Chương 2

Giản Hủ nhanh chóng rửa mặt , cậu bò lên giường tính toán dùng di động tiếp tục xem phần con lại chưa xem xong.

Cậu phi thường muốn biết vai chính rốt cục có thể hay không đáp ứng tên đại lão kia bán thân cho hắn. Kết quả lại phát hiện trang wed xem tiểu thuyết kia không mở ra, vẫn luôn hiện "404", Giản Hủ tức giận đến đấm giường, cậu vẫn kia trì truy cập trang web hơn nữa giờ nhưng cuối cùng vẫn như thế không truy cập được đành ấm ức mà đi ngủ.

Ngày mai còn phải dậy sớm huấn luyện nếu dậy muộn lại bị phạt.

*

"Giản Hủ, Đạo diễn gọi cậu lát nữa qua ăn cơm, nhớ rõ sau khi kết thúc công việc thì đến sớm một chút.

"Vâng, em đến ngay đây."

Đây là 3 giờ sau khi Giản Hủ phát hiện bản thân đã xuyên thành vai chính trong bộ tiểu thuyết tối hôm qua cậu đã đọc, trước mắt cậu đang ở trong đoàn phim diễn vai quần chúng.

Dựa theo thời gian diễn ra, trong tiểu thuyết viết chính là vai chính trong buổi liên hoan lần này không có đi, mà thay vào đó đi về nhà kết quả lại phát hiện bạn trai cùng người phụ nữ khác lăn

giường, vai chính còn bị tên tra nam tiện nữ kia sỉ nhục lăn mạ .

Ngày hôm sau, vai chính thương tâm đi đến đoàn làm phim kết quả lại nhạn được thông báo của đạo diễn bị khai trừ, mất đi cơ hội lần đầu ra mắt công chúng, dẫn đến cuộc sống về sau vô cùng khó khăn.

Tỷ như, nghèo đến lưu lạc đầu đường, ngủ vòm cầu, không tiền ăn cơm. Về nhà bắt gian có thể nhưng hiện tại không cần thiết.

Bây giờ cậu còn có càng chuyện quan trọng hơn đó là phải tìm ra cái kia đại lão là ai? Sau đó rời xa hắn!

Buổi tối 7 giờ, Giản Hủ đúng giờ ngồi ở nhà ăn, có cơm ngon lại miễn phí như vậy có ngu mới không ăn.

Đạo diễn bao toàn bộ khách sạn để tổ chức tiệc, diễn viên quần chúng cùng mấy nhân vật nhỏ họp thành một nhóm ở trong đại sảnh ăn cơm, diễn viên chính cùng nhà đầu tư họp thành một nhóm thì tại phòng dùng cơm.

"Ai, Tiểu Hủ, cậu xem cậu lớn lên đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều cô gái thích cậu đi? Tới, chị kính cậu một ly, chỉ với gương mặt này của cậu về sau nhất định sẽ nổi tiếng"

Giản Hủ lớn lên phấn nộn, giống nhà bên tiểu nam sinh, các chị gái ở đoàn phimnđều vô cùng chiếu cố hắn.

Không thể từ chối, cậu chỉ có thể căng da đầu cầm lên một ly rượu mà uống, vẫn còn may chỉ là rượu trái cây có nồng độ không cao lắm.

Uống một lát sau Giản Hủ đi nhà vệ sinh trên, trong lúc cậu đi nhà vệ sinh ly rượu của cậu ở trên bàn đã bị người khác giở trò, khi cậu quay trở lại không một chút nghi ngờ đêm ly rượu uống hết.

Ở trong phòng bên trong nam chính Lệ Thừa Diễm cũng bị các nhà đầu tư cùng đạo diễn thay phiên chuốc rượu, hiện tại hắn mới 30 tuổi nhưng khả năng diễn xuất của hắn được rất nhiều đạo diễn khen ngợi, danh xưng ảnh đế này hắn đoạt được vô cùng xứng đáng.

Lệ Thừa Diễm bình thường không thích uống rượu, cũng không ai dám chủ động rót cho hắn. Cách đây hai ngày hắn vừa đoạt được danh hiệu ảnh đế, đạo diễn đích thân mời cậu ăn bữa cơm này mục đích chủ yếu chính là để chúc mừng hån.

Lệ Thừa Diễm Không thể nào chỉ ngồi đó đến một ly cũng không uống như vậy là không chừa mặt mũi cho đạo diễn rồi nên đành uống.

Có ly thứ nhất sẽ có ly thứ hai, một ly lại đến một ly, cứ thế hết người này đến người khác vây quanh rót rượu cho hắn cuối cùng không biết đã uống bao nhiêu.

Không biết bị rót rượu bao lâu, Lệ Thừa Diễm đầu đau như búa bổ nhận lời chúc mừng của mọi người rồi siêu siêu vẹo vẹo mà trở về phòng của mình.

Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên Giản Hủ cảm giác cơ thể vô cùng nặng nề làm cậu hô hấp hơi nặng nề, như có gì đó đang đè ở trên người cậu vùng vẫy đẩy như thế nào cũng không được.

Cậu cho rằng có thể là quỷ áp giường nên không quan tâm nữa lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau thời điểm Giản Hủ tỉnh lại, cậu cảm thấy mí mắt nặng nề không thể mở được, cậu lăn lộn giẫy giụa một lát sau mới có thể chầm chậm từ tử mở mắt ra.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào khắp căn phòng theo ô cửa sổ vô cùng ấm áp, Giản Hủ theo bản năng giơ tay che đi ánh nắng, một cảm giác đau nhức lan tỏa ra khắp người, cậu không thoải mái mà rầm rì một tiếng.

Toàn thân xương cốt của cậu như là xe cán qua, cổ họng đau rát, toàn thân đau nhức không muốn nhúc nhích, đột nhiên cậu phát hiện mông đau một cách vô cùng lợi hại .

Giản Hủ nhăn mi lại, bắt đầu nhớ lại tốihỗ qua có phải hay không bản thân đã ăn nhiều ớt.

Đúng rồi, cậu làm sao về đến phòng?

Vẫn còn chưa suy nghĩ xong, bỗng nhiên bên eo của cậu nặng nề, Giản Hủ cúi đầu nhìn xuống hóa ra là một bàn tay cuảnđàn ông , bàn tay có hơi to hơn tay cậunnhưng vô cùng ấm áp mà ôm lấy eo cậu.

Cậu bình tĩnh mà đánh một cái ngáp, nâng lên hai tay dụi mắt, cậu sửng sốt khi nhớ ra điều gì đó tạm ngưng đọng tác dụi mắt.

Cánh tay thứ ba của cậu từ đâu mà ra?

Đ*t!

Giản Hủ kinh hô ra tiếng, vội vàng trở mình, chậm rì rì mà lăn xuống giương.

Lệ Thừa Diễm bị tiếng động của cậu làm cho tỉnh giấc, chậm rãi mở to mắt, vừa vặn ánh mắt Giản Hủ từ mặt đất bò dậy chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.

Giản Hủ: "!"

Lệ Thừa Diễm: "?"

Hai phút sau, Giản Hủ bọc chăn ghé vào trên giường, Lệ Thừa Diễm ăn mặc áo tắm dài ngồi ở mép giường, hai người nhìn nhau không nói gì.

Đối diện một lát, đồng thời mở miệng: "Tối hôm qua sao lại thế này?"