Chương 3: Chuyến thăm.

Edit: FAFOEVER

Phụ mẫu của Phàn gia hôn nhân hạnh phúc, dưới gối AO song toàn, ai nhìn đều ngưỡng mộ một gia đình hạnh phúc.

Nhưng chỉ có Phàn Vụ biết, mình đối với chuyện này của phụ mẫu có bao nhiêu không đáng tin cậy.

Bởi hai người thường xuyên bỏ rơi hài tử nhà mình rồi đi tới thế giới của hai người, Phàn Vũ hầu như là được một tay Phàn Vụ nuôi lớn. Thời kỳ học sinh còn trẻ và ngông cuồng, Phàn Vụ sau khi tan học sẽ ghé qua sát vách đón em gái mình, tiện tay "thanh lý" những Omega cả nam lẫn nữ vòng quanh bản thân.

Đại khái cũng là bắt đầu từ lúc đó, cô rơi vào một "nguồn bệnh", gặp ai cũng giống như nhìn thấy ‘lợn rừng’ gặm ‘rau cải trắng’ nhà mình.

Có một ngày, ‘rau cải trắng’ nói với cô, nàng coi trọng một con khác so với tất cả các con ‘lợn rừng’, sau khi lớn lên nhất định phải gả cho nàng.

Lúc đó, Phàn Vụ từ lâu đã rút đi sự lỗ mãng của tuổi trẻ, lớn lên trở thành một Alpha ôn nhu săn sóc trong mộng của tất cả mọi người. Khi nghe được câu này, cô vẫn là suýt chút nữa cắn nát răng bạc của mình.

«tâm lí chị kiểu: hu hu hu, tự dưng có heo gặm mất cải trắng nhà mình (o ・ _ ・)»

Mà con ‘lợn rừng’ này chính là Tang Tri Tửu.

Hai người lần đầu tiên đứng chung sân khấu, Tang Tri Tửu chỉ mới là một tiểu hoa mới vào nghề, đối với Phàn Vụ thường nương tay với người mới cực kỳ kính trọng.

Nàng nào có thể nghĩ đến, Phàn đại ảnh hậu - người được biết đến là đối với người mới thân thiết nhất căn bản không có xem nàng như đàn em, ánh mắt của cô nhìn nàng tràn ngập dò xét như nhìn em dâu tương lai.

Tiện thể cũng phải nhắc đến, kỳ ‘sát hạch’ đầu tiên, Tang Tri Tửu ngoại trừ mặt, thì cái gì cũng không có.

Sau đó, một cách tình cờ, công ty chủ quản của Tang Tri Tửu bị giải trí Nam Lộ thu mua, hai người ở cùng một công ty, số lần gặp mặt càng ngày càng nhiều, trình độ bắt nạt của Phàn Vụ cũng là càng thuận buồm xuôi gió.

Ngoại giới lan truyền tin đồn Tang Tri Tửu kiêu ngạo thất thường hay oán giận người, nhưng trong chuyện này Phàn Vụ phải có ít nhất năm phần mười công lao.

Sau khi xác nhận được tin tức Tang Tri Tửu phân hoá lần hai trở thành Omega, nguy cơ ‘rau cải trắng’ nhà mình bị gặm cũng được giải trừ, vô lại như Phàn Vụ đây, lại bắt đầu suy nghĩ ở trong lòng là bản thân những năm này có phải là đối với nàng có hơi quá đáng hay không.

Giang Mộng Chi âm thầm liếc mắt một cái, thể hiện ra tình thương hơn người: "Chí ít thì em cũng giúp nàng tăng cao sự cảnh giác, làm cho nàng sớm hiểu rõ sự tàn khốc của giới giải trí."

Phàn Vụ suy nghĩ một chút, tự mình cảm thấy hài lòng, gật đầu: "Lời này tuy nói vậy. . . Nhưng sau này vẫn là tìm mấy cái cơ hội bồi thường bạn nhỏ một chút đi."

Giang Mộng Chi trầm mặc hai giây: "Chị đoán, "bồi thường" mà Tang Tri Tửu muốn nhất, có lẽ chính là em cách xa nàng một chút."

Phàn Vụ một tay nâng mặt, nói: "Mộng tỷ, chuyện này không buồn cười chút nào cả."

Giang Mộng Chi liếc mắt nhìn quanh, nói sang chuyện khác: "Thắt dây an toàn, chúng ta xuất phát đi bệnh viện."

Hai người đều đang ở phim trường, đi tới vị trí bệnh viện Tang Tri Tửu khám phải mất gần nửa giờ, Giang Mộng Chi không muốn lãng phí thời gian.

Xe mới vừa chạy tới bên ngoài, Phàn Vụ bị một bóng người hấp dẫn lấy tầm mắt, khẽ nhíu mày.

Đó là một cô gái trẻ, lúc này đang quấn lấy một người đàn ông trung niên, tựa hồ đang năn nỉ gì đó. Phàn Vụ đối với người đàn ông trung niên tựa hồ có ấn tượng, là phó đạo diễn của đoàn phim nào đó.

Cô gọi Giang Mộng Chi, thấp giọng dặn hai câu.

Giang Mộng Chi hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn xoay người lái xe đậu đến bên cạnh hai người, mở cửa xuống xe, dăm ba câu giúp cô gái giải vây. Nàng là đại thần có tiếng trong giới, phó đạo diễn đối với nàng vô cùng cung kính, cúi đầu khom lưng nhìn nàng rời đi.

Mãi đến tận khi không nhìn thấy xe nữa, phó đạo diễn mới thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn Chiêm Nguyệt Nhu: "Cô được đấy, lúc nào lại giao thiệp được với Nam Lộ rồi?"

Chiêm Nguyệt Nhu đăm chiêu đứng tại chỗ, nghe vậy cũng không nói gì, chỉ có thể lấy lòng cười cười.

Phó đạo diễn khịt mũi một cái: "Cùng lên đi. "

"Tôi cảnh cáo cô, cô lần sau còn dám bỏ bê công việc hai, ba ngày. . . A, trừ phi Phàn Vụ tự mình tới đây bảo đảm cho cô, bằng không đừng nghĩ rằng tôi lại để cô tiến tổ."

Chiêm Nguyệt Nhu vội vã đi bộ theo sau: "Cảm ơn Lý ca, em bảo đảm sẽ không tái phạm nữa!"

Lúc này, ở trong bệnh viện.

Lận Gia Hòa ra ngoài đến sân bay đón hai vị mẫu thân của Tang Tri Tửu, phòng bệnh chỉ còn dư lại Tang Tri Tửu một thân một mình.

Bác sĩ đến kiểm tra phòng, thuận tiện quan sát tình huống của Tang Tri Tửu.

Cơn sốt đã sớm biến mất, sáng nay dậy, Tang Tri Tửu cảm giác thân thể cùng bình thường không khác là mấy. Nhưng tinh thần của nàng tựa hồ có chút uể oải, tựa ở đầu giường mệt mỏi trả lời từng vấn đề của bác sĩ.

Bác sĩ nhìn bệnh án với vẻ mặt hơi kinh ngạc: "Tốc độ khôi phục của cô rất nhanh, khả năng là do được một Alpha cường hãn tiêu ký* lúc phân hóa có quan hệ."

Lời này chứa thông tin thực sự quá nhiều, Tang Tri Tửu "sượt" một hồi rồi ngồi thẳng người.

Nàng liếʍ môi dưới đã khô cằn của mình, rụt rè hỏi: ". . .Có quan hệ với chuyện này sao?"

"Đương nhiên." Bác sĩ bắt đầu ghi chép: "Chu kỳ nhiệt sẽ phát sinh ngay sau khi bị phân hóa, ách. . . Trước kia tuy cô là Beta, nhưng chắc cũng đã học về khóa sinh lý của Omega chứ?”

"Omega xuất hiện chu kỳ nhiệt, phóng thích pheromone ra, sẽ dẫn dụ Alpha phụ cận sản sinh phản ứng. Nếu như vừa bắt đầu không chú ý, rất có thể sẽ gây ra sự cố nơi công cộng."

Tang Tri Tửu lòng vẫn còn sợ hãi, nuốt từng ngụm nước bọt.

Nàng ngẩng đầu hỏi: "Bác sĩ. . . Chuyện như vậy sẽ không bị truyền đi chứ?"

Bác sĩ an ủi: "Yên tâm, bệnh án trên nội dung thuộc về việc riêng tư của bệnh nhân, trừ phi cô tình nguyện, bằng không những người khác cũng không thể biết được.”

"Tôi xem tình huống này của cô cũng không cần quan sát đến một tuần, nếu cô tình nguyện liền ở thêm hai ngày, còn nếu không muốn ở lại, chiều nay liền có thể làm thủ tục xuất viện."

Nói xong, hắn thu hồi bệnh án, chuẩn bị đi tới một phòng bệnh khác.

Trước khi ra tới cửa, hắn quay đầu lại nhắc nhở: "Đúng rồi, nếu như cô không muốn mang thai. . . Sau khi xuất viện nhớ mua một ít thuốc về uống."

Tang Tri Tửu sững sờ chốc lát, lập tức gò má bắt đầu nóng lên. („• – •„)

Sau khi bác sĩ rời đi, nàng đem mình chôn vào chăn bông, xấu hổ đến lăn lộn một lúc.

・ ゚ ・ (。> ω <。) ・ ゚ ・

Khi bớt xấu hổ hơn, nàng ngồi thất thần trên giường bệnh, đầu tóc rối bời.

Ký ức đêm ấy tràn về trong tâm trí nàng, nàng đau lòng khi phát hiện một sự thật: "Thì ra, tình huống đêm ấy là do bản thân đi nhầm tầng, không cẩn thận dẫn dụ Phàn Vụ phát nhiệt, chuyện này. . . lúc đó mới bị ‘chó’ cắn một cái. . . "

« ’chó’: một biệt hiệu cực kỳ quen thuộc dành riêng cho những lão công (◡‿◡ *) »

"A, mình lại còn trong bóng tối lưu lại một lời thông cáo nữa cơ chứ, này có tính là tống tiền không vậy?"

Nghĩ tới đây, Tang Tri Tửu hoảng loạn lên.

Nàng nằm xuống giường, dùng tay với lấy túi xách bên cạnh, từ bên trong tìm ra tờ giấy thanh minh có ấn một dấu son trên đấy.

Trước đó viết xuống có bao nhiêu tự hào, thì hiện tại nàng lại có bấy nhiêu hối hận!

Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ phải xử lý tờ thanh minh này như nào, nàng liền nghe có tiếng bước chân dồn dập phía ngoài hành lang vang lên.

Cửa sổ không có đóng, nàng có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại ở bên ngoài.

Lận Gia Hòa dẫn đường đi ở phía trước mẫu thân của Tang Tri Tửu, mở miệng nói: "A di, chúng ta đã đến, phía trước chính là phòng 602."

Tang Hạ Thanh trong thanh âm vang lên như đang khóc: "Nhanh một chút, bảo bảo hiện tại khẳng định rất khó chịu."

Đằng sau vang lên thanh âm trầm thấp, có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: "Bệnh viện đường trơn bóng, chị đừng chạy. Sắp tới nơi rồi, đi chậm chút."

Tang Hạ Thanh quay đầu lại mắt trợn lên giận dữ nhìn tức phụ của mình: "Bảo bảo xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, em còn dám quản chị? Em không quan tâm bảo bảo chút nào sao!"

Việt Thư Ý vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: "Chúng ta không phải đã sớm tìm hiểu sao? Phân hoá lần hai tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không phải bệnh nan y, chị đừng lo lắng quá."

Tang Hạ Thanh nhẫn nhịn ý định khóc: "Thân thể không có vấn đề không có nghĩa là sẽ khỏe mạnh."

Trong nháy mắt, ba người đi tới cạnh cửa.

Tang Hạ Thanh lướt qua Lận Gia Hòa, nắm lấy chốt cửa vặn mở: "Bảo bảo, mommy đi vào nha."

Trong lòng nàng lo lắng, cũng không quan tâm Tang Tri Tửu có đáp lại không, trực tiếp mở cửa ra.

Mấy người trong lúc đó không còn ngăn cách, ánh mắt chạm nhau trên không trung.

Tang Hạ Thanh khó mà tin nổi che miệng, nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống. Vẻ mặt bình tĩnh của Việt Thư Ý, khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, lông mày cũng nhăn lại.

Tang Tri Tửu ngay lập tức cũng ý thức được việc ngu ngốc mình đang làm, luống cuống tay chân đem tờ giấy vo tròn trong miệng móc ra, nhét dưới mông.

Lau đi khóe miệng còn dính nước miếng, nàng ánh mắt đờ đẫn nhìn hai vị mẫu thân chào hỏi.

« ài, chị nhà trông ngốc ngếch ghê ( ̄ ▽  ̄) »

"Mommy, mẫu thân. . . Hai người tới rồi a. . ."

Tang Hạ Thanh xoay người, dúi đầu vào Việt Thư Ý - người thấp hơn mình vài cm, than thở khóc lóc: "Xong, bảo bảo bị choáng váng đến phát ngốc rồi."

Việt Thư Ý vỗ vỗ sau lưng nàng an ủi: "Không có chuyện gì, có lẽ vẫn còn chữa được."

•Chuyên mục giải thích thuật ngữ•

*Tiêu ký: hay còn gọi là đánh dấu. Là một hành động lúc giao hợp do người gieo giống thực hiện với bạn tình của mình. Thông thường sẽ có hai loại tiêu ký:

1. Tiêu ký tạm thời: chỉ có tác dụng kí©h thí©ɧ trong quá trình giao hợp, thuận tiện đánh dấu lãnh thổ để những con đầu đàn khác tránh xa. Thường sẽ mất 5-6 ngày mới biến mất.

2. Tiêu ký vĩnh viễn: cái này thường thực hiện khi hai người yêu nhau và sẽ gắn bó với nhau đến cuối đời. Sau khi được tiêu ký vĩnh viễn, cảm xúc sẽ được gắn kết với nhau (thủy chung cực kỳ), không bị ảnh hưởng bởi mùi của người khác nữa. Nếu trường hợp chia tay, hoặc bạn đời mất thì sẽ tiến hành giải phẫu, nhưng sẽ để lại một số tác dụng phụ.

Editor có lời muốn nói: mấy cái giải thích bên trên chỉ tham khảo thôi nha, chứ theo tui thấy truyện này sẽ có sửa đổi nhiều chỗ. À với lại giải thích bên trên dựa vào trí nhớ của tui thôi, chứ tui kiếm mòn kiếm mỏi cũng không có thấy, hic.

(っ ˘̩╭╮˘̩) っ