Chương 32: Chân tướng mọi chuyện.

Edit: FAFOEVER.

Chiêm Nguyệt Nhu rùng mình một cái, lập tức cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phàn Vụ.

Trong lòng nàng biết đêm nay sợ là một lần nữa cũng sẽ không có kết quả, lập tức thu lại nước mắt, nhanh chân rời đi.

Sau khi nàng đi, Phàn Vụ mang theo Tang Tri Tửu tiến vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng vào.

Cô nhìn bạn nhỏ, mở miệng đánh vỡ trầm mặc: ". . . Không phải nói là ngày mai mới trở về sao? Làm sao hiện tại liền xuất viện? Đã ăn cơm tối chưa? Chị gọi món ăn cho phục vụ mang lên nha."

Tang Tri Tửu mặt lạnh: "Không cần."

Nàng vào xế chiều hôm nay kiểm tra toàn diện kết thúc, Lận Gia Hòa đã xin cho nàng hai ngày nghỉ, hi vọng nàng sau khi xuất viện có thể về nhà nghỉ ngơi một buổi chiều, ít nhất cũng phải có một giấc ngủ ngon.

Nhưng Tang Tri Tửu suy nghĩ một chút, cảm thấy không cần, trực tiếp chạy về đoàn phim ——

So với trở lại nhà mình ngủ một giấc, nàng cảm thấy. . .

Nàng càng muốn nhanh một chút nhìn thấy Phàn Vụ.

Không nghĩ tới nàng thật vất vả để xuất hiện trước mặt Phàn Vụ, chị ấy lại cho nàng thấy một màn vừa nãy!

Tang Tri Tửu trong lòng đang rất hoảng, xoay người đi tới sô pha ngồi xuống.

Nàng nhìn Phàn Vụ: "Không dự định giải thích một chút sao?"

Phàn Vụ hơi đau đầu.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô lại thở phào nhẹ nhõm ——

Cô muốn cùng Tang Tri Tửu tiếp tục lâu dài, cũng không phải đơn thuần vui đùa thôi. Căn cứ tiền đề như vậy, nếu như giữa hai người tồn tại một quả bom hẹn giờ như Chiêm Nguyệt Nhu, sợ là không biết khi nào nó nổ nữa.

Hôm nay xem như là có một cơ hội, có thể để cô từ đó nói cho Tang Tri Tửu.

Thế là, Phàn Vụ đến bên cạnh Tang Tri Tửu ngồi xuống.

Cô chỉnh tốc độ nói chuyện chậm rãi, tận lực dùng một loại thái độ khách quan nhất, đưa chuyện của cô cùng Chiêm Nguyệt Nhu giải thích rõ ràng.

Tang Tri Tửu sau khi nghe xong, sững sờ tại chỗ.

Chuyện này bản thân nó cũng không phức tạp, nhưng đặt ở trên người Phàn Vụ, luôn có chút (ảo ma canada) cảm giác kỳ diệu.

Nếu như vào thời điểm nàng còn chán ghét Phàn Vụ, nghe được loại bát quái này, nói không chừng có thể cười trên ba tháng. Nhưng hiện tại, nàng nhìn Phàn Vụ, đáy mắt cũng chỉ có tức giận.

"Chị chơi gái ư? !"

(ŎдŎ;)

Phàn Vụ cười khổ một tiếng: "Không phải. Em quên sao, là Phàn Chính Chí sắp xếp."

Tang Tri Tửu đáy mắt lập tức ngấn lệ: "Em mặc kệ, chị, chị chính là..."

(ಥ_ಥ)

Nàng một mặt cảm thấy thật sự rất khó tiếp thu, một mặt. . . cũng do đang mang thai mà tâm tình không được ổn định.

Phàn Vụ vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trái tim có chút đau nhói.

Cô nắm lấy tay của nàng: "Chị xin lỗi, Tửu Tửu, đừng khóc."

"Chuyện này là một bất ngờ, chị bảo đảm sau này sẽ không bao giờ xuất hiện. Em tha thứ cho chị một lần được không?"

Tang Tri Tửu vung tay tránh thoát.

ヾ(*`Д´*)ノ

Nàng bây giờ chính là chuẩn bị làm mẹ, cho dù lý trí nói cho nàng, Phàn Vụ trong chuyện này cũng là người bị hại, nhưng nàng chính là không muốn yên ổn bỏ qua chuyện này.

Hừ, dù sao cũng là một mẫu thân khác của con mình, cũng không thể nói vứt bỏ liền vứt bỏ. Tang Tri Tửu chuẩn bị, trước tiên nháo nàng ba tháng để hả giận cái đã.

« ôi chị ơi, thêm 3 tháng cái chị chuẩn bị đẻ luôn rồi (; ω;) »

Phàn Vụ đương nhiên không muốn nàng rời khỏi l*иg ngực của mình, nhưng cũng sợ nếu khi ngăn cản dùng sức quá lớn, sẽ làm tổn thương đến Tang Tri Tửu. Nàng hiện tại là chuẩn bị làm mẹ, thân thể phải luôn khỏe mạnh như năm xưa.

Suy nghĩ một chút, cô thẳng thắn từ bỏ việc ngăn cản, tùy ý để Tang Tri Tửu đánh mấy cái trên người mình.

Trong lúc Tang Tri Tửu bị tiếng đánh của mình dọa sợ (ý là chị nhà nghe cái tiếng mà đánh “bộp, bộp” lên người chị công, sợ mình đánh ngta đau quá, ờ chắc là zậy đó (˙▿˙)), không lộn xộn nữa thì, Phàn Vụ tìm cái cơ hội, nhằm ngay môi nàng, hôn lên.

Quá bất ngờ làm Tang Tri Tửu ngây ngốc hồi lâu.

Nàng muốn ngăn cản Phàn Vụ, nhưng hai người đã không có gặp nhau hai ngày, cũng không chỉ có mỗi Phàn Vụ khát vọng, nàng cũng vậy.

Cảm giác môi chạm vào nhau thật thoải mái, giống như có thể chạm được hết tất cả sự mềm mại của đối phương vậy. Loại chuyện thân mật như thế này, cho dù là ngạo kiều như Tang Tri Tửu, cũng đều yên tĩnh lại, toàn tâm hôn đáp trả.

Đợi khi môi tách ra, Tang Tri Tửu mới phát hiện, hai cánh tay của chính mình, lại đã tự vòng lấy trên cổ Phàn Vụ.

Nàng mặt vốn là đã đỏ, thấy như vậy càng đỏ hơn. Cấp tốc thả hai tay ra, dịch mông cách xa Phàn Vụ.

(*//艸//)

Nhưng sau chuyện này, nàng cũng không có phát ra tính khí như vừa nãy nữa.

Phàn Vụ nắm bắt thời cơ, duỗi tay cầm lấy tay nàng.

Tang Tri Tửu tính chất tượng trưng tránh thoát một lúc, không có làm tay của hai người tách ra, dựa sát Phàn Vụ.

Phàn Vụ lập tức được voi đòi tiên, đem tay của hai người đổi thành mười ngón đan vào nhau. Nhìn Tang Tri Tửu lúc này dáng vẻ xấu hổ không được tự nhiên, cô bắt lấy thời cơ, ôm người vào lòng, nói: "Tửu Tửu, tha thứ cho chị lần này, có được không?"

"Hai người chúng ta ai cũng có quá khứ không mấy vui vẻ, nhưng chị đã nghĩ thông suốt, đừng vì những điều không vui trong quá khứ trở thành vật ngăn cản đến tương lai của chúng ta."

"Bây giờ mọi chuyện cũng đã nói ra, chúng ta là nên tập trung đến tương lai."

Lời này vừa nghe thì không có vấn đề gì, nhưng Tang Tri Tửu là người nào chứ?

Dáng vẻ xấu hổ vừa nãy liền biến mất, nàng híp mắt nhìn Phàn Vụ: ". . .

Chị nhận sai thì cứ nhận sai, tại sao muốn lôi cả tôi xuống nước chung?

( `ω´ )

"Phàn Vụ, tôi có quá khứ gì làm chị không vui, tại sao không nói rõ một chút?"

Nói xong, Tang Tri Tửu nhíu mày lại: "Chuyện trong quá khứ. . .

"Chị có phải là ghét bỏ danh tiếng cùng diễn xuất của tôi không bằng chị, vì vậy không xứng với chị sao???"

Phàn Vụ vội vã xua tay: "Đương nhiên không phải."

Nhưng nói đến danh tiếng cùng diễn xuất, trong tương lai. . . Tang Tri Tửu cũng phải nỗ lực một quãng thời gian mới có thể vượt qua cô. . .

Lúc này, Phàn Vụ cuối cùng cũng biết cảm giác kỳ quái đó là gì ——

Chuyện mang thai này, Tang Tri Tửu từ đầu đến cuối lại không có biểu hiện ra một chút hổ thẹn nào với cô.

Này là bình thường sao?

Mấy ngày trước cô chỉ lo tự mình tiêu hóa, cũng không có quá chú ý đến trạng thái của Tang Tri Tửu. Hơn nữa vào hai ngày trước, hai người nhắn tin trên điện thoại, cô căn bản không có cách nào từ câu chữ đoán ra tâm tình của nàng.

Nhưng là. . .

Hiện tại hai người mặt đối mặt, tại sao Tang Tri Tửu đối với chuyện này, vẫn là một bộ dạng khí thế hùng hồn?

Dựa theo lẽ thường, cô đem toàn bộ chuyện của Chiêm Nguyệt Nhu bê ra như thế, Tang Tri Tửu ít nhất cũng phải giải thích với cô một chút chứ?

Nhưng vì cái gì lại không có. . .

Tang Tri Tửu vậy mà không có dự định giải thích, chẳng lẽ không nghĩ nàng cùng con của người khác, sẽ khiến bản thân cô không vui sao?

Phàn Vụ mê man.

Trong ấn tượng của cô, bạn nhỏ tuy rằng ngạo kiều, nhưng chưa đến nỗi không có chút tự trọng nào a. . .

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô không khỏi rơi xuống trên bụng Tang Tri Tửu.

Tang Tri Tửu đột nhiên xù lông!

Tại sao đang nói tới chuyện “quá khứ không vui vẻ”, Phàn Vụ tự dưng lại nhìn chằm chằm bụng của mình?

Đây là ý gì?

Nàng tức giận nói: "Chị nhìn gì? !"

( ー`дー´)

Phàn Vụ bị thanh âm của nàng làm tỉnh táo, lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tang Tri Tửu.

Cô gần như muốn bật thốt lên, muốn hỏi Tang Tri Tửu có phải nên giải thích một chút về đứa bé này không—— trước đó cô bởi vì còn chưa tiếp nhận được chuyện mang thai này, căn bản không muốn đối mặt với quá khứ của Tang Tri Tửu, nhưng hiện tại, cô hy vọng có thể cùng bạn nhỏ hoàn toàn công bằng.

Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, trong đầu của cô đột nhiên nhớ tới một manh mối then chốt, thế là cô liếʍ liếʍ môi, mở miệng nói: "Tửu Tửu, nói đến. . .

"Thời gian em mang thai, cùng thời gian chị gặp gỡ Chiêm Nguyệt Nhu rất gần nhau, tại thời điểm em phân hóa lần hai ấy. . ."

Nàng nhìn Tang Tri Tửu: "Vì vậy. . . Em có nhớ ngày cụ thể mà em mang thai không?"

Tang Tri Tửu: ". . ."

(° ◡ °)

Lời này của Phàn Vụ đối với nàng mà nói, lượng thông tin thực sự quá lớn, cho đến năm, sáu giây sau, vẻ mặt nàng mới chuyển từ sững sờ biến thành nghi vấn.

Tang Tri Tửu cau mày: ". . . Chị quên thời gian tôi mang thai ư?"

(⇀‸↼ ‶)

Phàn Vụ càng khó hiểu: ". . . Quên?"

(・ ・)?

Tại sao lại dùng từ “quên” này.

Cô phải biết sao?

Tang Tri Tửu: ". . ."

(・ _ ・)

Phàn Vụ: ". . ."

(: ౦ ‸ ౦:)

Lần này, Tang Tri Tửu phản ứng đầu tiên, nàng không tin được đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào Phàn Vụ: "Vì, vì vậy, chị quên cái ngày xảy ra tất cả mọi chuyện ư?"

Phàn Vụ vội vã đứng dậy theo, đỡ vai của nàng ổn định lại.

Trước đó khi cô nói chuyện của Chiêm Nguyệt Nhu với nàng, cũng không có đề cập chi tiết nhỏ, nhưng lúc này, cô ý thức được cái gì, thế là mở miệng, đem một số chi tiết nhỏ bổ sung.

"Mấy năm này, chị chỉ có một buổi tối duy nhất là mất đi ký ức."

"Chị có một căn bệnh kỳ lạ, sau khi say rượu, ngày hôm sau tỉnh lại sẽ quên tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào hôm trước. Liên quan đến Chiêm Nguyệt Nhu đêm ấy, chị bị người khác chuốc rượu, ký ức cuối cùng là chị đứng cửa phòng, đuổi Chiêm Nguyệt Nhu đi, mà chuyện xảy ra sau đó. . . chị hoàn toàn không có ấn tượng."

"Mà lúc đó, vừa vặn cách hôm em đi bệnh viện kiểm tra ra chuyện phân hoá lần hai trước một buổi tối."

Tang Tri Tửu toàn bộ đầu đều ong ong lên.

Nàng run rẩy giơ tay lên chỉ vào Phàn Vụ: "Nhưng, nhưng buổi tối ngày hôm ấy, chị, chị rõ ràng là rất bình thường, chị, chị còn mang tôi đi WC, chị. . ."

Nàng không có quên được chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm ấy, tất cả như một đoạn phim chiếu trong đầu nàng vậy.

Phàn Vụ vẻ mặt cũng ngơ ngác vài giây.

". . . Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, chị thấy Phàn Chính Chí gửi tin nhắn, mới biết anh ta an bài cho chị Chiêm Nguyệt Nhu. Ngày đó, vì đảm bảo không tổn hại danh dự của mình, chị đã kiểm soát gần như cả 22 tầng, tất cả chứng cứ anh ta đều sớm xử lý qua. . ."

"Bởi vì sau đó không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, chị, chị liền ngầm thừa nhận buổi tối ngày hôm ấy người đó chính là Chiêm Nguyệt Nhu. . ."

"Sau đó liên lạc tìm nàng xác nhận, nàng cũng trực tiếp thừa nhận, thế là, thế là. . ."

Lời nói đến chỗ này, cả hai người đều choáng váng.

Phàn Vụ tâm tình cực kỳ phức tạp, nhưng theo chân tướng suy đoán trong đầu, sự mừng rỡ không thể khống chế tràn ngập toàn thân.

Cô nhìn về phía Tang Tri Tửu: "Vì vậy. . . Tửu Tửu, em,. . . bảo bảo trong bụng em, là con của chị, đúng không?"

Tang Tri Tửu cười lạnh một tiếng.

Nàng xoay người đi ra ngoài: "Không phải."

Lần này nàng cuối cùng đã rõ ràng rồi ——

Chẳng trách mấy ngày nay, Phàn Vụ biểu hiện lại kỳ quái như thế, là bởi vì căn bản không biết bảo bảo trong bụng nàng là con của chị ấy.

Phàn Vụ lại cảm thấy, chính mình sẽ mặt dày, đã có con với người khác, còn muốn cùng với chị ấy nói chuyện yêu đương, nuôi con hộ nàng sao? ? ?

Tuy rằng sự thật này với Tang Tri Tửu mà nói, kỳ thực so với chuyện Phàn Vụ cùng Chiêm Nguyệt Nhu từng có quan hệ hỗn loạn, càng dễ tiếp thu hơn một ít, thế nhưng. . .

Hừ! Nàng vẫn là tức giận!

(๑` ^ ´๑)

Hơn nữa, lần này tức giận không chỉ có nàng, còn có cả bảo bảo trong bụng nữa.

Vì vậy, Tang Tri Tửu quyết định không để ý đến Phàn Vụ nữa.

Nàng trực tiếp bỏ lại Phàn Vụ, đi tới cửa. Phàn Vụ sau lưng đuổi theo nàng, nhưng là vì thực sự quá kích động, đầu óc hỗn loạn, chỉ theo bản năng chăm chú đi theo nàng, thậm chí ngay cả một câu nói đều không nói ra được.

Vừa ra đến trước cửa, Tang Tri Tửu dừng bước lại.

Nàng mở ra túi xách của mình ra, từ bên trong móc ra một tờ giấy, đưa cho Phàn Vụ.

"Đừng có đi theo tôi, tôi tạm thời còn không muốn nhìn thấy chị!" Nàng giận dỗi nói.

Phàn Vụ nhận lấy tờ giấy, sững sờ ở tại chỗ nhìn theo nàng rời đi.

Tiếp đó, cô cúi đầu xuống, liền nhìn thấy trên tờ giấy nhiễm dấu son môi ——

Cô có ấn tượng, lúc trước Tang Tri Tửu bởi vì phân hoá lần hai nằm viện, cô ở trên giường bệnh của nàng, nhặt được tờ giấy này.

Khi đó, thiếu một chút nữa, cô đã đem trang giấy mở ra xem.

« ultr, tui nói lúc đó mà thêm 5s nữa nhờ, end truyện luôn (˙▿˙) »

Vào giờ phút này, được Tang Tri Tửu cho phép, cô cuối cùng cũng đem tờ giấy mở ra. Thấy rõ nội dung, cô khϊếp sợ đứng tại chỗ, thật lâu cũng không thể nói gì.

Thật vất vả mới phản ứng lại, Phàn Vụ đỡ cửa, run rẩy cầm điện thoại di động lên.

"Mộng Chi?"

"Ừm, giúp em đi thăm dò một ít chuyện."

Editor: chương này cũng thật nhiều cảm xúc quá đi ヽ (* ・ ω ・) ノ.