- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Mang Tang Tử
- Chương 57
Mang Tang Tử
Chương 57
Không có hệ thống hướng dẫn, không có tinh thần lực của Lục Bất Phá điều khiển, Phượng hoàng vốn quen thuộc phiến rừng này vẫn phải tốn một ít thời gian mới tìm ra doanh địa. Lúc ba chiếc phi hành khí đáp xuống doanh địa, mọi người đang kích động lại càng lo lắng hơn. Người vây quanh tất tốc mang người bị thương lên phi thuyền, phòng phẫu thuật tạm thời trên phi thuyền cũng đã được chuẩn bị hoàn tất.
Hiên Viên Chiến vẫn không xuống khỏi thân Phượng hoàng, bay tà tà quanh quẩn một hồi rồi nói với Tang Sâm: “Đầu, doanh địa của kẻ phản loạn còn có ba nhân viên mất tích. Tiểu Phá hy vọng Ủy ban có thể đàm phán cùng đại biểu bên phía kẻ phản loạn”
Tang Sâm lập tức nói: “Ta đã đề xuất kiến nghị cùng Ủy ban rồi, chuyện nơi này toàn bộ đều nghe theo tiểu Phá”
“Đầu, ngươi dẫn người tiến vào rừng đi thẳng hướng Nam, ta sẽ lưu lại kí hiệu trên cây, nơi đó có một địa tầng nứt gãy, ta để Biệt Lâm ở đó chờ ngươi. Thủ lĩnh kẻ phản loạn tên Tạp Nặc”
Tang Sâm lập tức hiểu rõ: “Chiến, ngươi đi tìm tiểu Phá đi. Bên phía kẻ phản loạn ta sẽ an bài hảo. Ta lấy nhân cách mình bảo chứng cho sự an toàn của bọn họ”
Đầu hiếm khi đứng đắn, nhưng một khi hắn đã nghiêm chỉnh thì tuyệt đối sẽ nói được làm được. Hiên Viên Chiến ở trên lưng Phượng hoàng kính một cái quân lễ, sau đó nói với Phượng hoàng: “Bay sâu vào rừng, đi tìm doanh địa kẻ phản loạn”
“Chiến! Nhất định phải đem tiểu Phá bình an trở về!” Tư Không Vũ ngẩng đầu hô to, Hiên Viên Chiến gật đầu thật mạnh.
Phượng hoàng “Nha ô” một tiếng, thẳng hướng rừng rậm bay đi. Vừa rồi dưới sự dẫn dắt của Lục Bất Phá, Phượng hoàng theo sau phi hành khí đi một đoạn đường rất dài, sau khi tinh thần lực của Lục Bất Phá kiệt quệ, bọn hắn cách doanh địa kỳ thật cũng không xa lắm. Tuy phượng hoàng phải mất một ít thời gian mới tìm được doanh địa, nhưng đoạn đường quay trở lại đối với nó mà nói không vướng khó khăn gì. Chỉ cần đi qua một lần, nó sẽ chặt chẽ nhớ kỹ. Đấy cũng là nguyên nhân mà Lục Bất Phá bảo Hiên Viên Chiến cưỡi Phượng hoàng cùng nhau trở về, một là khi tinh thần lực của hắn hao hết sẽ nhờ Phượng hoàng tìm doanh địa, hai là để Phượng hoàng mang Hiên Viên Chiến quay lại.
Nếu không có hai người trọng thương kia, Lục Bất Phá có thể bảo Phượng hoàng tìm đường trong rừng, bằng năng lực Phượng hoàng, nó nhất định sẽ tìm được doanh địa. Nhưng thời gian chính là sinh mạng, lợi dụng tinh thần lực của hắn Phượng hoàng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, hai người trọng thương cũng sẽ nhanh chóng được trị liệu. Nỗ lực của Lục Bất Phá không hề uổng phí, vì hai người trọng thương kia mà hắn đã tranh thủ được thời gian quý báu.
Phượng hoàng bay thấp trong rừng rậm, mỗi khi nó lướt qua một thân cây Hiên Viên Chiến lại phun sương đỏ lên đó. Dọc đường có rất nhiều dã thú hung mãnh, nhưng khi chúng vừa nhìn thấy Phượng hoàng đều gầm thét lui sang một bên. Không quản tên gọi ban sơ của Phượng hoàng là gì, thực lực của nó tại phiến rừng này quả thật không chỗ nào không xứng với cái tên “Phượng hoàng”. Nửa giờ sau, Hiên Viên Chiến nhìn thấy địa tầng nứt gãy. Phượng hoàng ngửa đầu lên trời thét dài, bổ nhào xuống. Tại một nơi cách địa tầng nứt gãy không xa, Tạp Nặc đã dẫn theo người chờ sẵn ở đó.
Hiên Viên Chiến nhảy khỏi lưng Phượng hoàng, Phượng hoàng lao mạnh xuống hạ cánh trước người hắn, sau khi chạy vài bước thì ngừng lại. Tạp Nặc bước nhanh về phía trước nói: “Ta lo các ngươi tìm không được, nên ở đây chờ. Mang Tang Tử tiên sinh đâu? Ta từ trên ngọn cây nghe được tiếng kêu của ‘Quang Vinh’ theo gió truyền lại”
Lòng Hiên Viên Chiến trầm xuống: “Tiểu Phá còn đang ở trong cánh rừng phía Tây Nam. Tạp Nặc, ngươi phái người chờ ở đây, chút nữa sẽ có người tới tiếp đón nhóm Biệt Lâm cùng đại biểu của các ngươi. Người dẫn đầu là trọng trang sư sư trưởng Tang Sâm, hắn sẽ bảo đảm an toàn cho các ngươi”
Tạp Nặc vừa nghe là Tang Sâm, có chút lo lắng. Hiên Viên Chiến lại nói: “Chuyện nơi này Ủy ban giao cho tiểu Phá, bọn hắn sẽ nghe theo kiến nghị của tiểu Phá. Ngươi từ từ suy tính, ta phải đi đón tiểu Phá”
Giữ chặt Hiên Viên Chiến đang chuẩn bị đi, Tạp Nặc khẽ cắn răng: “Ta tin tưởng Mang Tang Tử tiên sinh. Hiên Viên thượng tá, chúng ta có vài đứa trẻ bị bệnh, ta có thể dẫn bọn chúng cùng nhau ra ngoài được không?”
“Có thể” Tránh khỏi Tạp Nặc, Hiên Viên Chiến nhảy lên lưng Phượng hoàng, “Tạp Nặc, ta phải đi tìm tiểu Phá, hắn hiện tại rất suy yếu. Muốn đàm phán cùng Liên bang, các ngươi phải có thành ý” Không nói thêm nữa, Hiên Viên Chiến thúc giục Phượng hoàng nhanh chút. Phượng hoàng kêu một tiếng giương hai cánh khổng lồ, chỉ chốc lát sau nó đã biến mất khỏi tầm mắt Tạp Nặc.
“Tạp Nặc, ngươi quyết định thế nào?”
Dõi mắt theo phương hướng Phượng hoàng biến mất, Tạp Nặc hạ quyết tâm: “Quay về doanh địa, khi Tang Sâm đến chúng ta lập tức ra ngoài!”
—
“Ô ô…”
Trong rừng rậm một “Người” khóc rung trời. Quang Vinh rất muốn mang tiểu Phá đi, nhưng nó không dám loạn động, nó sợ tiểu Chiến quay về tìm không thấy bọn nó. Nó cứ khóc cứ khóc mãi, không ngừng gọi tên tiểu Phá, nhưng tiểu Phá vẫn chẳng nhúc nhích dù chỉ một chút. Quang Vinh mở khoang ngực, đặt ghế dựa nằm ngang, cánh tay mềm mại trên phần vai tiến vào khoang ngực, nhẹ nhàng đặt tiểu Phá đã ngất xỉu trên bệ kiểm soát lên ghế, sau đó gỡ cái mũ trên đầu hắn xuống ném qua một bên. Thu hồi cánh tay mềm mại lại, đóng khoang ngực, Quang Vinh tiếp tục khóc sướt mướt. Tiểu Chiến ngươi mau trở về đi, tiểu Chiến ngươi mau trở về đi.
Còn chưa tiến vào vùng cảm ứng của Quang Vinh, Hiên Viên Chiến đã nghe được tiếng khóc của nó, Phượng hoàng cũng nghe được, nó nặng nề quạt hai cánh khổng lồ, lấy tốc độ của gió thẳng tiến đến nơi phát ra âm thanh. Một phút sau, Hiên Viên Chiến đã tiến vào vùng cảm ứng của Quang Vinh, tiếng khóc Quang Vinh ngừng lại 0.01 giây, nhưng sau đó càng khóc lớn hơn. Tiểu Chiến! Tiểu Chiến! Ngươi mau tới!
Phượng hoàng bay qua đỉnh đầu Quang Vinh, Hiên Viên Chiến trực tiếp từ trên cao nhảy xuống thân thể Quang Vinh, sau đó thuận theo tay nó tiến vào khoang ngực đã được mở sẵn. Cảnh tượng trước mắt làm tâm hắn lạnh đi, hắn bổ nhào vào người đang nằm trên ghế dựa, ngón tay trái run rẩy sờ lên đôi môi rớm máu của người nọ.
“Ô ô ô…” Quang Vinh đã khóc đến không nói nên lời.
Hiên Viên Chiến đem người sắc mặt so với giấy còn muốn trắng hơn ôm vào lòng, dùng đầu lưỡi liếʍ đi vết máu trên đôi môi hắn, “Quang Vinh, chúng ta trở về”
“Ô ô…” Quang Vinh khóc lóc cất bước. Phượng hoàng ở ngoài khoang ngực sau khi nhìn thấy tình huống nên trong, bay đến trước mặt Quang Vinh dẫn đường. Quang Vinh dùng máy cảm ứng nội bộ dẫn dắt chính mình đi về phía trước, nó nhắm mắt khóc lớn. Tiểu Chiến, tiểu Phá làm sao vậy, tiểu Phá làm sao vậy, tiểu Quang sợ lắm.
Hiên Viên Chiến ôm chặt người bị ngất trong ngực, không ngừng hôn hắn. Tiểu Phá quá mệt mỏi, hắn cần hảo hảo ngủ một giấc. Tiếng khóc ngừng hẳn, sợ đánh thức tiểu Phá, Quang Vinh không dám khóc nữa, chỉ thút thít.
“Tiểu Phá…” Đột nhiên Hiên Viên Chiến nảy ra một ý niệm điên rồ, cứ như vậy mang tiểu Phá cùng Quang Vinh đi thật xa, xa khỏi mọi phiền toái của Liên bang, đến một tinh cầu không người mà nơi đó không có một ai ôm quá nhiều hy vọng đối với tiểu Phá nữa. Tiểu Phá không thích làm Mang Tang Tử, hắn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi đầu mà thôi.
“Ô ô!” Đi đi.
Giáo dục từ nhỏ cùng trách nhiệm quân nhân làm Hiên Viên Chiến đè ép ý niệm điên cuồng này xuống. Nếu cứ như vậy mà đi, lúc tiểu Phá tỉnh dậy sẽ mắng hắn, cùng hắn cãi nhau. Không, sau này hắn tuyệt đối sẽ không cãi nhau cùng tiểu Phá nữa.
“Ô!” Nó cũng sẽ không!
Cởi quân trang rách của mình ra đắp lên người Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến ôm chặt cơ thể suy yếu mà ôn lương của hắn, ra một cái quyết định: “Quang Vinh, tạm thời chúng ta không trở về nữa, tìm nơi nào có nước”
“Ô!” Không hỏi tiểu Chiến muốn làm gì, Quang Vinh rất kiên định chấp hành mệnh lệnh. Nó vươn cánh tay mềm mại ra, múa may lung tung một trận với Phượng hoàng đang bay phía trước, rồi ô ô kêu vài tiếng, Phượng hoàng quay ba cái đầu qua có chút không hiểu.
“Ô ô!” Tiểu Chiến muốn đến nơi nào có nước!
“Nha ô?” Là sao?
“Ô ô!” Nơi nào có nước?
“Nha ô?” Không trở về à?
“Ô ô!” Tiểu Chiến muốn đến nơi có nước!!
“Nha ô” Được thôi.
Phượng hoàng kêu vài tiếng, thân thể đột nhiên rẽ vào một hướng, Quang Vinh sải bước đi theo nó. Tìm nơi có nước, nơi có nước. Tại một chỗ rất sâu trong rừng, chưa từng có ai đặt chân đến, thậm chí cả vệ tinh cũng vô pháp thăm dò, truyền đến tiếng “Dát chi” do đại vật khổng lồ đi qua. Vô số kì điểu dị thú chạy trốn tứ tán bởi vì có quái vật đột nhiên xâm nhập vào đời sống yên tĩnh của chúng nó.
—
Lục Bất Phá trước giờ chưa từng cảm thấy mệt mỏi thế vậy, lúc mẹ bắt hắn ngốn
Tứ đại danh trứ* cũng không có mệt đến thế. Mệt đến ngay cả tinh lực nằm mơ cũng không có. Có ai đó không ngừng gọi bên tai hắn, trong đầu còn có một âm thanh liên tục làm phiền hắn. Ai mà đáng ghét quá vậy, không chịu để hắn yên ổn ngủ một giấc nữa. Thanh âm trong đầu lập tức im bặt, nhưng thanh âm bên tai thì càng lúc càng ồn, ồn chết hắn rồi! Mở to mắt, trước mặt là một sửu nam chỉ có nửa cái mặt, đầu Lục Bất Phá nháy mắt chập mạch, gia khỏa này là ai a. Một giây sau hắn mới nhớ lại.[*bốn tác phẩm nổi tiếng trung quốc: Tam quốc diễn nghĩa, Thủy hử truyện, Tây du ký, Hồng lâu mộng]
“Hiên Viên Chiến…” Lên tiếng, mới phát hiện mình suy yếu đến lợi hại.
“Tiểu Phá!” Sửu nam kích động ôm hắn vào lòng, sau đó nụ hôn liền rơi xuống. Lục Bất Phá vẫn mờ mịt cho dù đối phương đang hôn hắn, cái đầu chập mạch từ từ tiếp thông. Ra sức giãy dụa, hắn liếʍ liếʍ môi: “Nhẹ chút! Ta đau quá”
“Tiểu Phá!” Hiên Viên Chiến ôm chặt Lục Bất Phá, trái tim rốt cuộc cũng yên vị.
“Ô ô…” Tiểu Phá tiểu Phá tiểu Phá tiểu Phá…
Lục Bất Phá ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với “người” đang ngồi trên mặt đất khóc lớn: “Sao lại khóc nữa?”
Tiếng khóc ngừng 0.01 giây, sau đó chính là khóc thét, trong não Lục Bất Phá hiện ra tình cảnh mình đã đem một “Tiểu” gia khỏa nào đó dọa hỏng, hắn rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao Hiên Viên Chiến lại phản ứng kỳ quái như vậy, vì sao tiểu Quang lại khóc rống lên như thế.
Sờ nhẹ lên môi mình, tay liền bị người nắm lại, “Đừng đυ.ng”
“Đau quá” Giác quan theo sự thanh tỉnh của mình hoàn toàn khôi phục, lúc này Lục Bất Phá mới phát hiện môi vô cùng đau rát.
Bán gương mặt của Hiên Viên Chiến rất trầm, hắn lấy thuốc bôi lên vết thương Lục Bất Phá: “Không được liếʍ”
Trên môi mát mát lạnh lạnh, còn rất dễ ngửi, Lục Bất Phá hỏi: “Đây là cái gì? Không có độc sao”
Đem thuốc mỡ cất kỹ, Hiên Viên Chiến trầm mặt nói: “Là thuốc trị thương, có thể nuốt được”
“Nga” Vậy thì tốt, vạn nhất hắn không cẩn thận liếʍ vào bụng trúng độc thì không biết làm sao.
Đầu óc choáng váng, khắp người cũng chả có tí khí lực nào, Lục Bất Phá không chút dè dặt cuộn vào ngực Hiên Viên Chiến, trên đầu có tiếng chim hót, vừa định hỏi bọn hắn sao vẫn chưa trở về, đã bị cảnh vật trước mắt chấn ngốc. Bích lam bích lam, một giấc mộng có vô số điểu đa đầu bay lượn phía trên! Lục Bất Phá có thể khẳng định nơi mà hắn ngất đi tuyệt đối không có nước!
Có người giải thích cho hắn: “Đây là nơi Phượng hoàng tìm được. Ta muốn mang ngươi tới đây nghỉ ngơi hai ngày”
Cái gì?! Lục Bất Phá trừng to mắt ngẩng đầu, gia khỏa này nói cái gì?!
Hiên Viên Chiến thật bình tĩnh nói: “Ngươi mệt mỏi quá rồi, cần phải nghỉ ngơi”
“Vì thế, ngươi liền mang ta đến nơi này?” Mặt Lục Bất Phá trừ bỏ khϊếp sợ, vẫn là khϊếp sợ.
Bán gương mặt khẽ nhíu: “Ngươi không thích?” Hắn tưởng Lục Bất Phá sẽ thích.
Gương mặt khϊếp sợ đột nhiên tươi như hoa, hai tay Lục Bất Phá nâng đầu Hiên Viên Chiến, hôn một cái thật mạnh lên miệng hắn: “Hiên Viên Chiến! Ta yêu ngươi chết mất!”
Bán gương mặt nháy mắt nhu hòa, trong mắt là hào quang, Hiên Viên Chiến buông cái người gấp đến không thể chờ mà vùng vẫy trong ngực ra, liền thấy Lục Bất Phá hoan hô một tiếng lao vào mép nước, sau đó nhanh chóng cởi giày giẫm xuống nước. Hiên Viên Chiến ngồi đó, bên tai vẫn còn vang vọng câu nói Lục Bất Phá vừa mới thốt: “Hiên Viên Chiến, ta yêu ngươi chết mất!” Bán gương mặt cười đến vừa ngốc vừa khó coi.
Đứng trong nước, Lục Bất Phá tâm tình kích động nhìn bích lam bích lam, mặt hồ giống như nhìn không thấy điểm cuối. Thật đẹp, thật sự đẹp quá, đây đúng là bức tranh chỉ xuất hiện trong phim ảnh. Cuộn ống quần lên, tiến hai bước vào nước, Lục Bất Phá nhịn không được liên tục kêu: “Hiên Viên Chiến! Nước này trong ghê! Wow! Ngay cả cá cũng có tới hai cái đầu kìa! Hiên Viên Chiến! Ngươi mau tới xem! Đó là cá gì vậy? Vây cá đủ màu luôn!”
Hiên Viên Chiến nhảy dựng lên, bước nhanh đến mép nước, cởi giày vớ xoăn quần bước vào nước. Lục Bất Phá giữ chặt hắn chỉ vào con cá đang bơi ở chỗ nước sâu phía trước: “Hiên Viên Chiến, ngươi xem ngươi xem, bụng con cá đó màu đỏ! Hiên Viên Chiến, hồ nước này trong vắt! Ta muốn qua đó nhìn thử” Nói xong, hắn liền cởϊ áσ ra, rồi cởi luôn quần, ném quần áo lên bờ. Chưa kịp đợi Hiên Viên Chiến chuẩn bị sẵn sàng thì hắn đã trần như nhộng rồi.
Hiên Viên Chiến chỉ cảm thấy lỗ mũi phát nhiệt, sau đó cái người trần trụi kia nhếch mông một cái lao xuống nước. Hiên Viên Chiến đè lại đũng quần mình, tự nhắc nhở bản thân người kia đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi. Nhưng vị tiểu huynh đệ nào đó bên trong đũng quần lại rất không nghe lời, tiếp tục ngẩng đầu.
“Hiên Viên Chiến! Ngươi cũng xuống nước đi. Nước này thật thoải mái! A, có con cá cắn đầu ngón chân ta này! Tối nay ta muốn ăn cá nướng!” Quay qua Hiên Viên Chiến vẫy vẫy tay, Lục Bất Phá lặn xuống nước, hắn muốn bắt cá!
Ráng chiều chiếu lên mặt hồ trong vắt, ánh mặt trời màu quất khiến người đang vui thích trong nước thoạt nhìn ngon miệng làm sao. Cổ họng Hiên Viên Chiến thỉnh thoảng truyền ra tiếng nuốt, thật muốn bắt cái người kia lại ăn vào bụng. Hắn đứng trong nước bất động, nước hồ không đủ lạnh để dập tắt dục hỏa trong cơ thể hắn, trong đầu có ai đó không ngừng nói với hắn: “Muốn sao, muốn sao, muốn sao…”
“Ô ô…” Muốn cái gì?
“Đại nhân nói chuyện con nít không được xen vào. Ngoan ngoãn ngồi đó” Ở trong não giáo huấn một câu, Hiên Viên Chiến niết niết đũng quần mình, không được!
“Ô…” Bị tiểu Chiến giáo huấn, Quang Vinh núp vào, hứ, đừng tưởng nó không biết nha, tiểu Chiến muốn cùng tiểu Phá chơi đấu vật!
Lục Bất Phá vui đùa thật cao hứng, lớn thế rồi mà hắn vẫn chưa từng thấy qua hồ nước nào trong đến vậy. Từ trong nước ngoi lên, thấy Hiên Viên Chiến vẫn đứng ngốc đằng kia, hắn nảy ra một cái ý niệm tà ác. Chui vào nước, hắn lén lút bơi qua, sau đó đột nhiên trồi lên, dùng hai tay hất nước hồ. “Ào” một tiếng, toàn bộ nước hồ tạt vào người Hiên Viên Chiến, đối phương từ trong du͙© vọиɠ hoàn hồn lại liền thấy Lục Bất Phá đang đứng trong nước ha hả cười lớn.
Bán gương mặt co rút, đột nhiên Hiên Viên Chiến khom người vung tay, chỉ nghe cách đó không xa người kia “A” thét chói tai. “Hiên Viên Chiến! Ngươi chết chắc rồi!” Người đang chơi đùa toàn thân quang lõa không sợ ướt vẫy bọt nước, Hiên Viên Chiến cũng không quan tâm quần áo mình có thấm nước hay không, người luôn tác chiến dũng mãnh như hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho kẻ địch làm càn như vậy.
“A! Hiên Viên Chiến! Phù! Ngươi phù phù, ngươi khi dễ ta, phù, cái đồ lùn…” Lục Bất Phá bị Hiên Viên Chiến công kích vô pháp đánh trả ngay cả nói cũng không xong, vội vàng lặn xuống nước. Thừa dịp này, Hiên Viên Chiến nhanh chóng cởi bỏ phiền toái trên người mình, ném quần áo lên bờ. Đồng dạng trần trụi hắn cũng không sợ kẻ địch tập kích nữa.
Tiến tới vài bước, Hiên Viên Chiến cũng lặn xuống nước, nhìn thấy một người xích͙ ɭõa trắng trắng mềm mềm đang bơi đằng trước, lập tức đuổi tới. Đối phương phát hiện ra Hiên Viên Chiến, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng chạy trốn. Thế bơi của hắn thật ưu mỹ, tốc độ cũng rất nhanh, đáng tiếc thua ở chỗ chân ngắn tay ngắn, chỉ chốc lát đã bị kẻ địch đuổi kịp. Kẻ địch vươn cánh tay dài ra, hắn lập tức rơi vào l*иg ngực kẻ địch.
“A!” Lục Bất Phá ra sức giãy dụa, trong lúc hoảng hốt, hắn đυ.ng trúng một vật cứng cứng. Ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tà ác. “Hiên Viên Chiến, ngươi cứng rồi”
“Tiểu Phá” Đem người ôm sát, làm cho hắn cảm thụ mình.
“Làm sao vậy?” Lục Bất Phá xấu xa sờ lên, sáo lộng.
“Tiểu Phá!” Thúc giục, khẩn cầu.
“Ta mệt muốn chết, vừa mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi” Hai tay Lục Bất Phá cùng tiến lên.
“Tiểu Phá!” Khó nhịn.
Ngẩng đầu, hài lòng với sự thông minh của đối phương. Lúc đối phương liếʍ vết thương trên miệng hắn, hắn nhỏ giọng nói: “Trên sách nói làm trong nước cảm giác rất thích, có muốn thử một chút hay không?”
“Grào!”
Quang Vinh nhắm mắt không nhìn hai người đang bắt đầu chơi đấu vật dưới nước, trong lòng niệm: Tại sao tiểu Phá và tiểu Chiến lại thích chơi đấu vật quá vậy? Tiểu Phá mới vừa rồi còn mệt đến hôn mê mà, sao tiểu Chiến còn muốn chơi đấu vật với tiểu Phá chứ?
Quang Vinh! Không được nhìn! Người lớn đấu vật con nít không được xen miệng! Đột nhiên một tiếng rống giận xông vào khu trung tâm Quang Vinh, nó lập tức xoay người, đưa lưng về phía hai người trong hồ, nó không nhìn không nhìn. Phượng hoàng hứ rồi hứ, đừng tưởng ta không biết hai người kia trong hồ đang làm cái gì nha, ta chính là “Người” đã từng hưởng qua tư vị mẫu điểu đấy.
Ôm đầu Hiên Viên Chiến, hai chân Lục Bất Phá kẹp lấy eo hắn. Cái mông, một đôi tay hữu lực giữ chặt nó, không ngừng nâng mông hắn lên, làm vật dâng trào giữa đùi thuận lợi mà nhanh chóng tiến xuất. Tựa vào một tảng đá giữa hồ, Hiên Viên Chiến triệt để lạc vào sự cuồng đã cùng kích động Lục Bất Phá mang đến cho hắn. Hắn vạn phần cảm tạ gia gia đã để hắn làm thϊếp thân hộ vệ của tiểu Phá, hộ vệ duy nhất, bằng không cả đời này hắn cũng chẳng thể cảm nhận được loại cảm giác mỹ hảo đến cực điểm như thế này.
Vào lúc Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến ở trong hồ nước kí©ɧ ŧìиɧ, người tại Ủy ban cùng doanh địa đang lo lắng chờ đợi. Sắp hết một ngày rồi, Tang Sâm cũng đã dẫn người đem kẻ phản loạn, Biệt Lâm cùng với ba học sinh của Tư Không Vũ trở về, nhưng Hiên Viên Chiến và Lục Bất Phá lại giống như bị lạc trong cánh rừng kia, một chút tin tức cũng không có. Bọn hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ? Tang Sâm cầm kính viễn vọng cao bội nhìn chăm chú rừng sâu, cau mày.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Mang Tang Tử
- Chương 57