưới giường, ôm chặt lấy anh, mặc cho khí tức băng tuyết lượn quanh người mình.

Không đủ, như thế này vẫn chưa đủ, ánh mắt Hạ Dập chần chừ trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Heinz, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng của anh.

Không chút do dự, Hạ Dập nhẹ nhàng hôn lên.

Dường như Heinz muốn đẩy cậu ra.

Hạ Dập hơi tức giận đè tay Heinz lại.

Nụ hôn của cậu không có kỹ thuật, giống như con vật nhỏ ướŧ áŧ hôn loạn khắp nơi.

Hô hấp Heinz không nhịn được càng thêm dồn dập.

“Tiểu Dập ——”

Tiếng nói khàn khàn của Heinz vang lên bên tai.

Hạ Dập mê ly ngẩng đầu.

Tiếng nói khàn khàn mang theo rung động không dễ phát hiện ra: “Cậu thích tôi không?”

Hạ Dập không chút do dự gật đầu: “Thích.”

Sao cậu lại không thích Heinz chứ? ——

Thế giới của cậu chỉ có một màu đen kịt, là Heinz mang ánh sáng tới bên cậu.

Nghe thấy câu trả lời của Hạ Dập, đầu ngón tay vuốt ve gò má cậu của Heinz hơi khựng lại, hô hấp Hạ Dập ngày càng gấp rút, không nhịn được cọ cọ vào đầu ngón tay vừa dừng lại của Heinz.

Một giây sau đó, trời đất quay cuồng, Hạ Dập bỗng bị Heinz ôm vào trong lòng.

Heinz vén tóc Hạ Dập ra, nhìn tuyến thể nằm trên sau gáy trắng nõn: “Đợi lát nữa sẽ hơi đau, cậu nhịn chút.”

Răng nanh đâm rách tuyến thể của Hạ Dập, pheromone tựa như băng tuyết rót vào cơ thể đang nằm trong lòng mình, cùng với pheromone rót vào, cơ thể trong lòng liên tục run rẩy, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn đáng thương.

Cực kỳ giống như con mồi bị thiên địch ngậm trong miệng.

Heinz nắm thật chặt ——

Trong thời điểm này, không một Alpha nào sẽ để cho Omega của mình chạy trốn, đây là ham muốn chiếm giữ đã khắc vào trong bản tính.

...

Đêm đã khuya.

Hạ Dập mê man trong ngực anh.

Trong không khí còn vương hơi thở mập mờ.

Thiếu niên trong ngực không nhịn được càng co rúc vào trong ngực anh, càng muốn dựa sát vào anh hơn.

Omega bị đánh dấu sẽ không nhịn được đến gần Alpha đánh dấu mình, mà Alpha cũng sẽ không cách nào kiềm nén ý muốn bảo vệ đối với Omega của mình.

Bây giờ anh nhìn thấy Hạ Dập liền không nhịn được muốn vĩnh viễn giấu cậu trong một nơi mà không một kẻ nào tìm đến được.

Điều này quả thật rất đáng sợ.

Không biết ngày mai tỉnh dậy sẽ như thế nào?

Heinz cười gượng.

Cho dù Hạ Dập muốn mạng của mình, anh cũng theo ý cậu.

Vừa rồi nên làm đã làm, mà không nên làm cũng làm rồi.

Chỉ là không hoàn thành đánh dấu cuối cùng mà thôi.

Dù sao ở thời đại này, phẫu thuật tẩy đánh dấu cuối cùng không chắc thành công mà còn rất đau đớn. Bị Alpha mình không thích đánh dấu, lại không cách nào tẩy đi, điều này có thể nói là trí mạng đối với một Omega.

Cho dù muốn có được thiếu niên trong lòng như thế nào.

Anh cũng không thể làm như vậy.

Ánh mắt anh nhìn xuống vòng eo phẳng lì săn chắc lộ ra bên dưới bộ đồ ngủ của thiếu niên, bàn tay to rộng không nhịn được phủ lên.

Biết rõ ràng vừa rồi không hoàn thành kết ấn trong khoang sinh sản.

Nhưng anh vẫn không nhịn được nghĩ tới ——

Nếu như có thể có một đứa con với Tiểu Dập, vậy thì tốt biết bao.