Chương 4: Biếи ŧɦái(1)

Trạng thái này giằng co một đoạn thời gian.

Hơi thở Phong Mân dần dần trở nên nặng nề, đột nhiên hắn nâng mắt lên, trong con ngươi tràn ra một tia sát khí, sau đó Phong Mân nắm chặt tay, dùng sức đấm thật mạnh lên tường.

*Phanh* một tiếng thật lớn, nắm đấm đè trên mặt tường lạnh băng, trùng hợp bên ngoài có người đang xả lũ, bỗng nhiên nghe được động tĩnh khác thường, người kia sợ hãi.

Đối phương quay đầu lại, có chút cảnh giác nhìn phía sau cánh cửa, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, chỉ là cảm thấy không khí trong không gian nhỏ hẹp này, đột nhiên thay đổi, làm người ta có chút run rẩy.

Hình như có người ở trong một buồng riêng nào đó, nghe được tiếng động, hắn đoán, có thể là uống say, nếu là cái khác, chắc không phải chuyện mà hắn đang tưởng tượng đi.

Kéo khóa lên, người đàn ông nhanh chóng rời đi.

Trùng hợp mấy ngày hôm trước vừa có tin tức, nói là ở trong một wc công cộng nào đó, có người bị một tên say rượu đâm chết.

Trong chớp mắt, hắn nghĩ đến chuyện này.

Đi quá nhanh, tay cũng quên rửa.

Buồng riêng, Phong Mân thu nắm đấm lại, xương ngón tay đập mạnh lên bức tường cứng rắn, một đấm này, hắn không hề nương tay, chỗ khớp xương ngón tay bị vỡ, máu tươi màu đỏ tràn ra.

Cúi đầu nhìn chất lỏng màu đỏ tươi kia, đau đớn bén nhọn làm dịu phần tàn nhẫn đang muốn bùng nổ trong đầu Phong Mân.

Khi còn ở nước ngoài chữa bệnh, bác sĩ chủ trị của Phong Mân đã dùng rất nhiều biện pháp, giúp kéo dời phần sát khí này, xác thật thành công.

Hắn gấp không chờ nổi mua vé máy bay về nước, sau đó trong một đoạn thời gian rất dài, nếu Phong Mân cảm thấy nhịn không được nữa, hắn sẽ đập đồ vật.

Căn nhà ở nước ngoài kia, có rất nhiều đồ vật chuyên dùng để Phong Mân phá.

Có đôi khi, điện thoại, máy tính, Phong Mân cũng đập, lúc nào bên người hắn cũng có vệ sĩ.

Nếu nói là thuê để bảo vệ Phong Mân, còn không bằng nói là bảo đảm Phong Mân sẽ không làm hại người khác.

Phong Mân cũng từng cho rằng chứng bệnh của mình đã dần được cải thiện, nhưng xem ra, tình huống bây giờ giống như càng trở nên xấu hơn.

Thật sự chuyển biến xấu sao?

Phong Mân nâng bàn tay trái không dính máu, lấy điện thoại trong túi ra, bấm mật khẩu mở khóa, hình nền màn hình chính là Trì Yến, tấm hình này Phong Mân nhớ rõ, ngày đó hắn hẹn Trì Yến, cùng nhau đi xem một bộ phim trong nước.

Đối với chuyện các cặp đôi đi xem phim linh tinh, thật ra Phong Mân không có hứng thú lắm, nhưng nếu Trì Yến muốn xem, vậy hắn nhất định đi cùng anh.

Phong Mân nhớ lại lúc đó, hắn đang ngồi trên xe ô tô chờ Trì Yến.

Vài phút sau Trì Yến xuất hiện, đứng ở bên cạnh ô tô, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Phong Mân, hắn nói rằng mình đã tới, kết quả Trì Yến tìm mãi vẫn không thấy người.

Sau đó một cái đèn flash nháy ở bên cạnh, có người đang chụp lén anh.

Trì Yến hơi nhíu mày, anh không quá thích bị người chụp lén, nếu muốn chụp, trực tiếp chụp, lén lút, làm cho người ta có cảm giác không tốt lắm.

Trì Yến quay đầu, đôi mắt hơi nâng, nhìn thấy người chụp không phải người nào xa lạ, mà là anh người yêu của mình, trong nháy mắt, lúm đồng tiền bên má trái trên gương mặt lập tức xuất hiện.

Lúc đó là chạng vạng, màu hồng chiếm một nửa bầu trời, ánh sáng màu đỏ lộng lẫy, chiếu lên người Trì Yến.

Trong khoảnh khắc đó, Phong Mân không chút do dự cầm điện thoại chụp lưu lại, có điều là hắn lấy đôi mắt làm camera, lưu hình ảnh này thật sâu vào trong trí nhớ.

Phong Mân mở cửa xe ra, hai ba bước dài đi đến bên cạnh Trì Yến.

Sau đó làm một hành động, làm Trì Yến lùi vài bước chân.

Phong Mân cúi người hôn lên lúm đồng tiền trên mặt anh.

Khi nhìn thấy tấm hình này cùng với nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ, sát khí và tối tăm dưới đáy mắt Phong Mân chậm rãi dịu xuống.

Cầm lấy điện thoại, Phong Mân nhắm mắt lại, biểu cảm vô cùng thành kính, hôn môi lên người trong ảnh.

Xương ngón tay ở tay phải truyền đến từng trận đau nhức, Phong Mân nhịn đau rất giỏi, đây mà là người khác, một đấm lên tường mạnh như vậy, có lẽ đã sớm ôm tay kêu gào.

Phong Mân sẽ không, buông tay phải rơi tự do, máu đều nhỏ xuống sàn, để giảm bớt lượng công việc của nhân viên vệ sinh, Phong Mân cố ý để máu nhỏ vào trong bồn cầu.

Đơn giản chỉ là trầy da, mạch máu chưa bị thương, máu vẫn chảy nhưng tốc độ sẽ dần dần chậm và ít lại.

Có lẽ còn cần một chút thời gian, Phong Mân biết không thể ở trong này quá lâu.

Hắn không xác định bên ngoài còn có người hay không, cho dù có, Phong Mân cũng không thèm để ý.

Phong Mân mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài, hai người đưa lưng về phía hắn xả lũ.

Bọn họ có quen biết đang nói chuyện với nhau, không ai chú ý đến Phong Mân ra tới.

Phong Mân từ phía sau hai người đi qua, tay trái cầm lấy mu bàn tay phải, chặn máu đang chảy ra, hai ba bước đi đến trước bồn rửa tay, vặn vòi nước, dòng nước lạnh băng xối lên miệng vết thương, lại mang đến đau đớn rất nhỏ.

Rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm dòng nước trong suốt biến thành máu loãng, khéo miệng Phong Mân vốn dĩ bằng phẳng, thế nhưng ngoài ý muốn cong lên.

Hai người kia xả nước xong đi đến rửa tay, một trong hai đứng bên cạnh Phong Mân.