Chương 1: Trùng hợp gặp lại bạn trai cũ(1)

Đi tham gia bạn học tụ hội, gặp được bạn trai cũ hảo tụ không hảo tán thì phải làm sao?

Vặn khóa cửa đẩy vào, Trì Yến vừa nhấc mắt là có thể thấy được thằng người yêu cũ.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo hưu nhàn màu trắng, bên vai trái có ba sọc màu đỏ rượu, toàn thân vừa lạnh lùng vừa đẹp trai.

Hắn có ngũ quan hài hòa, vẻ mặt lạnh nhạt, ngồi ở giữa một đám tươi cười xán lạn có chút không hợp nhau lắm.

Ánh mắt Trì Yến nhanh chóng quét một vòng, dưới con dao của năm tháng, các bạn học khác đều thay đổi rất nhiều.

Kể cả bạn trai cũ của anh, gương mặt vẫn giống như ba năm trước đây, thậm chí so với ba năm trước càng thêm thành thục và có lực uy hϊếp.

Không thể phủ nhận, bạn trai cũ Phong Mân có một vẻ ngoài rất tốt, gợi cảm, hormone bùng nổ cái loại này.

Nếu mà Phong Mân lớn lên xấu một chút, thì lúc trước Trì Yến cũng sẽ không hẹn hò với hắn.

Chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, Trì Yến đã rõ ràng, trong phòng mọi người đều tập trung ở chỗ Phong Mân.

Cái gọi là thiên chi kiêu tử, có lẽ chính là giống như hắn ta vậy.

Sinh ra trong gia đình giàu sang, nhà vừa có quyền vừa có thế, chính hắn cũng tập hợp vô số ưu điểm trên người.

Ngoại hình anh tuấn, tùy tiện mặc một bộ quần áo, ngồi hay đứng đều giống như người mẫu bìa tạp chí, lúc trước Trì Yến xem như nhất kiến chung tình với Phong Mân, chung chính là cái mặt của hắn.

Phong Mân có một đôi mắt thâm thúy rất mê người, khi hắn tập trung chăm chú nhìn bạn, sẽ làm bạn cảm thấy bản thân chính là duy nhất, là toàn bộ thế giới của hắn.

Mà Phong Mân cũng biết được Trì Yến thích xem mình như vậy, cho nên vẫn luôn ở trước mặt anh ra vẻ thâm tình.

Ba năm trước đây, nếu Phong Mân nhìn anh như vậy, Trì Yến sẽ bị mê hoặc, không động đậy được.

Hôm nay ba năm sau, hoặc là phải nói một buổi tối của ba năm trước đây, khi Phong Mân thất hứa, không đến tiệc sinh nhật Trì Yến chuẩn bị cho hắn, lúc đó Trì Yến đã hiểu rõ.

Anh sẽ không mắng con mẹ nó tình với chả yêu, Trì Yến sẽ không kích động như vậy, anh cầm di động, đôi mắt không rời mà nhìn tin nhắn chia tay Phong Mân gửi đến.

Chỉ đơn giản một câu, đến cả tên Trì Yến cũng không có.

“Chúng ta chia tay đi."

Năm chữ không hơn không kém, chỉ vỏn vẹn năm chữ, Trì Yến muốn lướt cũng lướt đi không nổi.

Cái bánh sinh nhật kia, Trì Yến ăn hai ngày mới xong, vì chuẩn bị sinh nhật cho Phong Mân, anh còn cố ý lên mạng tìm công thức, xem video, chính tay mình làm ra.

Đó là cái bánh kem ăn ngon nhất mà Trì Yến làm, và cũng là cái bánh kem cuối cùng Trì Yến tự tay làm.

Sau này Trì Yến đã không động đến nữa.

Mọi người trong phòng nói chuyện quên cả trời đất, vì cửa ở chỗ khá khuất, cộng thêm ánh mắt đám người đều nhìn về phía Phong Mân, cho nên dù Trì Yến đứng ở ngoài cửa mười mấy giây, cũng không ai phát hiện anh đã đến.

Có lẽ nếu Trì Yến đóng cánh cửa đã mở này lại, cũng sẽ không ai phát hiện anh đã từng tới đây.

Ý nghĩ rời đi vừa lóe lên được một chút, giây sau đã bị Trì Yến đè xuống.

Lại lần nữa nhìn thấy bạn trai cũ, trong lòng Trì Yến cũng không có rung động gì.

Gặp thì gặp, bọn họ còn có thể xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ còn có thể tiếp tục nối lại tình xưa chắc?

Nối cái con khỉ khô ấy.

Trì Yến anh không có sở thích bới lại rác rưởi trong thùng rác.

Lúc trước Phong Mân đột nhiên rời đi, nhắn tin chia tay với anh, Trì Yến cũng đã từng nghĩ đến, có thể Phong Mân gặp phải chuyện gì, hoặc có vấn đề sức khỏe, hay là có lý do bất đắc dĩ khác.

Tốt xấu gì cũng là người bạn trai đầu tiên của anh, Trì Yến vẫn rất thích Phong Mân.

Thử đi điều tra một chút, Phong Mân không xảy ra chuyện, thân thể cũng rất tốt, nghe nói còn cùng vị hôn thê xuất ngoại, đi nước ngoài học nghiên cứu sinh.

Sau khi biết chuyện, Trì Yến dừng điều tra, đêm đó về nhà uống rượu đến say mèm.

Say đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh lại, Trì Yến thu dọn đồ đạc của mình, phòng ở là Phong Mân thuê, giao hai năm tiền thuê nhà, khắp cả phòng đều có thể thấy được đồ vật của Phong Mân, anh sẽ không nhìn cảnh sinh tình, chỉ là Trì Yến cảm thấy phần tình cảm say đắm trong quá khứ bị đút cho chó ăn.

Trì Yến kéo vali, đi ra ngoài thuê khách sạn, còn phòng ở, Trì Yến liên hệ chủ nhà lui phòng.

Ở khách sạn mấy ngày, Trì Yến thuê phòng khác ở.

Anh không phải người không đi ra được thất tình.

Vốn dĩ Trì Yến cũng cho rằng chính mình sẽ mất một đoạn thời gian, sau này anh mới biết được, thì ra bản thân cũng có một phần bạc tình đến vậy.

Người đã từng thích rất nhiều, sau khi đối phương nói chia tay, Trì Yến ý thức được chính anh cũng không phải quá đau lòng.

Ngược lại giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu sau này Trì Yến vui vẻ, ăn uống tốt, còn có thể béo lên một chút.

Nắm then cửa, Trì Yến đẩy đi vào.

Rời đi?

No, no, no, lúc trước người nói chia tay, người tồi cũng đâu phải là anh.

Người nên cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, thế đéo nào cũng không nên là Trì Yến anh.