Chương 81

Hiên Viên Chiến xông vào phòng, lúc phát hiện Lục Bất Phá và Tiểu Cửu mất tích, hắn liền phát điên xoay người chạy ra. Lính canh vội la lên ngăn lại: “Hiên Viên thượng tá, Biệt Lâm mang Mang Tang Tử tiên sinh và Tiểu Cửu đi! Hắn bỏ trốn trên phi thuyền một người lái!”

Hiên Viên Chiến đẩy người ra chạy như điên về phía khoang thuyền, vội móc thông tấn khí ra lệnh: “Toàn bộ đội viên đội đặc nhiệm chuẩn bị chiến đấu!”

“Chiến! Đang ở vùng nhiễu loạn, ngươi phải cẩn thận!” Thượng Quan Nông phía sau gọi với theo.

Hiên Viên Chiến quay đầu rống lên: “Ta phải chặt hắn làm trăm mảnh!” Tiếp theo, chạy vào thang máy.

Thượng Quan Nông, Âu Dương Long lẫn Tư Không Vô Nghiệp đứng ngây người, Hiên Viên Chiến đang nổi giận sao? Đó là người vô luận gặp tình huống nguy hiểm thế nào đều có thể cố giữ bình tĩnh, Hiên Viên Chiến đó sao? Hắn như lúc nãy, khiến chân bọn họ mềm nhũn.

Tư Không Vô Nghiệp nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Truyền lệnh! Tất cả phi thuyền theo sát Hiên Viên thượng tá!”

“Rõ!”

“Lập tức liên lạc với tổng bộ Liên bang!”

“Rõ!”

Thượng Quan Nông chạy nhanh tới phòng điều khiển: “Liên lạc với người Hàn Cát, chúng ta cần họ trợ giúp!”

Âu Dương Long hạ lệnh: “Kiểm tra tất cả mọi người! Bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện hành động! Mọi người ở tại chỗ đợi lệnh! Tự ý rời vị trí liền đánh hạ!”

“Rõ!”



“Thượng Quan Nông gọi tổng bộ Liên bang! Thượng Quan Nông gọi tổng bộ Liên bang!”

“Tổng bộ Liên bang nghe, ta là chủ tịch quốc hội Bạch Thiện, Thượng Quan Nông, Duy Lạp…”

“Chủ tịch quốc hội, Mang Tang Tử tiên sinh bị người bắt đi! Là Biệt Lâm. Hiên Viên thượng tá đơn độc lái phi thuyền đuổi theo, hạm đội người Vọng Uy xuất hiện phía trước, chúng tôi cần trợ giúp!”

“Mọi người kiên trì! Quân cứu viện đã lên đường, đại tướng Hiên Viên tự mình dẫn quân, xin lập tức cùng ọ liên lạc, tần số là xxxxxxx.”

“Đã hiểu!”

“Thượng Quan Nông, Duy Lạp giả trang Biệt Lâm bắt Tiểu Phá, các ngươi lập tức tra xét nội bộ xem có địch nhân lẫn vào không! Bọn phản loạn cấu kết cùng người Tắc Ba Nhĩ và Vọng Uy, mọi người phải cẩn thận!”

“Phản loạn? Ừ! Đã hiểu! Âu Dương Long và Tư Không Vô Nghiệp đang ở tra xét nội bộ nhân viên.”

“Thượng Quan Nông, ta là Hiên Viên Phá Quân, hãy nói cụ thể tình huống bên đó, ta hiệp trợ các ngươi.”

“Vâng! Hiên Viên thượng tá đang đuổi theo phi thuyền Biệt Lâm… Duy Lạp. Hiện tại chưa rõ tình trạng Tiểu Phá. Bên trái chúng tôi có ba chiến hạm của Vọng Uy, phía bên phải có hai chiếc, đều là chiến hạm cỡ lớn. Các đội viên đội đặc nhiệm đã sẵn sàng chiến đấu.”

“Mục tiêu của Vọng Uy là Tiểu Cửu. Các ngươi phát tín hiệu, nói rõ với bọn họ đây là bẫy của người Tắc Ba Nhĩ, bọn chúng đã bắt Tiểu Cửu, cố gắng làm cho người Vọng Uy biết đã bị lừa.”

“Rõ!”

Trong phòng điều khiển, Thượng Quan Nông tạm thời thay thế vị trí Hiên Viên Chiến, chịu trách nhiệm chỉ huy. Âu Dương Long và Tư Không Vô Nghiệp tranh thủ thời gian kiểm tra địch nhân có thể ẩn núp bên trong. Trên trán rịn mồ hôi lạnh, khí chất cao nhã bình thường nay biến thành lạnh lùng quyết đoán. Sau khi rõ chân tướng, hắn liền liên lạc với người Vọng Uy, dùng tiếng Vọng Uy kể rõ âm mưu của người Tắc Ba Nhĩ. Không ngờ nhóm người đầu óc đơn giản lúc này biểu hiện cẩn thận quá mức, không rút lui, cũng không công kích.

Đối diện hình ảnh thuyền trưởng hạm đội trên màn hình lớn, Thượng Quan Nông thuần thục dùng tiếng Vọng Uy nói lời chính nghĩa: “Mang Tà Liên bang luôn muốn duy trì quan hệ hữu hảo với đế quốc Vọng Uy. Kinh nghiệm lịch sử cho thấy, Liên bang Mang Tà và quý quốc hẳn sẽ trở thành đồng minh chứ không phải kẻ địch. Hành tinh Vọng Uy ở đầu phía bắc, ngược lại Liên bang Mang Tà ở tận cùng phía nam, nếu chúng ta đánh nhau chỉ khiến kẻ thứ ba làm ngư ông đắc lợi. Hiện tại, người Tắc Ba Nhĩ đang muốn làm ngư ông không cần tốn chút sức liền có thể tiêu diệt chúng ta.”

“Bọn chúng lừa gạt, lợi dụng sự tín nhiệm của quý vị. Còn bí mật phái người bắt Tiểu Cửu, để các vị đến ngăn trở chúng ta, giúp chúng tranh thủ thời gian, không chút để ý sinh mệnh các dũng sĩ Vọng Uy. Người Tắc Ba Nhĩ đúng là bọn tham lam, ích kỷ và nham hiểm nhất vũ trụ, chúng ta đều chịu thiệt từ bọn họ. Xin các vị cẩn thận suy nghĩ, tuyệt đối đừng tin lời bọn Tắc Nhĩ Ba hứa.”

“Hơn nữa vện quân của chúng tôi sẽ tới ngay lập tức. Người Mang Tà không hề muốn khai chiến với người Vọng Uy, nhưng tại thời điểm mấu chốt, vì bảo hộ người mình quý trọng, chúng tôi sẽ không tiếc phải trả bất cứ giá nào.”

Đột nhiên màn hình bị nhiễu, Thượng Quan Nông bất ngờ, một khuôn mặt người máy quang giáp hiện lên rõ ràng. Hai mắt đỏ ngầu, làm người nhìn rét lạnh tận tâm, toàn thân giáp đen phiếm một tầng lam đậm, rống giận vào mặt người Vọng Uy: “Grừ grào grào grào…” Ai dám bắt nạt Tiểu Chiến và Tiểu Phá, Quang Vinh sẽ nghiền nát hắn! Nghiền nát hắn!

Dù là dũng sĩ lợi hại nhất Vọng Uy cũng không nhịn được lùi về sau vài bước. Quang Vinh vốn không xa lạ gì với lính Vọng Uy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Quang Vinh như vậy.

“Grừ Grừ Grừ…” Quang Vinh tức giận! Quang Vinh tức giận!

“Thầm thì thầm thì?”

“Thầm thì thầm thì.”

“Thầm thì thầm thì!”

Vài vị thủ lĩnh Vọng Uy tập hợp cùng một chỗ nhỏ tiếng thương lượng, trên màn hình, Quang Vinh vẫn đang rít gào. Điều bọn họ không ngờ là hình ảnh Quang Vinh rít gào đều xuất hiện trên màn hình các chiến hạm của Vọng Uy và Mang Tà.

“Grừ Grừ Grừ…” Nghiền nát! Nghiền nát!

“Thì thầm, thầm thì?”

“Thầm thì.”

“Thầm thì!”

“Thượng Quan trưởng phòng! Hạm đội người Vọng Uy rút lui rồi!”

Thượng Quan Nông kích động bật khỏi ghế, lao đến bên cửa sổ nhìn. Quả nhiên đúng vậy. Tựa như khắp vũ trụ đều nghe được tiếng gầm của Quang Vinh.

“Thượng Quan, sao rồi?”

Thanh tra xong, Âu Dương Long với Tư Không Vô Nghiệp chạy gấp về phòng theo dõi, vội vàng cất tiếng hỏi.

“Vọng Uy rút quân rồi.” Thượng Quan Nông lập tức hạ lệnh, “Lập tức liên lạc với đại tướng!”

“Thượng Quan trưởng phòng, toàn bộ các tầng tín hiệu của chúng ta đều bị Quang Vinh chặn hết.” Nhân viên liên lạc báo cáo. Âu Dương Long, Tư Không Vô Nghiệp lúc này mới phát hiện mỗ người máy kia đang rống giận, cả hai đều chấn động.

Thượng Quan Nông không có thời gian hỏi sao Quang Vinh lại ở đây, xem Quang Vinh như người: “Quang Vinh, chúng ta cần liên lạc với đại tướng, xin ngươi hãy nhường tầng số lại.”

“Grào Grào Grào!!!”

“Quang Vinh, Hiên Viên Chiến đang đuổi theo sau Duy Lạp, ngươi hãy lập tức bắt liên lạc với Hiên Viên Chiến.”

“Grừ Grừ Grừ! Ô ô…” Hình ảnh nháy mắt thay đổi, xuất hiện gương mặt Hiên Viên Tri Xuân. Chuyện vừa rồi khiến ba người chấn động, Quang Vinh có thể hiểu!

“Thượng Quan Nông, các ngươi tiếp tục theo sau Hiên Viên thượng tá, chiến hạm của chúng ta 30 phút sau sẽ đuổi kịp.”

“Tuân lệnh!”

Trong lòng Hiên Viên Tri Xuân vô cùng phức tạp. Lúc này Quang Vinh hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của bọn họ. Dựa theo tốc độ trước đây, căn bản hông thể đuổi kịp hạm đội nhóm Thượng Quan Nông. Năng lượng hiện giờ lên tới 200%, tốc độ gấp hai lần bình thường, ông thấy tình huống này có quan hệ đến vụ lộn xộn từ Quang Vinh, cơ giáp có giá trị vũ lực cường đại với suy nghĩ độc lập, Liên bang không thể khống chế là chuyện làm lòng người lo lắng. Chuyện càng làm ông lo lắng hơn chính là tình huống Lục Bất Phá bây giờ, nếu người Tắc Ba Nhĩ dám thương tổn Tiểu Phá, ông nhất định điều động toàn quân lực của Liên bang khai chiến với người Tắc Ba Nhĩ!



Bị cơn đau ở bụng làm từ từ tỉnh lại, trong nháy mắt Lục Bất Phá phát hiện điểm không ổn, tứ chi bị trói. Đoạn trí nhớ trước khi bị bắt ồ ạt hiện ra, Lục Bất Phá nhíu nhíu hai mắt.

“Ma ma ma ma…” Vẫn ở trong l*иg, Tiểu Cửu luôn chú ý vừa thấy hắn tỉnh, cao hứng, lo lắng, ủy khuất đan xen kêu lên. Theo tiếng kêu nhìn lại, trái tim Lục Bất Phá co thắt.

“Tiểu Cửu.”

“Ma ma ma ma…” Trong l*иg sắt, Tiểu Cửu cố gắng muốn đem tay vươn đến, nhưng chỉ mấy cái móng tay lọt qua song sắt. Lục Bất Phá đem mặt đến gần cọ cọ móng tay Tiểu Cửu an ủi. Rồi hắn nhìn về phía người phía trước. Khi hắn từ hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ biết đối phương là ai, trợn trừng hai mắt, sau đó chỉ còn lại bình tĩnh.

“Mang Tang Tử tiên sinh, người khỏe.”

Duy Lạp quan sát từ cửa sổ lộ ra nụ cười thân thiện. Lục Bất Phá gắng nhịn xuống cơn đau ở bụng, ngồi dậy, tựa vào trên ghế mỉm cười: “Xin chào Duy Lạp, gặp ngươi ở đây thật làm ta ngạc nhiên.”

“Ha ha, Mang Tang Tử tiên sinh không hổ là Mang Tang Tử, ta cứ tưởng ngươi sẽ chất vấn ta.” Duy Lạp chỉnh chế độ tự lái, xoay người.

Lục Bất Phá nhún nhún vai, cúi đầu nhìn dây thừng trên người mình: “Vậy thôi, còn chuyện gì khiến ta ngạc nhiên nữa chứ? Chỉ có điều, thuật dịch dung vô cùng kỳ diệu của cổ nhân thế mà phát dương quang đại ở đây.”

“Cái gì?” Duy Lạp nghe không hiểu.

“Không cái gì.” Lục Bất Phá giương mắt, “Thả Tiểu Cửu ra.”

Duy Lạp cười nói: “Nó là món quà tặng người ta nên ta muốn nó hoàn toàn lành lặn. Thả ra, ta khó có thể đảm bảo không làm nó bị thương nếu lại dám tấn công ta.”

Lục Bất Phá cũng cười: “Việc này ngài cứ yên tâm, nó là con ta, ta có cách làm nó nghe lời. Nếu là quà tặng, thì người nhận sẽ chẳng muốn nhìn thấy lễ vật bị nhốt trong l*иg và nước măt ràn rụa đi.”

Trong mắt Duy Lạp hiện lên nét chần chờ, hắn lập tức thoải mái nói: “Người nhận là ta, tất nhiên ta sẽ không ngại.”

“Ha ha…“ Lục Bất Phá châm chọc “Nếu là ngươi, sao còn sợ Tiểu Cửu bị thương? Lại nói, ngươi bắt Tiểu Cửu làm cái gì? Nó chẳng qua chỉ là một con tiểu quái vật chỉ biết gây rắc rối mà thôi, đối với ngươi mà nói, đại lễ là ta đi.”

Duy Lạp có chút chật vật, hừ lạnh: “Mang Tang Tử tiên sinh thật đề cao giá trị bản thân mình.”

Lục Bất Phá không chút khiêm tốn đáp: “Đương nhiên, ta là Mang Tang Tử. Đối với phản loạn mà nói, giá trị bản thân ta hơn nhiều so với Tiểu Cửu. Duy Lạp, nói sao thì ta đã từng tiếp đãi người nhiệt tình, làm người phải phúc hậu, ngươi trói ta, thì cũng nên thả Tiểu Cửu ra đi, ta bảo đảm nó sẽ ngoan.”

Duy Lạp phẫn nộ: “Chúng ta không phải phản loạn!”

“OK OK, mặc kệ các ngươi là cái gì, ngươi thả Tiểu Cửu ra đi. Trước giờ ta luôn bảo trì trung lập, nếu các người có thể lật đổ Liên bang, ta sẽ đưa lên hoa tươi chúc mừng.” Cái rắm thì có.

Duy Lạp nhìn Lục Bất Phá một hồi, nói: “Được, ta thả nó, nhưng ngươi phải bảo nó im lặng.”

“Ta cam đoan.”

Duy Lạp mở l*иg sắt, Tiểu Cửu lập tức chui ra,

“Chiêm chϊếp” rống giận với Duy Lạp. Lục Bất Phá cúi đầu hôn hôn hắn, nói: “Tiểu Cửu, ngoan, nghe lời, đến bên cạnh Tiểu Phá, ta bây giờ không thể động đậy, phải ôm chặt nha.”

“Ma ma ma ma…” Nước mắt Tiểu Cửu chảy ra từ mười tám con mắt, chín cái đầu lần lượt cọ cọ mặt Lục Bất Phá, chín bàn tay ôm chặt, cả cái đuôi cũng bò lên.

“Ngoan. Không sợ, ha.” Lục Bất Phá cúi đầu để Tiểu Cửu hôn mình.

“Ma ma…” Tiểu Cửu khóc không ngừng, một bàn tay xoa bụng, hắn nhớ rõ chỗ Lục Bất Phá vừa bị đá.

“Ngoan, đừng sợ.” Thừa dịp “Thân thiết” với Tiểu Cửu, Lục Bất Phá cố giữ tỉnh táo, suy nghĩ biện pháp thoát thân. Hiên Viên Chiến nhất định sẽ tới cứu hắn, nhất định! Cho nên hắn phải bình tĩnh, tìm cơ hội.

Hai tay bị trói sau lưng, Lục Bất Phá dùng mặt trấn an Tiểu Cửu, thấy Duy Lạp xoay người sang chỗ khác, hắn ghé sát lỗ tai Tiểu Cửu, nói nhỏ: “Tiểu Cửu, đem tóc của ta để vào trong tay ta.”

Tiểu Cửu ngạc nhiên, tiếp theo liền “Ma ma ma ma” kêu lên, một móng vuốt cầm lấy mái tóc Lục Bất Phá, thuận theo tư thế để vào trong tay Lục Bất Phá. Lục Bất Phá không cúi đầu dù nước dãi Tiểu Cửu chảy cả lên mặt, đè xuống thông tấn khí giấu trong đuôi tóc.

Phía sau, một chiếc phi thuyền bay với tốc độ cực nhanh đuổi theo phi thuyền Duy Lạp, nhận được tín hiệu mãnh liệt, người lái lập tức điều chỉnh tốc độ cực đại.

Duy Lạp! Ta phải đem người bầm thây vạn đoạn!

Lửa giận hừng hực trong con mắt người nào đó, lần đầu tiên trong ba mươi lăm năm qua hắn muốn gϊếŧ chết một người như thế! Không chỉ gϊếŧ chết, còn muốn cắt từng miếng thịt, bẻ từng khúc xương.

“Mang Tang Tử tiên sinh, nếu không phải chúng ta tư tưởng bất đồng, ta rất thích kết bạn với ngươi.” Nhìn hạm đội màu đen phía trước, niềm vui thắng lợi hiện ra trên mặt.

Lục Bất Phá bĩu môi: “Không dám. Ta chỉ thích cùng người chân thành làm bạn bè. Không muốn ngày nào đó bị người ta đâm thêm một nhát từ phía sau nữa đâu a, một lần đủ rồi, sẽ đoản mạng đó. Thời gian đó thật khổ cho ngươi, rõ ràng có thể nói chuyện rành mạch thế kia mà phải giả bộ cà lâm, nghề gián điệp thật khổ cực quá ha.”

Sắc mặt Duy Lạp trầm xuống: “Muốn trách thì tự trách bản thân ngươi là Mang Tang Tử, chúng ta muốn đảo chính, ngươi là con tin rất có giá trị.”

Lục Bất Phá lại bĩu môi, nghĩ thầm: để xem ngươi có bản lãnh đó không thôi.

“Vậy ai muốn Tiểu Cửu?”

Duy Lạp thoải mái chỉ chỉ phía trước: “Bọn họ.”

“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu sợ hãi ôm chặt Lục Bất Phá không buông.

Lục Bất Phá cúi đầu che khuất hàn quang trong mắt: “Không sợ, Tiểu Cửu, có ta ở đây.”

“Ma ma…”

Chiến hạm to lớn màu đen từ từ mở cửa, Duy Lạp lái phi thuyền bay vào, cửa đóng lại. Một nhóm người toàn thân đồ đen thần sắc kích động đứng hai lối xuông. Thấy rõ mặt mũi bọn họ, trong đầu Lục Bất Phá liền hiện ra mấy tấm hình chân dung, hắn hoảng sợ nghĩ: là người Tắc Ba Nhĩ sao?

Trừng mắt nhìn Duy Lạp, Lục Bất Phá giận tím mặt, tên khốn khϊếp này! Người như vậy có thể lật đổ Liên bang, hắn đem đầu mình xuống làm banh cho hắn đá!