Chương 89

“Phốc phốc!!!” Tiểu quái vật liền nhảy đến bên chân người mới đến, chín cái mồn há to oa oa khóc lớn, “Ma ma ma ma ma ma…”

Bắt lấy Tiểu Cửu, Hiên Viên Chiến lớn tiếng hỏi: “Tiểu Phá đâu?!” Tại sao tín hiệu dẫn đến chỗ Duy Lạp!

“Ma ma ma…” Tiểu Cửu giãy giụa muốn đi xuống, Hiên Viên Chiến buông hắn ra. Chân vừa chạm đất, Tiểu Cửu liền chạy về phía hoàng cung, vừa chạy vừa quay đầu thúc giục Hiên Viên Chiến.

“Quang Vinh! Ta đã tìm được Tiểu Cửu! Tiểu Phá không ở đây! Ngươi tới đây ngay!”

“Phốc phốc phốc!!”

Tiểu Cửu lại thúc giục. Hiên Viên Chiến khiêng Duy Lạp bị phế một tay lên đuổi theoTiểu Cửu.

Tiểu Phá đang ở đâu? Sao thết bị truyền tin lại nằm trong tay Duy Lạp?! Tâm Hiên Viên Chiến lạnh hơn phân nữa. Phẫn nộ lia súng bắn tên Tắc Ba Nhĩ đánh lén. Toàn bộ quân trong thành Cách Nhĩ đều xuất động. Để đối phó chiến lược lấy thịt đè người của địch nhân, quân đội Liên bang chia quân thành từng tiểu đội, sử dụng vũ khí công nghệ cao. Nhiếu khẩu súng laser có thể bắn chết đồng thời nhiều địch nhân trong khoảng cách xa.

Người Tắc Ba Nhĩ không dám công kích Tiểu Cửu, nhưng Tiểu Cửu không chút nương tay với bọn chúng. Hiên Viên Chiến dùng súng, nó dùng miệng. Từ lúc sinh ra chưa từng rời khỏi “Ma ma” thì hiện tại cũng không thể xa lìa “Ma ma”. Có thể chính Tiểu Cửu cũng không biết da của mình đến dày như thế nào. Súng laser không thể bắn lủng, nắm đấm như gãi ngứa, Tiểu Cửu dùng móng vuốt xé rách cổ một tên Tắc Ba Nhĩ, tự nhủ phải nhanh chóng trở về với “Ma ma”.

Tiểu Cửu xuất hiện đưa tới rất nhiều lính Tắc Ba Nhĩ. Bọn chúng sử dụng nhuần nhuyễn chiến thuật biển người, hết lớp này đến lớp khác như sóng xô bờ tiến lên bao vây Hiên Viên Chiến. Tiểu Cửu còn quá nhỏ, móng vuốt tuy bén nhưng khó có thể ứng phó quá nhiều địch nhân. Bọn Tắc Ba Nhĩ dùng thân thể vây quanh Tiểu Cửu, la lớn muốn đem nó về bên người đại thần. Lớp khác từ bốn phương tám hướng tiến tới vây quanh Hiên Viên Chiến.

Vứt Duy Lạp trên mặt đất, Hiên Viên Chiến dốc toàn bộsức ứng chiến. Con mắt máy giúp hắn nhìn được trong bóng tối. Cánh tay máy cường tráng dễ dàng đánh nát đầu kẻ có ý đồ xông lên trước. Bất cứ ai cũng đừng hòng ngăn hắn, hắn phải đi tìm người quan trọng nhất. Thi thể kẻ địch xếp đầy xung quanh Hiên Viên Chiến, đυ.c một lỗ ngay ngực tên nào đó, hắn rống to: “Tiểu Cửu! Lại đây!”.

“Chiêm chϊếp thu!!” Lợi dụng lớp da cứng, Tiểu Cửu phá vòng vây vọt tới bên người Hiên Viên Chiến. Chỉ vài giây, Hiên Viên Chiến lại đánh chết mười mấy người.

“Gϊếŧ hắn! Cứu Tắc Đồ Tháp!” Bọn Tắc Ba Nhĩ kêu gào. Đối với bọn họ, chết vì đại thần là quan vinh cao cả. Tiểu Cửu bám lên lưng Hiên Viên Chiến, thay hắn đỡ phát laser bắn tới từ phía sau. Hiên Viên Chiến lấy thi thể một tên Tắc Ba Nhĩ làm bình phong chắn trước người, vết súng laser in rõ trên cánh tay máy.

“Rống rống rống!!!”

Một tiếng gầm từ phía sau Hiên Viên Chiến vang lên, kèm theo là một quả pháo laser màu lam bay tới. Mấy trăm tên Tắc Ba Nhĩ trong nháy mắt liền hôi phi yên diệt.

“Rống rống rống!!!” Pháo laser hạ xuống chung quanhHiên Viên Chiến. Tiểu Cửu mếu máo nhảy khỏi lưng Hiên Viên Chiến,chạy thẳng tới chỗ quái vật to lớn bằng kim loại.

“Rống rống rống!!!” Rống xong, Quang Vinh vươn bàn tay mềm ẳm Tiểu Cửu. Mở khoang ngực ra, nghênh đón nó về nhà. Vừa vào trong lòng Quang Vinh, Tiểu Cửu liền khóc nấc lên, nhìn đáng thương vô cùng.

“Rống rống rống rống rống!!!!” Lam quang bao bọc quanh khôi giáp của Quang Vinh, hắn đi nhanh về phía Hiên Viên Chiến, đem người sống lẫn người chết đều giẫm thành thịt nát. Tiểu Chiến! Tiểu Phá sắp chết! Tiểu Phá sắp chết!!

Đang gϊếŧ địch,đột nhiên Hiên Viên Chiến quay đầu lại, dại ra, như quên bọn địch đứng đông như kiến xung quanh. Tiểu Phá sắp chết? Không có khả năng! Không! Tuyệt đối không!

Một quả đạn laser đạn dừng trước tiền phương chỗ Hiên Viên Chiến đứng, hắn vẫn ngây ngốc chôn chân tại chỗ. Quang Vinh khóc gọi: “Tiểu Chiến! Nhanh đi cứu Tiểu Phá!” Tiếng kêu như xé tim bừng tỉnh Hiên Viên Chiến. Chỉ vài bước vọt đến trước mặtQuang Vinh, nhanh nhẹn leo lên chui vào khoang ngực hắn.

“Chiêm chϊếp chiêm chϊếp!!!” Tiểu Cửu vẫn không quên kẻ thù số một của mình.

Cánh tay mềm lại xuất hiện, Duy Lạp đang hôn mê trên mặt đất bị nhấc lên.

“Để hắn lại!” Hai con mắt Hiên Viên Chiến đều thành màu đỏ tươi.

“Rống rống rống!!!” Ta muốn nghiền nát hắn!! Quang Vinh muốn đem xé Duy Lạp thành thịt miếng.

“Hắn là của ta! Quang Vinh! Đi tìm Tiểu Phá!”

“Rống rống rống!!!”

Không cam lòng đem Duy Lạp thu hồi, lửa giận từ Quang Vinh thiêu đốt Cách Nhĩ thành. Nghiền nát! Nghiền nát! Vô số đạn laser bắn khắp nơi, chỗ bước chân hắn đi qua chỉ còn lại một mảnh phế tích. Đến cả chúa hạm ở bên ngoài đang cùng chiến hạm Tắc Ba Nhĩ chiến đấu kịch liệt đều cảm nhận được sự phẫn nộ của Quang Vinh.

Quang Vinh mở cửa khoang ngực, Hiên Viên Chiến đứng đó chỉa súng bắn kẻ thù bên ngoài. “Chiêm chϊếp chiêm chϊếp!!” Tiểu Cửu cũng bạo phát, nó gào thét đem mấy tên bò lên cắn đẩy xuống, phòng ngừa vật nhỏ bị ngã, Quang Vinh lấy tay cuốn nó lại.

“Chiêm chϊếp chiêm chϊếp!!!” Cắn chết cắn chết!!

“Rống rống rống!!!” Nghiền nát nghiền nát!

Tiểu Phá, ráng lên, ta sắp tới rồi, sắp tới rồi! Hiên Viên Chiến mở thông tấn khí: “Các đơn vị tập kết tại hoàng cung! Các đơn vị tập kết tại hoàng cung!”

“Nhận được! Hướng hoàng cung tập kết!”

“Hiên Viên thượng tá, xảy ra chuyện gì? Ngươi tìm được Mang Tang Tử tiên sinh rồi sao?!”

“Bác sĩ chuẩn bị! Mang Tang Tử tiên sinh đã xảy ra chuyện!”

“Cái gì?! Mang Tang Tử tiên sinh xảy ra chuyện gì!”

“Tất cả bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng! Ta đang đi đón Tiểu Phá!”

Hướng thông tấn khí rống giận một tiếng, không rảnh trả lời gia gia, lần đầu tiên Hiên Viên Chiến phát hỏa với gia gia mình. Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, rồihắn nghe được gia gia nói: “Ta lập tức lệnh tất cả bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng! Chúa hạm sẽ bay đến chỗ ngươi, tìm được Mang Tang Tử ngươi liền phản hồi chúa hạm!” [Thằng cháu quý hóa quá, trọng sắc quát luôn ông nội.o_o|||]

“Rõ!”

“Mang Tang Tử tiên sinh đã xảy ra chuyện, tất cả không quân lẫn bộ binh đều di chuyển về phía Hiên Viên thượng tá! Dốc toàn lực yểm trợ hắn, sử dụng toàn bộ vũ khí có thể, tiêu diệt bọn Tắc Ba Nhĩ!”

“Rõ! Đại tướng!”

Vẫn đang ở ngoài không gian, chúa hạm bắn ra liên tiếp từng đợt công kích mãnh liệt, gấp rút tiến vào khí tầng của Cách Nhĩ tinh, tới gần chỗ Hiên Viên Chiến. Hơn một ngàn chiến thuyền, hạm độingười Tắc Ba Nhĩ cũng đồng thời đáp trả hòng ngăn hạm đội Mang Tà tới gần. Sắc mặt Hiên Viên Tri Xuân ngưng trọng, nhất định phải mau chóng mở đường.

“Đại tướng! Hạm đội Vọng Uy tới rồi!”

“Lệnh Thượng Quan trưởng phòng liên lạc với bọn họ, chúng ta cần người Vọng Uy trợ giúp.”

“Rõ!”

“Pha-ra-ông, người Mang Tà đang mở đường máu. Mang Tang Tử tiên sinh tựa hồ đã xảy ra chuyện.”

“Cái gì?!”

Đồng dạng đang tự mình chỉ huy chiến đấu,sắc mặt Pháp Lý Bố kinh biến, ông liền đi đến màn hình liên lạc với chúa hạm Mang Tà. Hai mươi phút sau, ông buông thông tấn khí: “Lấy cho ta một phi thuyền nhỏ, ta muốn đến chỗ người Mang Tà, các ngươi bắn yểm trợ giấu ta.”

“Pha-ra-ông!”

“Lập tức chuẩn bị!”

“… Vâng!”

Trong lúc thành Cách Nhĩ lâm vào hỗn loạn, sau khi dập lửa xong, mọi người trong hoàng cung đổ xô đi tìm Tắc Đồ Tháp và Mang Tang Tử đã biến mất. Vương Cách Nhĩ không rảnh đi trông nom dân chúng xảy ra chuyện gì, hắn tin con dân của mình sẽ thề sống chết bảo vệ thành Cách Nhĩ, bảo vệ Tắc Ba đại thần. Hắn muốn đem Mang Tang Tử hiến cho Tắc Ba đại thần trước, rồi dùng lực lượng của thần đến tiêu diệt bọn Mang Tà và Hàn Cát.

“Tìm được rồi chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Trong vương cung khắp nơi đều có thủ vệ, phi hành khí vẫn còn đủ, nhất định hắn đang trốn trong cung!”

“Ta phái thêm người đi tìm ngay!”

“Nhất định phải tìm được hắn!”

“Vâng!”

“Đại tướng quân, đập chứa nước đã bị bọn Mang Tà phá hủy! Nước sắp tràn đến hoàng cung!”

“Nhanh đi hộ giá vương và vương hậu rời khỏi đây!”

“Vâng!”

“Đôi tìm kiếmnhanh chóng tìm cho ra Tắc Đồ Tháp cùng Mang Tang Tử, số còn lại nhanh chóng rút khỏi hoàng cung!”

“Vâng!”

Tướng quân Sparta và Tạp Cẩu Mã Tư hổn hển chỉ huy nhân mã tìm kiếm, rút lui. Rõ ràng mọi chuyện đều nằm trong tầm tay, sao lại trở nên như vậy chứ!

“Tạp Cẩu Mã Tư, sao ngươi không gϊếŧ cái tên Mang Tà kia?! Đều là hắn! Là hắn mang đến tai họa cho chúng ta!” Trên phi hành khíSparta trách tội Tạp Cẩu Mã Tư.

Tại đế quốc Tắc Ba Nhĩ, dòng họ quyết định thân phận địa vị cao thấp. Trừ bỏ quốc vương, vương hậu vàchủ tế thần miếu, kế đó chính là người có họ“Tư”*, rồi mới đến“Tạp”. Tạp Cẩu Mã Tư dù có muôn vàn ủy khuất cũng đành quỳ gối bên chânSparta thỉnh cầu khoan thứ. [*Tên phiên âm tiếng hán của Sparta là Tư Ba Đạt]

“Sau khi mọi chuyện được giải quyết ta sẽ tấu với vương và thần miếu xử phạt ngươi.”

“Vâng.”

Lệnh phi hành khí cất cánh,Sparta hỏi: “Viện quân chừng nào tới?”

“Khoảng hai mươi phút sau viện quân đóng ở phụ cận vương thành sẽ tới. Viện quân từ các hành tinh khác thì một tiếng sau sẽ đến vương thành. Đến lúc đó bọn Mang Tà và Hàn Cát đừng hòng rời khỏi đây.”

“Bảo bọn họ nhanh lên. Ta muốn lấy máu bọn Mang Tà và Hàn Cát tế đại thần.”

“Vâng.”

“Hiên Viên thượng tá, chúng ta đang tới gần hoàng cung! Nước lụt sắp tràn tới hoàng cung Cách Nhĩ.”

“Rõ. Ba mươi phút sau ta sẽ tới hoàng cung. Mọi người chuẩn bị rút quân.”

“Rõ.”

“Không ai được rơi lại phía sau.”

“Rõ!”

Nguồn năng lượng bị phá hủy, thành Cách Nhĩ chỉ còn lại ánh sáng laser. Đã không có năng lượng tiếp tế, phi hành khí và chiến hạm nhỏ chỉ có thể kiên trì thêm mười mấy tiếng nữa. Nhưng viện quân như hồng thủy đang cuồn cuộn tiến đế. Hiên Viên Tri Xuân tự mình chỉ huy chúa hạm phá tan chiến hạm quân địch tiến nhập vào trong tầng khí của Cách Nhĩ tinh. Thời điểm tiếp ứng đám người Hiên Viên Chiến, chúa hạm dùng lửa đạn ngăn cản viện quân Tắc Ba Nhĩ. Hạm đội Vọng Uy cũng gia nhập chiến đấu. Tuy chiến hạm bọn họ không hiện đại bằng Mang Tà và Hàn Cát, nhưng hỏa lực lợi hạii ngang hai phe kia. Nhưng khi ba bên hợp lực tấn công Tắc Ba Nhĩ, người

Vọng Uy nhân cơ hội đưa ra một yêu cầu: sau khi cứu Mang Tang tử tiên sinh ra, Mang Tà Liên bang phải đem Tiểu Cửu đưa cho bọn họ.

“Tiểu Cửu đến tột cùng là cái gì? Sao cả Tắc Ba Nhĩ lẫn Vọng Uy đều muốn có được nó?” Vẫn chưa đem tin này nói cho đại tướng, Thượng Quan Nông đau đầu không thôi.

“Nông, ngươi tạm thời trấn an phía Vọng Uy, trước cứu Tiểu Phá về rồi nói sau.” Tư Không Vô Nghiệp nói.

“Đúng, là ta lo không chu toàn.” Thượng Quan Nông đứng dậy, “Ta đi tìm đại tướng. Là ta đưa tới địch nhân tham lam. Ta nguyện ý chịu mọi hình phạt từ Liên bang.”

“Nông!” Âu Dương Long ngăn lại hắn, “Lúc này đại tướng chỉ quan tâm an toàn của Tiểu Phá. Chuyện bọn người Vọng Uy nói cho đại tướng sau đi.”

Có người gõ cửa, người vào nói nhanh: “Thượng Quan trưởng phòng, Tư Không trưởng phòng, Âu Dương trưởng phòng, Mang Tang Tử tiên sinh đã xảy ra chuyện, đại tướng gọi mọi người.”

“Tiểu Phá đã xảy ra chuyện?!” Ba người khϊếp sợ, nhanh chóng chạy đi.

Tựa vào trên cây, Lục Bất Phá kéo thấp mũ cẩn thận quan sát bốn phía. Sau khi Duy Lạp đi hắn cũng nhanh chân bỏ chạy, chỉ có thằng ngốc mới không chạy. Nuốt ngược ngụm máu tanh, hắn che bụng đi tới sân bay. Có chết cũng không thể chết ở đây.

“Khụ khụ…” Không biết Tiểu Cửu tìm được Quang Vinh chưa. Đây là lần đầu tiên hắn và Tiểu Cửu tách ra, không biết nó có sợ không? Nhất định sẽ sợ đi. Tuy chả muốn thừa nhận, nhưng quả thật Tiểu Cửu coi hắn như mẹ, nó luôn gọi hắn là “Ma ma” đó thôi. Còn có Quang Vinh, hắn luôn chịu ủy khuất vì thân hình khổng lồ, nhưng hắn rất thích nghỉ ngơi trong khoang ngực của Quang Vinh, thời điểm đó tuyệt đối không có ai đến làm phiền hắn.

Hắn sắp chết rồi. Nếu không hắn nghĩ đủ thứ như vậy sao Quang Vinh không nói lời nào? Quang Vinh không còn nghe được sóng não của hắn nữa. Thật không cam lòng a. Sao hắn có thể chết một cách nhảm ruồi ở vùng đất chết tiệt này chứ. Hắn còn chưa gặp mặt Hiên Viên Chiến lần cuối đâu. Rất nhiều người Tắc Ba Nhĩ chạy qua chạy lại trước mặt hắn nhưng không ai phát hiện “Mang Tang Tử” bọn họ đang tìm kiếm ở ngay dưới mí mắt mình. Lục Bất Phá cúi đầu buồn cười, xem ra vóc người cao lớn cũng không phải chuyện tốt lành gì. Chiều cao của hắn xêm xêm người ở hành tinh này, lại mặc quần áo người Tắc Ba Nhĩ hay mặc, còn bày ra bộ dáng bị thương, cực kỳ giống thủ vệ hoàng cung bị lạc đạn. Ai bảo bọn họ ăn mặc giống hệt nhau, nguyên một cây đen từ trên xuống dưới làm chi? Hơn nữa hiện tại hoàng cung tối đen như mực, không một ngọn đèn, khó trách cả bọn không nhận ra hắn.

Ngẩng đầu, thấy được hàng phi hành khí, nhiều như thế cho hắn một cái chắc không sao đâu ha, Lục Bất Phá nở nụ cười. Kéo lê chân trái cơ hồ không còn chút cảm giác, hai mắt mông lung, dựa vào chút ý chí còn sót lại chống đỡ. Phải nhìn Hiên Viên Chiến một lần, bằng không hắn chết không nhắm mắt a.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Tên nào dám tiến vào trong cái trứng đó hả? Cái trứng đó là của hắn! Nhặt đại khẩu laser dưới đất bắn loạn lên. Lục Bất Phá chẳng rõ có bắn chết đối phương không, hắn chỉ biết trái trứng đó là của hắn, hắn muốn đi tìm Hiên Viên Chiến. Có người ở quát to, phẫn nộ tên phản đồ vừa tàn sát đồng bào.

Tới địa ngục đi, lão tử là người Mang Tà! Lục Bất Phá bắn tất cả bóng đen tiến vào trong tầm mắt. Vai trái đột nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt, hắn cũng mặc kệ. Tới rồi, cuối cùng tới rồi. Dựa vào quả “Trứng vàng”, Lục Bất Phá xoay người mãnh liệt càn quét. Bóng đêm cho hắn lợi thế, hỗn loạn tạo cơ hội cho hắn, Những tên Tắc ba Nhĩ nhận thấy khác thường không nhiều. Huống hồ nơi này là sân bay, nhóm thủ vệ đang vội tìm kiếm Tắc Đồ Tháp và Mang Tang Tử trong vương cung.

Không ai ngăn cản bước tiến của hắn. Lục Bất Phá chậm rãi đi về phía phi hành khí, na đến bên cửa, đè xuống cái nút màu xanh, cái này hắn biết, để đóng mở cửa. Cánh cửa thuận lợi đóng lại khi hắn vào trong. Mò hơn nửa ngày, mở được đèn bên trong phi hành khí. Mơ màng bấm quàng hết số nút có trên bảng điều khiển. Phi hành khí giật giật. Đi đến vị trí người lái, hắn kéo mũ xuống, phất phất tay với bọn Tắc Ba Nhĩ bên ngoài, chúc các ngươi đi tìm vui vẻ, ta đi đây.

Nhấn vào cái nút màu vàng, phi hành khí giật giật tiếp. Cố gắng hồi tưởng khóa học bay với Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá đè mạnh lên cái nút cam, phi hành khí khởi động.

Cần điều khiển, cần điều khiển ở chỗ nào? Vỗ vỗ đầu hòng làm mình thanh tỉnh, Lục Bát Phá đυ.ng đến cần điều khiển. Hắn kéo cần, phi hành phí đột nhiên bay giật lùi về phía sau.

“Rầm!” Đầu váng mắt hoa, không biết đυ.ng vào cái gì rồi. Thây kệ, chữa ngựa chết thành ngựa sống luôn. Tìm cần điều chỉnh tốc độ, hắn kéo tới mức cao nhất, rồi đẩy cần điều khiển thẳng tới trước. Phi hành khí trên mặt đất trượt một khoảng, đυ.ng bay không ít người.

Nếu Hiên Viên Chiến có mặt chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn về hắn. Hắn rất có thiên phú thấy không. Quả trứng màu vàng bay trên cao lúc ẩn lúc hiện, lạn tới lạn lui khiến Lục Bất Phá buồn nôn. Dưới ánh sáng laser chiếu sáng lên bầu trời đêm, một trái trứng vàng lấy tốc độ cao đánh võng bay về nơi nào đó. Lục Bất Phá không tìm được nút tự động lái, hắn kéo cần điều khiển lùi về một chút, phi hành khí bớt lung lay.

“Quang Vinh, Quang Vinh, ngươi nghe thấy không?” Đè xuốngnút ẩn hình, Lục Bất Phá ở trong lòng gọi, “Quang Vinh, Quang Vinh …” Hô mấy chục lần, Quang Vinh vẫn không đáp lại, trái tim Lục Bất Phá như rơi xuống đáy cốc.

“Rống rống rống rống!!!!” Xa xa truyền đến tiếng rống giận quen thuộc, trong nháy mắt ánh mắt Lục Bất Phá tỏa sáng, là Quang Vinh!

“Quang Vinh! Quang Vinh! Ngươi có nghe ta gọi không?” Tựa như hồi quang phản chiếu, trước mắt Lục Bất Phá mọi thứ trở nên rõ ràng.

“Rống rống rống!!!” Tiểu Phá! Tiểu Phá! Tiểu Quang đến đây! Tiểu Quang đến đây! Nghiền nát! Nghiền nát!

“Quang Vinh!!” Lục Bất Phá kích động tìm kiếm xung quanh, hắn thấy rồi, phía bên phải hắn vừa có một cái bóng đen cùng vô số tia laser như ẩn như hiện.

Điều khiển tay lái, đem cần điều khiển đẩy đến mức tối đa, Lục Bất Phá vọt tới chỗ cái bóng đen. “Quang Vinh, ngươi nhất định phải chụp được ta.”

“Rống rống rống!!!” Tiểu Phá!!

Cách đó không xa, nước từ con đập bị phá hủy cuồn cuộn tràn vào hoàng cung Tác Ba Nhĩ.Dường như Tắc Ba đại thần đã phẫn nộ, dòng nước hung tợn nuốt chửng vô số thi thể con dân Tắc Ba Nhĩ. Hiên Viên Chiến gầm lên: “Đội đặc nhiệm và trọng trang sư che giấu cho Quang Vinh và Tiểu Phá!” Trong nháy mắt ánh sáng laser chiếu sáng thành Cách Nhĩ như ban ngày.

“Rống rống rống!!” Tiểu Phá!!! Quang Vinh ngừng công kích, giơ tay lên cao, đi nhanh về phía quả trứng.Mặt đất rung rầm rầm, tiếng hò hét dâng trào.

“Quang Vinh, ta đã trở về.” Hình như hắn thấy được Quang Vinh đang giơ tay, hình như hắn thấy được Hiên Viên Chiến đang ngồi trong khoang ngực của Quang Vinh, hình như hắn thấy được Tiểu Cửu đang kêu hắn.

Hai mắt vô lực khép lại, Lục Bất Phá lệch đầu ngã quỵ bên bàn điều khiển, hắn tin Quang Vinh có thể an toàntiếp được hắn, bởi vì đó là Quang Vinh, bởi vì nơi đó có người luôn bảo vệ hắn.