Chương 84

Lục Bất Phá tỉnh dậy trong đau đớn, khong nhớ bản thân ngất từ hồi nào. Tiểu Cửu một tấc không rời, vừa thấy hắn tỉnh, liền rúc vào lòng ngực hắn. Phần bụng bên trái còn đang co rút rất đau, Lục Bất Phá khó khăn xoay người, đồ ăn mới đưa tới không hề bị đυ.ng qua. Dù nhắm mắt hắn cũng biết là món gì. Cơn đau từ bụng khiến Lục Bất Phá mất hết khẩu vị, vừa chóng mặt vừa nhức đầu.

“Tiểu Cửu, đói bụng chưa.”

“Ma ma…”

“Ngươi ăn trước đi.”

“Ma ma ma…”

Chín cái đầu nhỏ lắc quyết liệt, mười tám con mắt lo lắng mở to nhìn.

“Ta không sao.” Sờ sờ đầu Tiểu Cửu, Lục Bất Phá cố sức ngồi dậy. Nhưng chỉ một động tác đơn giản như thế cũng làm hắn đau đến mức ra một thân mồ hôi lạnh.

“Ma ma…” Tiểu Cửu chực khóc.

“Ta không sao, đừng sợ.” Lục Bất Phá gắng nói giọng như bình thường, môi trắng bệch. “Tiểu Cửu ngoan, ăn cơm trước đi, ta nghỉ mệt một hồi sẽ ăn.”

“Ma ma…” Tiểu Cửu buông tay, xuống giường ăn đại thứ gì đó, ánh mắt không rời Lục Bất Phá. Tựa vào bên cửa sổ thở dốc, Lục Bất Phá run rẩy kéo áo lên, hình ảnh đập vào mắt khiến tim hắn trầm tới đáy hồ. Phần bụng bên trái xuất hiện một đường nứt dài khoảng 10cm, thịt chỗ đó ửng hồng.

Cẩn thận sờ sờ, Lục Bất Phá đau đến phải hít mạnh một cái. Tiểu Cửu thấy thế liền bỏ đồ ăn nhảy lên. Lục Bất Phá thả áo xuống, ôm đứa nhỏ vừa bị dọa khóc.

“Tiểu Cửu, không khóc nữa. Đến, lấy chút đồ ăn tới đây. Ăn no chúng ta mới có sức chạy trốn. Ngoan, nín đi.”

“Ma ma…” Tiểu Cửu nước mắt nước mũi tèm lem, lấy tới mấy món không biết tên đút đến bên miệng Lục Bất Phá, Lục Bất Phá há mồm cắn, nhắm mắt nuốt trọng, rồi cắn tiếp. Có chết hắn cũng không thể chết ở cái nơi quỷ quái này.

Thẳng đến khi nuốt không nổi, Lục Bất Phá mới lắc đầu. Tiểu Cửu đem toàn bộ phần còn lại xử lý sạch sẽ, chuẩn bị sẵn sàng thời điểm chạy trốn với “Ma ma”, có người gõ cửa, người vào quỳ xuống hành lễ với Tiểu Cửu, rồi dọn khay đồ ăn đi. Ngược lại với thái độ đó, cho tới khi cửa đóng Tiểu Cửu còn trừng mắt hung hăng há mỏ “Chiêm chϊếp” mãi.

Nhân lúc người kia đi vào, Lục Bất Phá phát hiện ra có khoảng mười người đứng canh gác. Căn cứ vào chuyện người Tắc Ba Nhĩ coi trọng Tiểu Cửu, nhất định chiếc phi thuyền này đang bay tới chủ tinh Cách Nhĩ. Hắn biết thông tin này nhờ xem tư liệu bằng quang điện vốn của Hiên Viên Chiến, trong đó có nói, vua Tắc Ba Nhĩ và thần điện đều ở chỗ này. Người Tắc Ba Nhĩ là những tín đồ cuồng nhiệt, họ cho rằng Tiểu Cửu là con của thần, vậy chắc mẩm sẽ đưa nó tới thần điện, phiêu mắt nhìn bộ quần áo được đưa tới, Lục Bất Phá cầm lấy.

“Ô ô ô…” Chừng nào Tiểu Quang mới có thể nói chuyện với Tiểu Phá?

Bám vào nóc chúa hạm, Quang Vinh nóng vội hỏi. Mỗ vừa tiếp xúc với thuật ẩn thân có chút không quen.

Bên trong khoang ngực Quang Vinh, Hiên Viên Chiến sờ sờ thành vách: “Chờ đến khi bọn Tắc Ba Nhĩ đáp xuống. Chúng ta xông vào bây giờ, bọn chúng sẽ phát hiện, Tiểu Phá và Tiểu Cửu sẽ gặp nguy hiểm.”

“Rống rống!!!” Tiểu Quang muốn nghiền nát tất cả bọn họ!

“Chừa Duy Lạp cho ta.”

“Rống rống rống!” Tiểu Quang muốn nghiền nát Duy Lạp! Nghiền nát!

“Duy Lạp là của ta.”

“Rống rống rống!” Tiểu Quang muốn nghiền nát tất cả bọn chúng ngoài Duy Lạp! (Trẻ nhỏ dễ dạy.)

“Tốt lắm.”

“Ô ô ô…” Tiểu Quang muốn nói chuyện với Tiểu Phá.

“Chờ bọn Tắc Ba Nhĩ hạ cánh. Quang Vinh, nhẫn nại, vì Tiểu Phá và Tiểu Cửu, ngươi phải học nhẫn nại.”

“Ô ô ô…” Tiểu Quang nhẫn, “Rống rống rống!!!” Nghiền nát! Nghiền nát!

Nắm chặt tấm thảm dưới tay, Hiên Viên Chiến khuyên Quang Vinh kiên nhẫn đồng thời tự nhắc bản thân. Đổi lại lúc này mà ở trên đất bằng, hắn sẽ liều lĩnh xông vào cứu người, nhưng hiện tại không được. Tín hiệu từ chip đặc biệt trên người Lục Bất Phá vẫn truyền tới, điều này chứng minh hắn còn sống. Hắn dễ dàng phá hủy một chiến hạm ngay trong vũ trụ, nhưng không thể mạo hiểm với sinh mệnh Tiểu Phá. Chỉ cần bọn Tắc Ba Nhĩ hạ cánh, chỉ cần… Một con mắt tản ra lam quang sắc bén, cánh tay máy gắn lam tinh được bao trùm bởi luồng ánh sáng xanh nhạt.

“Đại tướng, người Tắc Ba Nhĩ đã vào lỗ đen. Mười phút nữa chúng ta cũng sẽ tiến vào.”

Nhìn bản đồ vũ trụ trên màn hình, Hiên Viên Tri Xuân nhíu mày nói: “Năng lượng hạm đội Tắc Ba Nhĩ có hạn, nhất định bọn họ sẽ đáp xuống Quang Mễ tinh, từ đó vào tiếp lỗ đen tới ngân hà Mạt Cáp, rồi xuyên qua ngân hà Mạt Cáp tới hành tinh Lộ Tắc, cuối cùng từ Lộ Tắc trở về Cách Nhĩ tinh.”

Tham mưu của Hiên Viên Tri Xuân gật đầu nói: “Đúng vậy, năng lượng của bọn họ không thể duy trì lâu. Tổng bộ Liên bang vừa liên lạ. Từ miệng bọn phản loạn khai ra, người Tắc Ba Nhĩ cho rằng Tiểu Cửu là con của đại thần Tắc Ba, nên mới trăm phương ngàn kế bắt hắn. Chính vì vậy bọn họ sẽ trở về Cách Nhĩ tinh.”

“Đại tướng hạm đội người Hàn Cát thỉnh cầu xác nhận tọa độ. Bọn họ muốn trợ giúp chúng ta cứu Mang Tang Tử tiên sinh.”

Hiên Viên Tri Xuân vô cùng kinh ngạc: “Ta cần nói chuyện với chỉ huy bên họ.”

Chỉ chốc lát, Pháp Lý Bố xuất hiện trên màn màn hình, làm động tác hành lễ xong, ông hàm hậu nói: “Mang Tang Tử tiên sinh vì sơ suất của chúng tôi mà bị liên can, ta rất bất an. Nữ vương bệ ha yêu cầu chúng tôi phối hợp với đại tướng, cứu Mang Tang Tử tiên sinh ra an toàn. Đại tướng, mười ngàn dũng sĩ Hàn Cát và hai ngàn chiến hạm nghe đại tướng chỉ huy.” Hai ngàn chiến hạm, tương đương ¼ binh lực Hàn Cát.

“Cám ơn ngài, Pháp Lý Bố Pha-ra-ông. Ta đại biểu Liên bang và toàn thể dân chúng Mang Tà cảm tạ nữ vương bệ hạ trợ giúp.” Hiên Viên Tri Xuân lần đầu tiên chân thành hành lễ với người Hàn Cát, rồi mới nói, “Trước mắt, chúng tôi vẫn chưa có tin tức của Mang Tang Tử tiên sinh, cho nên không thể hành động liều lĩnh. Nhưng đoán được bọn chúng sẽ trở về Cách Nhĩ tinh, nên đợi sau khi bọn chúng hạ cánh, xác nhận vị trí Mang Tang Tử tiên sinh đã an toàn mới tấn công Cách Nhĩ tinh, thừa dịp hỗn loạn cứu người.”

“Hết thảy đều theo đại tướng chỉ huy.”

“Ta hạ lệnh, tất cả hạm đội tăng tốc bay tới ngân hà Mạt Cáp ngay lập tức, phải đến trước khi bọn Tắc Ba Nhĩ đến hành tinh Lộ Tắc. Đội đặc nhiệm lái phi thuyền ẩn hình theo sát chiến hạm Tắc Ba Nhĩ vào Cách Nhĩ tinh, sau đó trọng trang sư đổ bộ che giấu cho đội đặc nhiệm, ngoại trừ chúa hạm, tất cả hạm đội mở tất cả hỏa lực tấn công Cách Nhĩ tinh. Hạm đội Hàn Cát chịu trách nhiệm ngăn chặn hạm đội tiếp viện của Tắc Ba Nhĩ. Chúa hạm chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Mang Tang Tử tiên sinh.”

“Rõ!”

“Đại tướng, như vậy có làm Mang Tang Tử tiên sinh bị thương không?” Pháp Lý Bố nghe xong lo lắng hỏi.

Hiên Viên Tri Xuân trầm giọng nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng.” Cho dù có là đồng minh, ông cũng không tin. Ngoại trừ Hiên Viên Chiến, lúc này Hiên Viên Tri Xuân không tin bất luận kẻ nào. Chỉ một mình ông biết Hiên Viên thượng tá đang ở đâu.

Pháp Lý Bố thấy sự lảng tránh trong mắt Hiên Viên Tri Xuân, không hỏi lại. Sau khi cắt liên lạc, ông nói với người đi theo: “Sau khi đến Cách Nhĩ tinh ta sẽ theo quân Mang Tà đổ bộ xuống, ta có thể tìm được Mang Tang Tử tiên sinh.” Sóng tinh thần từ chuỗi hạt ông đưa cho Tiểu Phá vẫn truyền tới, chứng tỏ hắn còn sống. Chỉ cần thế, ông có thể tìm Tiểu Phá.

“Pha-ra-ông, chuyện này quá mạo hiểm!”

Hình ảnh người trẻ tuổi với gương mặt chân thành xuất hiện trước mắt Pháp Lý Bố, ông lắc đầu, tỏ vẻ chủ ý đã định. Không một ai biết ông luôn tự trách trong chuyện này. Khoảng thời gian sau khi trở về từ Mang Tà tinh, ông thường nhớ tới thiếu niên hay cười thật lòng với mình, sự quan tâm, thương cảm trong mắt lúc ly biệt không chút giả dối. Nếu không thể tận mắt thấy khoảnh khắc thiếu niên kia bình an. Có lẽ nửa đời sau ông đều sống trong áy náy.



Bên trong phòng họp Ủy ban Mang Tà Liên bang đèn đuốc sáng trưng. Mang Tang Tử tiên sinh bị bắt được 20 ngày, hiện giờ vẫn chưa xác định được nơi con tin bị giam giữ. Hệ tinh Tắc Ba Nhĩ cách hệ tinh Mang Tà rất xa, khoảng cách từ Mang Tà tinh đến Cách Nhĩ tinh mất ít nhất một tháng. Từ Liên bang Ủy ban đến dân thường, mỗi người đều lo lắng cho an nguy của Mang Tang Tử tiên sinh. Trước mắt, Ủy ban ra mệnh lệnh bí mật cấp cao nhất. Mỗi người đi vào tổng bộ liên bang đều phải kiểm tra thân phận nghiêm ngặt. Liên bang điều đi hơn một nữa binh lực cứu Mang Tang Tử tiên sinh, phòng ngừa đám người Vọng Uy đυ.c nước béo cò, Âu Dương Tu cùng các nhân viên sở nghiên cứu trắng đêm không ngủ gấp gáp chế tạo cơ giáp chiên sĩ. Lam tinh thạch được Tư Không Vũ và tiểu đội khảo sát ở hành tinh Omega tìm được phát huy tác dụng trọng yếu.

Giờ khắc này, tất cả người dân Mang Tà tiến vào trạng thái khẩn trương thời chiến. Mỗi địa phương và hành tinh vệ tinh đều chuẩn bị sẵn sàng. Người 20 tuổi trở lên, không phân biệt nam nữ, toàn bộ cầm chắc vũ khí, chuẩn bị chiến đấu. Người Mang Tà từ bé đều được giáo dục quân sự nghiêm khắc, chiến tranh hi sinh không làm họ hoảng sợ, họ nguyện ý dùng tính mạng bản thân bảo vệ Liên bang, bảo vệ Mang Tang Tử tiên sinh. Ở phía sau, một số phần tử phản động cũng cầm vũ khí. Không phải bọn họ định nhân cơ hội chống lại Liên bang mà muốn cùng tiến cùng lui với Liên bang. Mặc dù bọn họ phản động, nhưng dòng máu Mang Tà luôn chảy trong huyết quản mỗi người.

Nhiều người thuộc phe phản động rất khinh thường chuyện bọn cấp tiến cấu kết với người Tắc Ba Nhĩ và Vọng Uy. Tạp Nặc sau khi từ bệnh viện trở về công khai kể rõ hành vi đê tiện của bọn kia, kêu gọi nhóm phản động cùng nhau bảo vệ liên bang. Cho dù sau vụ này, tất cả đều bị lưu đày, nhưng chống ngoại xâm, bảo vệ gia đình là nghĩa vụ là quyền lợi mỗi người.

Cứ như vậy, lấy trung tâm Bắc Đàn làm tâm, một làn sóng áp lực im lặng bao trùm toàn bộ Liên bang tùy thời bùng nổ. Cả đứa trẻ nhỏ nhất cũng ít nói ít cười hơn. Mỗi người đều im lặng, im lặng chờ đợi tin tức Mang Tang Tử tiên sinh, im lặng chờ đợi chiến tranh từng bước tới gần, những đứa nhỏ trong bệnh viện nắm chặc dao găm trộm lấy được dưới gối đầu.

Bọn nhỏ không mè nheo đòi nghe truyện cổ tích, không vui đùa với nhau, mà mỗi ngày cùng cha mẹ chú ý tin tức Mang Tang Tử tiên sinh. Khác người lớn, biểu hiện mấy đứa nhỏ rất trực tiếp. Bọn nhóc bắt đầu ghét nhóm trẻ em thuộc phe phản động trong bệnh viện, kêu gào đòi đuổi tất cả đi. Thậm chí còn xảy sự kiện “Bạo lực” giữa mấy đứa nhóc tì. Mang Tang Tử tiên sinh đến bệnh viện mỗi ngày để kể chuyện cổ tích chính là thần tượng số một trong lòng chúng. Khiến người lo lắng hơn là việc bọn nhỏ phe phản động có thái độ tự trách cho rằng đây là lỗi của mình. Không những thế cảm xúc còn lan rộng trong giới thanh thiếu niên vì Mang Tang Tử tiên sinh có thể mỗi tuần tới trường “Kể chuyện cổ tích”.

Vì điều đình cảm xúc này, Bạch Thiện lấy danh nghĩa Ủy ban ra lệnh chuyển toàn bộ người già trẻ em ra an trí trong khu khu biệt lập và

bệnh viện ở ngoại thành. Cho một đội ngũ bác sĩ riêng tới chữa bệnh cho họ. Bạch Thiện kêu gọi người dân đừng kích động, cố gắng giữ bình tỉnh, nói rõ những chuyện này không quan hệ tới nhóm phản động. Bọn trẻ từng nghe Mang Tang Tử tiên sinh kể chuyện, cùng Mang Tang Tử tiên sinh học ca hát nhảy múa vẽ rất nhiều hình Mang Tang Tử tiên sinh dán trên các bức tường nơi chúng ở, các bức tranh dần cảm động rất nhiều người Mang Tà.

Những người đòi lưu đày nhóm phản động dần bình tĩnh. Không ít người quyên tặng quần áo và sách vở cho bọn nhỏ. Vô hình chung, người dân bắt đầu tiếp xúc với nhóm phản động, thấu hiểu cho họ. Nhưng bất kể như thế nào, chỉ khi Mang Mang Tang Tử tiên sinh bình an trở lại Bắc Đàn, Mang Tà Liên bang mới có thể chân chính phục hồi bình tĩnh và an ổn như dĩ vãng. Nếu không được loại áp lực này một khi đã bùng nổ, ngay cả Ủy ban cũng không thể áp chế được. Mang Tang Tử tiên sinh có ảnh hưởng đến dân chúng và quân đội vuột xa trí sự hiểu biết của hắn.

Liên bang là thế, những người trên các chiến đội đều đồng đạng như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Mang Tang Tử tiên sinh bị bắt đi dưới mí mắt bọn họ, đây là điều sỉ nhục nhất, huống chi bản thân đều là quân nhân! Các đội viên đội đặc nhiệm xoa tay, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn xuống từng miếng thịt trên người bọn Tắc Ba Nhĩ. Mà trước đó, bọn họ đã nghĩ sẵn cách chiêu đãi tên Duy Lạp chết tiệt kia.

Nhóm binh lính ngủ không ngủ được, những người khác cũng mất ngủ. Sau khi bắt được hai tên nội gián phe cấp tiến trà trộn vào, Âu Dương Long và Tư Không Vô Nghiệp ở trên phi thuyền chỉ huy từ xa bộ pháp vụ và bộ tình báo. Thượng Quan Nông suốt đêm không ngủ, phòng ngừa người Vọng Uy nhân cơ hội xâm lấn Liên bang, dùng thân phận bộ ngoại giao liên lạc với đế quốc Vọng Uy, cố gắng thuyết phục họ bọn Tắc Ba Nhĩ có dụng tâm hiểm ác trong chuyện này, hòng kích khởi lòng trả thù của họ, tranh thủ thời gian cứu Lục Bất Phá. Đồng thời, hắn còn dịch lại tin tình báo lấy từ chỗ Vọng Uy và Tắc Ba Nhĩ.

Thượng Quan Nông thông thạo ngôn ngữ các hành tinh khác, hắn trực tiếp dịch nhanh hơn so với việc tin tức chuyển cho phòng phiên dịch bộ tình báo rồi chuyển lại. Hơn nữa sự kiện có người giả mạo Biệt Lâm mới xảy ra khiến cho các bộ môn phải thanh tra toàn diện nhân viên. Dưới tình huống như thế, tin tình báo chặn được giao cho Thượng Quan Nông an toàn hơn giao cho người khác.

Đưa cho Thượng Quan Nông một ly ca-cao, Âu Dương Long hai mắt đầy tơ máu nói: “Nông, ngươi đã ba ngày không ngủ, đi nghỉ một lát đi.”

Thượng Quan Nông xoa bóp mi tâm, khàn khàn nói: “Trước khi có tin tức Tiểu Phá, ta không ngủ được.”

Âu Dương Long khuyên tiếp: “Không có tin tức chính là tin tức tốt. Chip theo dõi tình trạng cơ thể trên người Tiểu Phá có thể truyền tín hiệu, Chiến vẫn chưa liên lạc với chúa hạm, cho thấy hắn tạm thời an toàn. Nông, còn có rất nhiều việc cần ngươi làm, đi ngủ một lát đi.”

“Ta nên đi cùng Tiểu Phá.” Trong lời Thượng Quan Nông nói tràn đầy tự trách.

Âu Dương Long ôm Thượng Quan Nông, vỗ vỗ vai hắn: “Nếu ngươi đi cùng Tiểu Phá thì bây giờ gặp nguy hiểm chính là hai người các ngươi. Tin tưởng Chiến, hắn nhất định sẽ mang Tiểu Phá về bình an.”

Thượng Quan Nông gật gật đầu, vuốt mặt vài lần rồi nói: “Ta không mệt. Ta đang lo bọn Tắc Ba Nhĩ làm điều bất lợi với Tiểu Phá. Người Tắc Ba Nhĩ vì đại thần của bọn họ cái gì cũng có thể làm ra được.”

“Bên tình báo giám sát chặc chẽ hướng đi bọn Tắc Ba Nhĩ, chỉ cần hạm đội bọn chúng hạ cánh, Chiến và Quang Vinh có thể động thủ.” Hiểu rõ Thượng Quan Nông sẽ không đi nghỉ ngơi, Âu Dương Long mạnh mẽ đem đầu Thượng Quan Nông đặt trong ngực của mình, giúp hắn xoa bóp thái dương.

“Cám ơn ngươi, Long.”

“Khách sáo cái gì chứ?”

Cúi đầu nhìn gương mặt mệt mỏi của Thượng Quan Nông, nếu bị bắt đi là người trong lòng, có lẽ hắn so với Chiến còn đáng sợ hơn.