- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Mang Tang Tử
- Chương 67
Mang Tang Tử
Chương 67
Tạp Nặc cùng mấy người đi theo tạm thời được an bài trong một căn nhà bốn tầng tại khu 31 phía bắc. Phi hành khí còn chưa dừng hẳn, Lục Bất Phá đã thấy Tạp Nặc từ trên cửa sổ. Khi phi hành khí đáp vững trên mặt đất, Tạp Nặc bước nhanh tới. Nhìn thấy Lục Bất Phá hắn rất vui, nhưng vẫn còn vài phần lo âu. Lục Bất Phá tất nhiên hiểu nỗi lo của hắn, dắt cái đuôi Tiểu Cửu, hắn cười nhảy xuống phi hành khí, hỏi: “Tạp Nặc, sống ở đây tốt chứ?”
Tạp Nặc kinh ngạc nhìn Tiểu Cửu cùng Phượng Hoàng, cười đáp: “Tốt lắm. Mang Tang Tử tiên sinh, Thượng Quan trưởng phòng mời vào.” Phía sau Tạp Nặc là vài người cùng hắn từ trong rừng ra, tựa hồ cũng là những thành viên cấp cao trong phản loạn quân. Lục Bất Phá bắt tay từng người một (đây đã là một loại lễ nghi thịnh hành ở Mang Tà tinh), rồi theo Tạp Nặc vào trong.
“Tạp Nặc, ta không phải nói rồi sao, gọi ta Tiểu Phá. Đều là người một nhà, không nên khách khí.”
“Ha ha. Ngài là Mang Tang Tử tiên sinh, lại xem ta như người một nhà làm ta rất vui, vậy theo lý ta gọi ngài là Tiểu Phá đi.”
“Đúng vậy.”
Theo Tạp Nặc đi vào phòng, Lục Bất Phá sửng sốt, đứng đó là một người so với Hiên Viên Chiến còn cao hơn, đang ngượng ngùng nhìn hắn. Tạp Nặc liền nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, hắn là con ta, Duy Lạp.”
“Con của ngươi?” Lục Bất Phá khó khăn ngửa đầu. Duy Lạp lui về sau mấy bước, hơi cuối người, lắp bắp mở miệng: “Mang, Mang Tang Tử tiên sinh, ngài, ngài khỏe.” Rất khẩn trương.
[-_-///]
Lục Bất Phá vươn tay làm bộ ảo não: “Ngươi sao có thể cao như vậy chứ, thật quá khi dễ người na.”
Duy Lạp luống cuống chà chà tay, đỏ mặt lên tiếng: “Đúng vậy, thực xin lỗi, Mang Tang Tử tiên sinh.”
“Phốc!” Lục Bất Phá cười ra tiếng, chủ động cầm lấy tay Duy Lạp, “Đùa với người thôi. Rất vui được gặp ngươi, Duy Lạp.”
“Mang, Mang Tang Tử tiên sinh, ta, thật vui, thực sự…” Thái độ gần gũi của Lục Bất Phá làm Duy Lạp lại luống cuống tay chân.
Tạp Nặc lúc này nói: “Ta để Duy Lạp ở lại liên bang vì bọn nhỏ chuẩn bị dược phẩm, kết quả hắn không cẩn thận bị tình báo ở đây phát hiện, hết lẩn đông lại lẩn tây. Lần này ít nhiều nhờ Mang Tang Tử tiên sinh, cục Hiến chương hủy lệnh truy nã. Biết ta ở trong này, nên hắn tới tìm.”
Lục Bất Phá nhất thời hiểu vì sao hôm nay Tạp Nặc muốn gặp hắn, kỳ thật là để hắn trông thấy Duy Lạp đi. Duy Lạp ngại ngùng chỉ chỉ ghế sofa, nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài, mời ngồi, mời ngồi.”
“Tất cả mọi người đều là người một nhà, không cần khách khí như thế.” Ấn tượng đầu tiên Duy Lạp tạo cho Lục Bất Phá rất tốt, hắn dắt Tiểu Cửu đi đến ghế sofa ngồi xuống. Trên bàn đã dọn sẵn ca-cao, Duy Lạp khẩn trương nâng hai tay đưa hắn một ly, Lục Bất Phá bật cười, hắn đáng sợ vậy sao?
Thượng Quan Nông ngồi bên cạnh Lục Bất Phá, mỉm cười nhìn Duy Lạp, nhóm người Tạp Nặc cũng ngồi xuống, Duy Lạp lúc này mới ngồi xuống, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, cúi thấp đầu.
Lục Bất Phá không biết Duy Lạp trời sinh đã ngại ngùng hay là cuộc sống “Lẩn trốn” làm cho hắn biến thành như vậy, hắn cố hạ giọng nhẹ nhàng: “Tạp Nặc, sau khi trở về ta đã cùng chủ tịch quốc hội nói chuyện của mọi người. Vấn đề của các người với liên bang nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không phải. Có một số chuyện cần song phương thành tâm thảo luận. Bất quá liên bang đã đồng ý trang bị khí quan máy và chữa bệnh cho người bệnh, điểm ấy xin các vị yên tâm.”
“Ta tính trước tiên nên đón toàn bộ những người trong rừng ra, dù sao môi trường sống và điều kiện chữa bệnh của liên bang đều tốt hơn trong rừng. Cho dù không vì người lớn, cũng phải lo lắng cho bọn trẻ. Mọi người cứ tạm thời ở lại Bắc Đàn, giải quyết từng vấn đề giữa hai bên, cuối cùng sẽ tìm được phương pháp giải quyết thích hợp.”
Tạp Nặc trầm mặc, những người khác cũng bảo trì im lặng. Lục Bất Phá tiếp tục nói: “Ta tính ngày một tháng một năm sau tổ chức một buổi tối liên hoan, mời mọi người tới tham gia, để cho người dân tiêu trừ hiểu lầm đối với các người, đồng thời kéo gần quan hệ giữa mọi người với liên bang, như vậy cũng có lợi trong lúc hòa đàm.”
Tạp Nặc mở miệng: “Mang Tang Tử tiên sinh, ta tin tưởng ngài thật lòng trợ giúp chúng ta. Chỉ là chúng ta không thể tin liên bang. Hơn nữa hai ngày nay ta cảm thấy liên bang cũng không muốn cùng chúng ta nói chuyện.”
Lục Bất Phá nói: “Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện đã nói với ta. Liên bang không phải không muốn cùng các ngươi hòa đàm, ta nghe ra trong lời ông nói, trong các người có một số người tương đối cấp tiến, Ủy ban lo rằng nhóm các ngươi không đại biểu tất cả… Ừm, ‘Phe phản loạn’. Ta không hiểu sâu chuyện này, có một số việc cũng khó nói nhiều. Tạp Nặc, ngươi tới đàm phán cùng liên bang, mấy người cấp tiến có thể tới tìm ngươi làm phiền không?”
Duy Lạp ngồi gần bên cạnh ngẩng đầu nhìn Lục Bất Phá một cái, lại cuối đầu. Tạp Nặc nhíu mi nói: “Cái gọi là phần tử cấp tiến cũng chỉ là một số đứa nhỏ hy vọng được liên bang thừa nhận. Có cha mẹ bị liên bang bắt, bọn chúng chỉ muốn cứu cha mẹ mà thôi. Mang Tang Tử tiên sinh, ta có thể đại biểu tất cả những ‘Người phản loạn’.”
“Ừm…” Lục Bất Phá trầm ngâm, “Ta có thể gặp lãnh đạo bọn họ không? Ta muốn nói chuyện với họ.”
Tạp Nặc không trả lời ngay, mà cùng những người khác trao đổi ánh mắt, qua hồi lâu, hắn nói: “Bọn nhỏ này đi khỏi rừng rậm đã lâu chưa trở về. Vào khoảng thời gian nhất định sẽ gửi về nhu yếu phẩm cùng tin tức của bọn họ. Mang Tang Tử tiên sinh muốn gặp, ta sẽ nhanh chóng thông báo. Chỉ cần liên bang thả cha mẹ bọn họ ra, bọn trẻ sẽ không làm ra chuyện khác người.”
Lúc này Duy Lạp ngẩng đầu, đỏ mặt lên tiếng: “Mang, Mang Tang Tử, tiên sinh, ta biết, bọn họ ở chỗ nào.”
“Duy Lạp?!!” Tạp Nặc kinh ngạc lên tiếng.
Duy Lạp gật gật đầu, không yên mà nói: “Thời điểm ta lẩn trốn… Gặp bọn họ… Ta, ta đáp ứng bọn họ, không tiết lộ, hành tung, bọn họ… Nếu, nếu như là Mang Tang Tử tiên sinh… Bọn họ, sẽ bằng lòng gặp.”
“Vậy thật tốt quá!” Lục Bất Phá vừa nghe kích động đứng lên, “Vậy kính nhờ Duy Lạp. Ta muốn gặp thủ lĩnh của họ, chỉ cần thủ lĩnh bọn họ chấp nhận cùng liên bang hòa đàm, vậy mâu thuẫn giữa mọi người cùng liên bang sẽ tiêu trừ một nửa.”
Duy Lạp ngại ngùng nở nụ cười: “Kia, ta đây đi, tìm bọn họ. Nói rằng là Mang Tang Tử tiên sinh, muốn gặp.”
“Hảo! Càng nhanh càng tốt.” Lục Bất Phá trong lòng nhẹ nhàng thở hắt ra, không nghĩ sự tình lại thuận lợi như thế. Tạp Nặc nghe vậy cũng rất vui, có Mang Tang Tử tiên sinh trợ giúp, hắn tin tưởng mọi người sẽ trở về liên bang, không còn lưu vong.
Vấn đề hòa đàm không phải chỉ vài ba câu có thể giải quyết xong, việc cấp bách là đem toàn bộ già trẻ lớn bé trong rừng đón ra. Lục Bất Phá thay mặt Tạp Nặc nói lại cho Bạch Thiện, Bạch Thiện lấy danh nghĩa Ủy ban truyền đạt mệnh lệnh, phái ra ba chiếc phi thuyền đi tới Âu Mễ Già tinh. Lục Bất Phá lại lấy danh nghĩa cá nhân cùng Ủy ban mời nhóm người phản loạn tham gia buổi liên hoan tiệc tối, hắn nhờ Tạp Nặc chọn giúp mười đứa trẻ trong nhóm người của mình, hắn muốn đích thân dạy những đứa nhỏ này lên sân khấu biểu diễn.
Sự cố gắng cùng thành ý của Lục Bất Phá lọt vào trong mắt đoàn người Tạp Nạc khiến họ vô cùng cảm động, Tạp Nặc tức thì đồng ý sẽ cố gắng mọi cách cùng liên bang hòa đàm.
Thái độ của Tạp Nặc làm cho Lục Bất Phá cảm thấy vất vả mấy ngày liền đều đáng giá, hắn vui vẻ nói: “Tạp Nặc, chuyện của mọi người cùng liên bang sẽ được giải quyết ổn thỏa, không cần lo lắng. Đã sắp hết năm, sở dĩ ta muốn tổ chức một buổi liên hoan là nhằm tăng thêm một ngày lễ, ta nghĩ đem ngày một tháng một hàng năm trở thành ngày tân niên của liên bang. Năm nay làm thử nghiệm, nếu kết quả không tồi, liên bang sẽ có một ngày lễ ‘Tân niên’ mới. Năm nay mọi người tới tham gia tân niên sẽ có một phần quà bí mật, ngươi phải dẫn Duy Lạp tới nga. Bất quá chuyện này vẫn còn là bí mật, ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài.” Nói xong, hắn nháy mắt mấy cái.
Tạp Nặc cười gật đầu, Duy Lạp là vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Mang Tang Tử tiên sinh, ‘Tân niên’ là cái gì?”
“‘Tân niên’ chính là bắt đầu một năm mới, dự báo mọi điều tốt đẹp trong năm, là một ngày quốc khánh.” Lục Bất Phá dùng lý giải của mình thuyết minh. Trái tim chợt nhói, hắn cười với Duy Lạp, nói: “Tuy rằng ta hy vọng có thể mau chóng cùng những người đó gặp mặt, bất quá ngươi cũng không nên miễn cưỡng. Có thể đợi đến cuối năm rồi hãy nói sau. Duy Lạp, khi tham gia buổi liên hoan không thể đi tay không nga, ngươi cần chuẩn bị một tiết mục.”
“Tiết, tiết mục?” Duy Lạp nháy mắt đỏ mặt.
“Đúng vậy, mỗi người tới đều phải chuẩn bị một tiết mục.” Lục Bất Phá cười gian “Ta đã mời, người đó nhất định phải đến, hơn nữa nhất định phải chuẩn bị một tiết mục.”
“Mang, Mang Tang Tử, tiên sinh…” Duy Lạp nột nột nói, bối rối không thôi.
“Ha ha.” Lục Bất Phá lại quá đáng cười to.
…
Sự việc mấu chốt trước mắt cũng chỉ có thể tiến triển như vậy, liên tục đề nghị Tạp Nặc tìm cho hắn mười đứa nhỏ xong, Lục Bất Phá mang Tiểu Cửu cùng Phượng Hoàng ly khai. Trên phi hành khí, hắn cười phất tay chào tạm biệt với người vừa mới quen biết trong đoàn người Tạp Nặc, Duy Lạp. Khi phi hành khí bay lên, hắn mệt mỏi dựa vào lưng ghế nói: “Thượng Quan, số thông tấn khí của Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long là bao nhiêu?”
Khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Nông giờ phút này hiện vẻ nghiêm túc. “Tiểu Phá, ngươi cho rằng phần tử cấp tiến sẽ như Tạp Nặc nói, dễ dàng chấp nhận hòa đàm cùng liên bang vậy sao?”
Lục Bất Phá lắc đầu, thở dài: “Nào có chuyện tốt như vậy. Tạp Nặc nhất định che giấu một ít sự tình thực tế. Có lẽ hắn muốn bảo hộ những người đó. Nghe hắn nói, những người đó đều chỉ là những đứa nhỏ. Ta muốn hỏi Tư Không cùng Âu Dương những phần tử này ra sao, thủ lĩnh bọn họ là ai, tính cách như thế nào. ‘Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng’, nếu Duy Lạp thật có thể làm cho ta cùng thủ lĩnh bọn họ gặp mặt, ta sẽ thuyết phục bọn họ.”
Thượng Quan Nông quay đầu nhìn Lục Bất Phá lộ nét mặt mệt mỏi: “Tiểu Phá. Chuyện này giao cho Vô Nghiệp đi. Hắn hiểu nhiều về phe ‘Phản loạn’, để hắn đàm phán cùng phần tử cấp tiến là thích hợp nhất. Ta lo ngươi cùng bọn họ tiếp xúc, bọn họ có lẽ đều là những đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ cũng không có nghĩa là kẻ yếu.”
“Xem tình huống đã.” Lục Bất Phá nhún nhún vai, “Trước mắt nhóm Tạp Nặc chỉ tin tưởng ta, nếu ta không nhúng tay vào có thể sẽ xuất hiện một ít phiền toái không cần thiết. Dù sao hiện tại lo chuyện đem tất niên trước, những chuyện khác để sau lễ mừng năm mới hẳn nói sau. ‘Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm’, hơn nữa phần tử cấp tiến không thể cùng liên bang đối kháng.”
“Ngươi nghĩ sao về Duy Lạp kia?” Thượng Quan Nông chuyển chế độ tự lái, chuyên tâm cùng Lục Bất Phá nói chuyện.
Lục Bất Phá nghĩ nghĩ nói: “Thoạt nhìn có vẻ là một người hay xấu hổ. A, ta quên hỏi tuổi của hắn, khoảng chừng bao nhiêu ta? Người ở nơi này đều có bộ dáng thành thục, ta nhìn không ra.”
Thượng Quan Nông nói: “Khoảng 25 tới 29.”
Lục Bất Phá trong lòng chuyển một phen rồi nói: “Cũng không lớn lắm, ta tưởng hắn mới 20 mươi, thoạt nhìn rất trẻ. Nếu không phải hắn quá cao, ta sẽ nghĩ hắn nhỏ hơn ta.”
Thượng Quan Nông cười, nhưng không nói gì, mà hỏi: “Tiểu Phá, hai câu ngươi vừa nói nghĩa là gì? ‘Biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ ‘Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm’.” Nói rồi còn móc ra quang điện vốn.
Lục Bất Phá không nói hai lời mà lấy lại đây, trực tiếp đem ý nghĩa hai câu này viết xuống, nét chữ xinh đẹp làm hai mắt Thượng Quan Nông sáng lên, không nhịn được nói: “Tiểu Phá, có thể dạy ta viết loại tự này không?”
“Có thể a.” Lục Bất Phá không chút chần chờ nói, “Chờ mọi việc xong hết, ta viết cho ngươi bản chữ mẫu.”
“Bảng chữ mẫu?” Thượng Quan Nông mừng rỡ không thôi, lại lập tức nói, “Kia rất làm phiền ngươi.”
Lục Bất Phá lắc lắc tay: “Không phiền. Ngươi chỉ cần nhớ rõ ngàn vạn lần đừng nói với người khác là được. Lần trước ta cho Hiên Viên Chiến một bảng, hắn ước gì toàn bộ thế giới cũng biết, kết quả ta bị một đống người theo sát mông đòi muốn, thiếu chút nữa đột tử na.”
“Ha ha, ta nhất định sẽ giữ bí mật. Tiểu Phá, cám ơn ngươi.”
“Bằng hữu mà nói cám ơn làm cái gì. Bất quá Thượng Quan nãi nãi làm cơm ăn rất ngon nha.” Lục Bất Phá cười cười liếʍ miệng. Thượng Quan Nông tươi cười càng sâu: “Này là vinh hạnh của ta. Bà nội hẳn đã làm xong cơm chiều.” [Tối ngày đi ăn chực a]
“Ai nha, ta cũng đang đói nga.”
“Ha ha ha.”
…
Khi trở lại doanh địa thì trời đã nhá nhem tối, Lục Bất Phá thoáng cái nhìn thấy Hiên Viên Chiến từ trong phi hành khí, hắn hướng Thượng Quan Nông phất tay, khi người đã rời đi, hắn xụ mặt nói với ai kia đang chạy tới: “Hiên Viên Chiến, ta mệt quá đi, ngươi cõng.”
Hiên Viên Chiến lập tức xoay người ngồi xổm xuống, Lục Bất Phá không khách khí nhảy lên lưng hắn, Tiểu Cửu không khách khí nhảy lên lưng Lục Bất Phá, Phượng Hoàng bay vào rừng kiếm ăn. Ghé vào tấm lưng rộng của Hiên Viên Chiến, hai mí của Lục Bất Phá bắt đầu đánh nhau. Ngáy dài vài cái, hắn nói: “Hiên Viên Chiến, ta lên chức.”
“Ta biết, buổi chiều Ủy ban đang thông báo với các ngành.” Khẩu khí Hiên Viên Chiến cũng không lộ chút vui sướиɠ, thậm chí có điểm mất hứng.
Lục Bất Phá không để ý tới các đội viên đội đặc nhiệm đang lén nhìn, thăm dò hỏi: “Sao vậy, không thích ta lên chức?”
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến trầm hạ: “Ngươi sẽ mệt chết.”
Lục Bất Phá trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, vòng tay qua cổ Hiên Viên Chiến thấp giọng nói: “Ta đề nghị với chủ tịch quốc hội qua tân niên mới bắt đầu làm, ông đã đồng ý. Buổi chiều nói chuyện tân niên với Tạp Nặc, đột nhiên rất nhớ cha mẹ ta, thiếu chút nữa mất mặt mà khóc. Hiên Viên Chiến, ta không nói với chủ tịch quốc hội rằng buổi tối đêm 30 trước lễ mừng năm mới là đêm đêm trừ tịch, là ngày người một nhà đoàn tụ. Đêm đó hai ta lén đi ra ngoài hẹn hò đi. Ngươi, ta, Tiểu Quang, Tiểu Cửu cùng Phượng Hoàng, được không?”
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến buộc chặt, một con mắt sáng ngời hữu thần. Hắn xốc người Lục Bất Phá một cái, trầm giọng nói: “Sâu trong rừng Mạch Tạp có một cái hồ. Buổi sáng đêm giao thừa chúng ta đi! Chuyện của ai ngươi cũng không được quản!”
“Hiên Viên Chiến, ta một ngày không ở cạnh, không phải ngươi muốn ta chứ.” Lục Bất Phá thầm thích thú hỏi.
“Đúng!” Hiên Viên Chiến không chút do dự trả lời, tim ai đó nhanh chóng loạn nhịp, rồi hắn cắn một cái trên cổ Hiên Viên Chiến. “Đêm nay làm một lần đi.”
Hiên Viên Chiến lập tức bước nhanh về hướng nhà mới của bọn họ. Nhìn đội trưởng cùng Mang Tang Tử tiên sinh thân mật “Hữu hảo” như thế, tất cả mọi người trong doanh địa đều không ngừng hâm mộ.
…
Trong phòng ngủ của Thượng Quan Nông, ngoài dự đoán của mọi người, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long đều có mặt. Thượng Quan Nông pha nước trà quả, hương khí thản nhiên lan khắp phòng, nhưng sắc mặt mỗi người có mặt đều rất nghiêm túc, nhất là Thượng Quan Nông.
Tư Không Vô Nghiệp nói: “Thủ lĩnh phần tử cấp tiến đến nay vẫn còn là ẩn số, có thể một, cũng có thể là một nhóm, chúng ta không thể nắm được tư liệu của ‘Hắn’. Con của Tạp Nặc – Duy Lạp năm nay 30 tuổi, ba năm trước đả thương một cảnh vệ liên bang nên bị truy nã, nhưng vẫn không bắt được hắn. Hắn nói hắn quen thủ lĩnh phần tử cấp tiến, có lẽ là thật, cũng có thể là cái bẫy. Cho dù hắn có thể thuyết phục thủ lĩnh phần tử cấp tiến cùng Tiểu Phá gặp mặt, ta cũng không tán thành Tiểu Phá đi. Những phần tử cấp tiến này không phải là đứa nhỏ, mà là một đám vô cùng nguy hiểm.”
Âu Dương Long âm trắc nói: “Phe ‘Cấp tiến’ so với phe ‘Phản loạn’ càng thêm cuồng nhiệt. Ta tra hỏi qua một số thành phần cấp tiến, bọn họ rất khó đối phó. Ta còn hoài nghi Duy Lạp kia có thể là một thành viên nhóm cấp tiến.”
Tư Không Vô Nghiệp lập tức nói: “Ta đã phái người giám thị Duy Lạp.”
Thượng Quan Nông do dự nói: “Duy Lạp có phải ‘Cấp tiến’ không ta không dám nói, nhưng hắn xuất hiện rất đúng lúc. Ta cũng lo lắng chuyện Tiểu Phá cùng thủ lĩnh ‘Cấp tiến’ gặp mặt. Nhưng theo hiểu biết của ta về Tiểu Phá, chuyện này hắn nhất định sẽ kiên trì. Hắn hy vọng liên bang cùng phản loạn có thể sớm ngày giải hòa.”
Tư Không Vô Nghiệp nói: “Nói cho Chiến. Đội đặc nhiệm đang chịu trách nhiệm an toàn của Tiểu Phá, để hắn đề phòng.”
Thượng Quan Nông cùng Âu Dương Long gật đầu.
Thượng Quan Nông nói tiếp: “Tiểu Phá muốn tổ chức buổi liên hoan, nhưng gần đây hắn quá mệt mỏi, nên ta cần hai vị trưởng phòng hỗ trợ chuyện này, ta muốn thay hắn chia sẽ một ít.”
Hai người trăm miệng một lời nói: “Cần chúng ta làm gì?”
Thượng Quan Nông cười nói: “Rất đơn giản. Hai người các ngươi điều hai mươi người ở ngành mình cho ta.”
Tư Không Vô Nghiệp mỉm cười, sắc mặt Âu Dương Long cũng không còn âm trầm như bình thường. Hai người vẫn đòng thanh nói: “Ngày mai cho ngươi.”
“Cám ơn.”
Chính sự nói xong, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long hừ lạnh lẫn nhau một tiếng, Thượng Quan Nông làm bộ không thấy sóng ngầm giữa hai người kia, tâm tình vô cùng tốt mà nhấm nháp trà quả, chờ mong Lục Bất Phá sẽ mang lại kinh hỉ cùng rung động cho hắn ở buổi liên hoan.
…
Đem Lục Bất Phá đã mệt mỏi tới cực điểm ẳm lên giường, Hiên Viên Chiến giúp hắn sấy tóc, lại không cầm lòng đặng mà hôn lên cơ thể trần trụi đầy dấu hôn của ái nhân vài cái, nhặt lên quần áo rơi loạn trên đất mặc vào, nói với Tiểu Cửu đang nằm sấp trên giường: “Không được đánh thức Tiểu Phá.”
“Tíu tíu…” Tiểu Cửu kêu nhỏ vài tiếng, đi đến bên người Lục Bất Phá nằm xuống, nhắm lại mười tám con mắt.
Đóng cảm ứng đèn, Hiên Viên Chiến ra khỏi phòng ngủ, mới vừa đi xuống cầu thang, thông tấn khí của hắn vang lên,
là Tư Không Vô Nghiệp. Nghe xong chuyện Tư Không Vô Nghiệp nói, bán khuôn mặt hắn âm trầm đến đáng sợ.
“Ta đã biết. Ngày mai ta tới văn phòng của ngươi, đem tư liệu những người đó chuẩn bị tốt.”
“Quan hệ giữa ngươi và Tiểu Phá tốt nhất, chúng ta đều hy vọng ngươi có thể khuyên hắn thay đổi chủ ý.”
“Chờ ta ngày mai nói sau.”
“Hảo.”
Còn nói tiếp mấy câu, Hiên Viên Chiến cắt liên lạc. Ra khỏi nhà, hắn dùng não sóng dặn dò Quang Vinh chăm sóc Lục Bất Phá, rồi lên phi hành khí.
Charlie King đang chuẩn bị nghỉ ngơi, quang não quản gia nói cho nàng có khách đến. Nàng kinh ngạc mặc áo khoác vào, cùng trượng phu ra cửa. Cửa mở, vừa thấy là Hiên Viên Chiến, nàng sửng sốt, trực giác hỏi: “Tiểu Phá xảy ra chuyện gì?”
Hiên Viên Chiến nói: “Thật có lỗi, trễ vậy lại quấy rầy, là ta tìm ngài có việc.”
“Hiên Viên thượng tá mời vào.” Charlie King lập tức đem Hiên Viên Chiến mời vào, Quách An vừa nghe Hiên Viên Chiến là tới tìm thê tử, hắn rót ca-cao mời khách rồi lên lầu tránh mặt.
Cùng Charlie King đi vào thư phòng của nàng, Hiên Viên Chiến nói thẳng ý đồ đến đây: “Charlie King, có một thứ gọi là ‘Cổ máy thời gian’ có thể làm đảo ngược thời gian, đem người trở về quá khứ. Ta cần ngài trợ giúp.”
“Cổ máy thời gian?” Charlie King hai mắt mở to.
“Đúng vậy, ‘Cổ máy thời gian’.”
Bên trong thư phòng yên lặng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Mang Tang Tử
- Chương 67