Chương 7: Vô lương tâm.

Edit: FAFOEVER.

Thời điểm Lận Gia Hòa đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tang Tri Tửu nhìn chằm chằm vào bàn để đồ ăn.

Nàng có chút lo lắng: "Tri Tửu, làm sao vậy?"

"Ăn không ngon miệng sao?"

Tang Tri Tửu lấy lại tinh thần, đặt đũa xuống nói chuyện cùng nàng một chút.

Lận Gia Hòa đưa cho nàng bản bệnh án, sầu não nói: "Với trạng thái này của cậu... ngày mai thật sự có thể xuất viện sao? Nếu không tớ lại đi tìm bác sĩ nói một chút, để cậu ở thêm vài ngày?"

Tang Tri Tửu vội vã xua tay: "Đừng đừng đừng, tớ không muốn ở lại chỗ này nữa."

Cái khác còn nói được, nếu như Phàn Vụ tên ‘cầm thú’ này không chịu từ bỏ, mỗi ngày đều đến nơi này, khả năng bệnh của nàng thật sự sẽ không tốt lên được.

Nàng nhìn Lận Gia Hòa giải thích: "Tớ không phải là không thấy ngon miệng, chỉ là đang nghĩ tới một vài việc thôi..."

Lận Gia Hòa quan tâm hỏi: "Chuyện gì? Cậu nói tớ nghe thử, để tớ cùng suy nghĩ cho!"

Tang Tri Tửu do dự hai giây, nhịn không được mở miệng nói: "Gia Hòa, cậu có bao giờ gặp một trường hợp như này chưa? "

"Có một người mà cậu cho rằng người đó chán ghét mình, bản thân mình cũng không ưa gì người đó, nhưng cuối cùng hóa ra người đó lại thích thầm cậu."

Lận Gia Hòa vô cùng kinh ngạc: "Ai thầm mến cậu?"

Tang Tri Tửu vốn định sửa lại nàng nắm sai rồi trọng điểm, lời chưa kịp nói, lại bị câu tiếp theo của Lận Gia Hòa dọa đau tim.

Nàng hỏi: "Cậu là nói Phàn Vụ tỷ sao? Chị ấy thầm mến cậu ư!"

Tang Tri Tửu điên cuồng lắc đầu, hận không thể ngay tại đây hất một dĩa đậu hủ.

Nàng căng thẳng nói chuyện có chút lắp bắp: "Cậu... cậu làm sao lại nghĩ tới người đó?"

Lẽ nào toàn bộ thế giới đều biết Phàn Vụ yêu thầm nàng, chỉ có nàng bởi vì là người trong cuộc, vẫn luôn không nhìn ra?

[ chúng ta có một câu tục ngữ như này trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường, ý chỉ người trong cuộc thì mơ hồ còn người ngoài nhìn vào thì đã hiểu rõ. ]

Quá đáng lắm nha!

Nhưng một giây sau, Lận Gia Hòa liền mở miệng giải thích: "A, cậu không phải nói Phàn Vụ tỷ sao?"

Nàng vuốt cằm: "Bởi vì chúng ta quen nhau lâu như vậy, trong ấn tượng người bị cậu chán ghét... hình như chỉ có mỗi Phàn Vụ tỷ thôi..."

Hai người hồi còn học đại học chính là bạn học cùng lớp kiêm bạn cùng phòng, quan hệ vô cùng tốt.

Tang Tri Tửu thời học cấp 3 tình cờ gia nhập vào ngành điện ảnh, Lận Gia Hòa vì nàng bận bịu trước sau, sau khi tốt nghiệp liền thuận lý thành chương [1] trở thành người đại diện của Tang Tri Tửu.

[1]thuận lý thành chương: sự việc này nối tiếp sự việc kia một cách thuận lợi.

Trong ấn tượng của Lận Gia Hòa, Tang Tri Tửu ở một vài thời điểm xác thực rất kiêu ngạo, nhưng tính cách của nàng chung quy lại thì vẫn rất tốt, không thù dai, hiếm có ai lại khiến nàng ghét cay ghét đắng cả.

Nghĩ đến đấy, tựa hồ chỉ còn Phàn Vụ là hơi hơi phù hợp với cái điều kiện này.

Tang Tri Tửu nhắm mắt phủ nhận: "Tớ chỉ hỏi cậu có trải qua tình huống như thế hay không... Lại không phải nói đó là tớ..."

Lận Gia Hòa nghiêng đầu, vẻ mặt hiện lên ‘Cậu nghĩ tớ ngốc vậy sao’.

Tang Tri Tửu bực mình, phồng má: "Không nói chuyện với cậu! Hừ!"

Lận Gia Hòa vội vã nói: "Đừng đừng đừng, vậy tớ không đoán nữa."

Nàng kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Tang Tri Tửu, cẩn thận phân tích: "Nếu hai người đó chán ghét nhau, làm sao người đó xác định được người kia là thực lòng thích mình? "

"Có nhầm lẫn chỗ nào không đấy?"

Tang Tri Tửu nhăn lại mũi: "Không thể nhầm được!"

Lận Gia Hòa: "Tại sao?"

Tang Tri Tửu suy nghĩ một chút: "Khụ, bởi vì kẻ đáng ghét đó để lại cho người kia một cái ám chỉ!"

Nàng càng nói càng kích động, thậm chí còn bắt đầu khua tay múa chân: "Ừm ,ừ thì, loại người kia cậu biết đấy, cái loại mà nhờn ấy, ám chỉ là mình có hành động bắt nạt đối phương là vì không quen dùng ngôn từ để nói lời yêu thương."

"Mạnh mẽ hi vọng xoay chuyển được mối quan hệ đối nghịch giữa hai người."

Lận Gia Hòa đăm chiêu chống cằm.

Tang Tri Tửu ánh mắt mong đợi, dò hỏi: "Đã hiểu chưa?"

Lận Gia Hòa gật đầu.

Tang Tri Tửu vừa định thở phào, liền nghe nàng nói: "Vừa nghe liền cảm giác là ngươi kia suy nghĩ quá nhiều rồi."

Tang Tri Tửu tức giận đến mức muốn đập bàn hai lần đề biểu đạt lửa giận của mình.

(╮ ° – °) ╮┳━━┳ (╯ ° □ °) ╯ ┻━━┻

Chỉ là nghĩ lại thì, nàng cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Lận Gia Hòa. Dù sao Phàn Vụ làm chuyện này thực sự rất bí mật, nàng lại không thể miêu tả trắng trợn từng chi tiết nhỏ để chứng minh được.

Đương nhiên, mấu chốt ở đây là, Lận Gia Hòa còn lâu mới có thể tự mình thông suốt được, nhìn không ra thì cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ tới đây, Tang Tri Tửu ngẩng đầu lên, bỗng dưng cảm thấy tràn ngập kiêu ngạo.

"Quên đi, nói cậu cũng không hiểu."

Thấy ánh mắt của Tang Tri Tửu phẫn nộ chuyển sang thương cảm, Lận Gia Hòa bất mãn gõ bàn: "Đừng tưởng tớ không biết cậu đang nghĩ gì. "

"Người khác thì thôi không nói, nhưng chúng ta đã quen biết bao lâu? Năm đó tớ bởi vì quá mức tin tưởng cậu, cùng cậu hơn nửa đêm không trở về ký túc xá đi tìm vòng tay, sau khi bị phạt mới nhớ ra thật ra chiếc vòng tay đã được cậu cất ở một cái túi khác?"

Tang Tri Tửu nhíu lông mày, chính trực nói: "Hảo hán không đề cập tới chuyện năm xưa!"

"... Này thành ngữ là để dùng như vậy sao?" Lận Gia Hòa đỡ trán.

Tang Tri Tửu vẫy vẫy tay, muốn thu hút sự chú ý của nàng.

"Cậu lúc nào cũng cắt lời tớ!

"Dù sao thì tình yêu thầm kín cũng là sự thật! Thế nhưng sau này hai người đối mặt như thế nào! Cậu thử nghĩ mà xem? Càng xấu hổ thêm thì có!"

Lận Gia Hòa nghiêm túc trả lời: "Này có cái gì mà xấu hổ thêm? "

"Hai người không phải từ lúc ban đầu đã bắt đầu chán ghét lẫn nhau rồi sao? Ít nhất bên ngoài là vậy. Người được thầm mến thì làm bộ như không biết, không có tiếp tục chán ghét đối phương là tốt lắm rồi. "

"Việc này không có phức tạp như cậu nghĩ đâu, mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp lạnh luôn rồi kìa."

Tang Tri Tửu nghe lời bưng bát cơm lên ăn, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi nói thêm một câu: "Chỉ sợ tên khốn kia chưa từ bỏ ý định, mơ ước mị lực của đối phương, chuẩn bị đến quấn lấy."

Lận Gia Hòa nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng.

Tang Tri Tửu khó hiểu: "Làm gì mà nhìn tớ như vậy?"

Bởi vì tâm tình kích động, lúc này trên mặt Tang Tri Tửu đang đỏ bừng bừng. Nàng vốn có vẻ bề ngoài xinh đẹp, mị hoặc, lôi cuốn động lòng người, gần đây lại phân hoá thành Omega, giá trị nhan sắc lại thêm một bước tiến.

Lận Gia Hòa khẳng định nói: "Chậc, Tri Tửu, cậu hiện tại có thể thật sự sẽ bị người ta quấn lấy đấy."

Tang Tri Tửu sững sờ, tóm chặt lỗ hổng trong lời nói của đối phương: "Cậu có ý gì?"

Lận Gia Hòa bắt đầu suy nghĩ lại câu nói này có phải là có chút mạo phạm đến nàng không, liền nghe thấy nàng nhe răng phản bác: "Cái gì gọi là "hiện tại có" ? "

"Tớ đây luôn luôn có, được không? !"

Này cũng quá là ‘thông minh’ rồi?

Quản lý Lận thất bại đỡ trán.

Sau khi phản ứng lại, nàng mở miệng nói: "Nếu như suy đoán của cậu là sự thật, tớ khuyên cậu vẫn nên yên tĩnh chút."

"Với lại... Khụ, coi như đối phương không phải là cấp bậc như Phàn Vụ tỷ, tớ cảm giác cậu cũng sẽ không sống tới 5 chương liền lĩnh cơm hộp rồi..."

Tang Tri Tửu nghe không hiểu: "A?"

(• _ • )?

Lận Gia Hòa che giấu cười cười: "Tớ đùa thôi. Nhanh ăn cơm đi, buổi tối ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn phải xuất viện."

Nhắc tới sắp phải xuất viện, Tang Tri Tửu mới tỉnh táo lại.

Nàng đáp một tiếng "Ừ", vùi đầu bắt đầu chiến đấu với bữa ăn của bệnh nhân đặt trên bàn.

Lận Gia Hòa cuối cùng cũng yên tâm, nhìn chung quanh một chút thấy không có gì cần bận tâm nữa, liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Kể chuyện cười là vậy, nhưng nàng cũng không đến nỗi sẽ hoàn toàn không đem lời nói của Tang Tri Tửu để ở trong lòng.

Ở trên hành lang tìm đoạn ghế ngồi xuống, nàng lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút, nhắn tin cho Giang Mộng Chi.

Gia Hòa Nha : Mộng Chi tỷ, xin lỗi vì làm phiền chị vào lúc này. 】

Gia Hòa Nha : Sau khi chị cùng Phàn Vụ tỷ buổi chiều tới thăm, Tri Tửu phản ứng có chút kỳ quái... em muốn xin hỏi một chút, Phàn Vụ tỷ bên kia... Đối với Tri Tửu nhà em, sẽ không có ý tưởng gì chứ? 】

Hai người đều là quản lý lâu năm, có mấy lời không cần nói quá rõ, đối phương tự nhiên cũng sẽ hiểu được ý tứ trong đó.

Giang Mộng Chi ngay lập tức hiểu được ý của Lận Gia Hòa muốn đề cập, vì lẽ đó, nàng nhìn hai cái tin nhắn này nghi hoặc nhíu mày.

Phàn Vụ đối với Tang Tri Tửu có thể có ý kiến gì không?

Giang Mộng Chi suýt chút nữa tại chỗ bật cười một tiếng, nhưng phản ứng lại, cả người trố mắt tại tại chỗ ——

(⊙_⊙)

Làm sao lại có cảm giác... Thật giống như mở ra một loại suy nghĩ hoàn toàn mới?

Nàng trộm liếc mắt nhìn Phàn Vụ đang phát ngốc trên sô pha.

Từ sau khi buổi chiều thăm bệnh về, tâm tình của Phàn Vụ không được cao hứng cho lắm. Nhưng Giang Mộng Chi không chắc là bởi vì Tang Tri Tửu, hay là bởi vì tin nhắn của người bí ẩn nọ khi ngồi trên xe.

Nàng bước tới, thăm dò hỏi: "Hôm nay bận bịu cả ngày, không đi nghỉ sớm một chút sao?"

Phàn Vụ ánh mắt đang bất định một lần nữa tập trung lại, cầm điện thoại di động lên: "Ừm, biết rồi. Em một lần nữa chọn cho Phàn Vũ một phần lễ vật liền đi ngủ."

Túi quà biến mất, đánh giá theo tình huống lúc cô quay trở lại tìm, đại khái sẽ là không tìm về được.

Phàn Vũ chẳng mấy chốc sẽ về nước, mua một phần quà khác là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng trên thực tế, di động của Phàn Vụ vẫn luôn dừng ở hình ảnh giao diện trò chuyện.

Buổi chiều sau khi cô hỏi ra vấn đề đấy, Chiêm Nguyệt Nhu nói mình muốn bắt đầu đóng phim, không có trả lời ngay lập tức.

Đợi đến khi có thông báo tin nhắn đến, đã là ban đêm.

Nguyệt Nhu Nhu : Rất xin lỗi, ngày đó không có cân nhắc quá nhiều, khả năng đã mạo phạm ngài. 】

Nguyệt Nhu Nhu : Tôi kỳ thực là một fans trung thành của ngài, vì lẽ đó trước khi đi... Không nhịn được tâm tư muốn lưu lại một dấu vết trên người của ngài... 】

Nguyệt Nhu Nhu : Nếu đã mang đến phiền phức cho ngài, vậy thật sự rất xin lỗi! ! ! 】

Phàn Vụ nhìn thấy tin nhắn trả lời này, không biết tại sao trong lòng lại có chút cảm giác khó chịu.

« a ha ha, có lẽ nào đây là ‘tiêu chuẩn kép’ trong truyền thuyết (´ • ω • `) »

Cô đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, dùng nước rửa tay nghiêm túc rửa tay lại thật kỹ. Sau khi trở về, gửi cho cho đối phương một câu "Không có chuyện gì". Cuối cùng, cô lại chuyển cho Chiêm Nguyệt Nhu một khoản bồi thường, dự định đem chuyện này liền như vậy kết thúc.

Giang Mộng Chi còn đứng ở bên cạnh, Phàn Vụ ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Thời gian cũng không còn sớm, Giang tỷ, chị nghỉ ngơi sớm đi."

Giang Mộng Chi vò vò sống mũi: "Vẫn còn sớm lắm."

Phàn Vụ nhíu mày: "Làm sao?"

Giang Mộng Chi dứt khoát nói: "Có một hạng mục điện ảnh của Tang Tri Tửu, vốn là tháng sau sẽ bắt đầu quay."

"Hiện tại nàng phân hoá thành Omega, đã không còn thích hợp với nhân vật này. Chị có quen với Quan đạo diễn, đã sớm chào hỏi, sẽ chuẩn bị chính thức giải trừ hợp đồng."

Phàn Vụ lẩm bẩm nói: "Quan đạo diễn? Tài nguyên này đối với Tang Tri Tửu rất trọng yếu, đột nhiên không làm nữa thì quá đáng tiếc."

Giang Mộng Chi gật đầu: "Cũng không hẳn."

Cô khoanh tay trước ngực: "Chỉ là cũng còn tốt, hiện giờ bọn họ ở bên kia thời gian gấp rút, chị sẽ nghĩ biện pháp đem hạng mục chọn diễn viên giữ lại trong công ty. Nếu như vậy, Nam Lộ còn không đến mức bị tổn thất."

Phàn Vụ suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười.

"Cái này cũng không dễ dàng."

"Chỉ là... Tại sao em cảm giác từ đầu tới đuôi, chỉ có bạn nhỏ là phải một mình chịu oan ức?"

Giang Mộng Chi âm thầm quan sát vẻ mặt của nàng: "Đúng vậy, Tang Tri Tửu bị oan ức."

Nàng thử dò xét nói: "Em có muốn hay không gửi cho nàng một tin nhắn, quan tâm nàng một chút?"

Phàn Vụ hơi kinh ngạc: "Tại sao?"

Nhớ tới chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, cô tự giễu nói: "Nàng chán ghét em như vậy, làm sao cũng sẽ không tới lượt em quan tâm chứ?"

Giang Mộng Chi nói: "Ài, em cũng quá tuyệt tình rồi. Người ta không thể làm ‘em dâu’ nữa liền không đáng để em quan tâm sao?"

Nói là nói như vậy, nhưng kỳ thực câu nói của Phàn Vụ phần nào khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng một bên lấy áo khoác, một bên dùng di động trả lời Lận Gia Hòa, trong miệng còn dặn dò với Phàn Vụ: "Vậy chị về trước, trạng thái gần đây của em khá tốt, muốn bảo trì, thì đừng thức đêm."

Phàn Vụ gật đầu, đưa nàng ra tới cửa.

Theo tiếng đóng cửa “Cạch” một cái, tin nhắn của Giang Mộng Chi cũng được gửi đi thuận lợi.

Giang Mộng Chi : Yên tâm đi, sẽ không. 】

Giang Mộng Chi : Chị sẽ nhìn nàng. 】

Gia Hòa Nha : Vậy thì tốt rồi, khổ cực cho Mộng Chi tỷ. 】

Ở khoảng cách vài cây số, hai vị quản lý của giải trí Nam Lộ không hẹn mà cùng thở phào một cái. Các nàng đồng thời hài lòng cất điện thoại, chuẩn bị trở về nơi ở nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng Giang Mộng Chi ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, ngay khi nàng rời khỏi, mới vừa đóng cửa lại, Phàn Vụ không biết từ đâu lại sinh ra chút ham muốn khó hiểu.

Cô mở điện thoại ra, phát hiện trong ứng dụng, Tang Tri Tửu căn bản không có xác nhận bạn tốt với cô, thế là cô lấy số điện thoại trong hồ sơ thông tin của công ty gửi cho đối phương một cái tin nhắn.

Người lạ : Đã ngủ chưa? 】

Editor có lời muốn nói: chương này làm não tui bị đình trệ, với khả năng văn học chỉ có hơn 7 chấm thời cấp 3 thì các tính từ miêu tả vẻ đẹp làm tui rất bấn loạn.

(。╯︵╰。)