Chương 4

Chân cậu vừa mới chạm đến sàn nhà, bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Giản Hủ bị tiếng gõ cửa dọa cho nhảy dựng, ngã ngồi trên giường vô cùng hoản loạn.

Lệ Thừa Diễm cũng kinh ngạc, lúc này ai mà đến sẽ phát hiện cậu đã ngủ cùng với diễn viên của đoàn phim. Mọi việc nhất định sẽ nháo nhào lên, khónmà giải quyết.

Tiếng gỡ cửa vẫn vang lên không ngừng,nLệ Thừa Diễm bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Giản Hủ kéo cậu về hướng nhà vệ sinh, "Cậu hãy mau trốn trong nhà vệ sinh đi."

Giản Hủ vui vẻ đồng ý, cậu cũng không muốn để người khác biết mình cùng với đàn ông lăn giường.

Lệ Thừa Diễm cứ tưởng rằng người đến là người đại diện cửa mình nhưng sau khi mở cửa thì phát hiện là nữ phụ số 2 Khâu Miểu.

"Lệ ảnh đế, buổi sáng tốt lành." Khâu Miểu cúi người chào hắn.

Lệ Thừa Diễm sắc mặt có chút không vui mà nhíu mày hỏi, "Có việc sao?"

"Có, chúng ta đi vào trong rồi nói."

"Không được." Lệ Thừa Diễm một mặt cự tuyệt, cơ thể hắn đứng lặng ở cửa, đem cửa phòng chắn đến kín mít, "Nam nữ

thụ thụ bất thân, vạn nhất bị paparazzi chụp được vô cùng phiền toái, cô không nghĩ đến nhưng tôi nghĩ đến, cô cứng đứng ở đây mà nói."

Khâu Miểu trên mặt lập tức xuất hiện biểu tình ủy khuất, trề môi tỏ vẻ đáng thương gật đầu, bất giác trên gương mặt của cô ta lạch cạch lấm lem nước mắt.

Người phụ nữ nãy chỉ cần một giây đã khóc khiến cho Lệ Thừa Diễm bất giác chấn kinh tay chân luốn cuốn, "Cô đừng khóc, có gì thì nói, cô ......"

Mưu kế thực hiện được, Khâu Miểu tranh thủ lúc hắn đang hoản loạn nhanh nhẹn đẩy cửa phòng giống như gió xoáy vọt vào trong.

Liếc mắt trên chiếc giường hỗn loạn cô lặp tức chuyển hướng sang nhà vệ sinh .

Lệ Thừa Diễm trong lòng cả kinh, vội vàng đuổi theo đi.

Trong phòng vệ sinh trống rỗng, một bóng người đều không có.

"Cô muốn làm gì?"

Đối mặt với sự chất vấn của Lệ Thừa Diễm, Khâu Miểu xấu hổ gãi tóc, "Cái kia , Lệ ảnh để tôi có thể mượn nhà vệ sinh của anh dùng một chút hay không?"

"Không thể, mời cô đi ra ngoài!" Lệ Thừa Diễm sắc mặt âm trầm, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm, ngữ điệu cực kỳ lạnh nhạt.

Khâu Miểu thấy không giữ được thể diện, che miệng khóc sướt mướt mà chạy, cô ta tỏ vẻ giống như ai đó vừa mới khi dễ cô.

Một chút thương hoa tiếc ngọc không có, Lệ Thừa Diễm, dùng sức đóng cửa lại ,quay đầu lại vừa vặn thấy tiểu thiếu niên từ đáy giường bò ra.

"Còn nhìn nữa tôi móc đôi mắt của anh xuống, đồ lưu manh !" Giản Hủ khó chịu mà trừng hắn liếc xéo hắn một cái, rồi

tiến đến nhà vệ sinh đi tắm rửa. Phòng khách sạn này vô cùng sạch sẽ, cậu nằm dưới đáy giường một hạt bụi cũng không thấy.

Trong phòng tắm, Giản Hủ đứng dưới vòi sen nước chảy khắp cơ thể cậu. Nhìn một cái cậu với tay lấy một ít sữa tắm tính toán tẩy rửa một phen, ánh mắt cậu va vào hình ảnh bản thân trước mặt, đồng tử co rụt lại, dừng lại động tác .

Đập vào mắt, là làn da trắng nõn của cậu khắp nơi đều là một mảnh xanh tín, thậm chí còn có dấu răng....

.........