Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Tang Tử

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Bất Phá đã chết rồi sao? Chưa chết, thật đáng tiếc, ách, không không, thực may mắn. Khoan nói đến cuốn sách dày cộm kia có thể đập chết hắn được không, chỉ với việc cùng lúc bị năm sáu người “vạm vỡ” với chiều cao 2m50 kẻ ôm tay, người ôm chân cứng ngắt thế,

hắn muốn tự sát, khó khó khó.

Bất quá một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng rất hiệu quả, sau khi khẩn cấp bàn bạc, mấy đại đầu sỏ của Mang Tà tinh liền ban hành một cái thông báo nội bộ: không được gọi Mang Tang Tử là “Ngài”.

Đạt được mục tiêu, Lục Bất Phá tạm thời không tính toán tự tử, tại sao nói là tạm thời? Ai biết được sau này còn phát sinh sự tình gì làm cho hắn khổ sở tới muốn chết nữa hay không, đương nhiên phải lưu lại cho mình một con đường lui chứ. Chẳng qua, hiện tại đã xuất hiện sự kiện thứ hai khiến hắn sắp không thể nhịn được nữa.

“Thật có lỗi, Mang Tang Tử tiên sinh,

ngài, ách,

ngươi

trước tiên ở tạm nơi này, chúng ta sẽ mau chóng an bài chỗ ở cho

ngài, a không, cho

ngươi

“Mang Tang Tử tiên sinh, đây là y phục của

ngài, á, của

ngươi.”

“Mang Tang Tử tiên sinh, ngươi uống một chén ‘Ca-cao’ trước, cơm trưa rất nhanh sẽ đưa tới.”

“NGỪNG!”

Ra hiệu cho những kẻ đổi tới đổi lui bên cạnh tạm dừng mọi động tác, không thèm để ý tới sự kinh ngạc của đối phương, “Mang Tang Tử tiên sinh” tức giận mà đứng lên, ngẩng đầu nói: “Có thể đừng gọi ta là ‘Mang Tang Tử tiên sinh’ được không? Ta nói rồi, ta tên Lục Bất Phá!”

Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện lúc này không chút nghĩ ngợi nghiêm túc nói: “Mang Tang Tử tiên sinh,

ngài, a,

ngươi

là tổ tiên mà chúng ta mang về từ cố hương, là Mang Tang Tử của chúng ta. Xin ngươi hãy quen dần với cách xưng hô này đi, ngươi có ý nghĩa phi phàm với chúng ta, không thể tùy tiện thay đổi cách xưng hô được”Lão già cổ hủ! Lục Bất Phá đứng trên cái ghế sa lon không chút mềm mại tiếp tục cố gắng: “Mang Tang Tử là tên do các ngươi tự ý đặt, ta không nhận! Ta tên là Lục Bất Phá! Nếu nói ta là tổ tiên của các ngươi, các ngươi nên nghe lời ta!”

“Không được không được.” Bạch Thiện lắc đầu liên tục, “Điểm này ta không thể đáp ứng.” Những người khác đều hùa theo.

“Không cần phải bảo thủ như vậy” Lục Bất Phá phát điên nói: “Chỉ cần trong lòng các ngươi đều xem ta là

‘Manh Tử’

không được sao, đâu nhất thiết phải kêu lên như vậy a!”

“Không phải

Manh Tử, mà là

‘Mang Tang Tử’, ngụ ý là…”[Chú thích:

盲子 ( máng zǐ) = Mang Tử nghĩa là người mù
;

芒桑梓 ( máng sāng zǐ) = Mang Tang Tử.

Thế đó em nó chỉ bỏ có 1 chữ]

“Ta biết ta biết, ta nghe đã muốn còng lưng rồi” Cắt ngang lời nói của một vị không biết là quan viên gì, Lục Bất Phá nén giận tiếp tục khuyên nhủ: “Lạy các ngươi,

ngay cả hòa thượng cũng có thể

‘Rượu thịt qua ruột, Phật tổ giữ trong lòng’ [ý là Phật tại tâm], các ngươi sao không chịu thay đổi chứ?”

Vừa nói xong, Lục Bất Phá lập tức bị dọa cho sợ tới mức ngồi phịch xuống cái ghế sa lon cứng ngắt. Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, sắc mặt bọn họ sao lại đột nhiên thay đổi như thế? Thật giống như sói đói thấy được thịt dê, mẹ thấy được mỹ nam tử vậy.

“Mang Tang Tử tiên sinh! Xin

ngài

lặp lại câu nói vừa rồi lần nữa!” Một đám vọt tới trước mặt Lục Bất Phá, ánh mắt dọa người, “Ngài” chính thức tái xuất giang hồ.

“Nói…nói cái gì.” Sát khí thật đáng sợ. Lục Bất Phá ôm chặt bộ đồ được chuẩn bị cho hắn trước ngực.

“Ngài nói cái gì

‘rượu’


cái gì

‘thịt’, xin lặp lại lần nữa!”

‘Lạy’

nghĩa là gì!”

‘Hoà thượng’

là gì?”

Tất cả thiếu điều muốn đè lên người Lục Bất Phá. Nghĩ thử xem, một đám nam nhân cao 2m50, vẻ mặt “dữ tợn” ở hai bên trái phải trừng mắt nhìn ngươi, ngươi có cảm giác gì a?

Lục Bất Phá sợ hãi quá độ mà bật ngửa người trên ghế sofa, mẹ a, nơi này không phải ngoài không gian, nơi này là đảo khủng bố! Bày ra Vĩnh Xuân quyền: “Đừng tới đây! Các ngươi đừng tới đây!”

“Mang Tang Tử tiên sinh! Xin ngài lặp lại lần nữa, cái gì

‘rượu thịt’!”

“Mang Tang Tử tiên sinh! Đó là cổ ngữ sao?”

“Mang Tang Tử tiên sinh!”

“NGỪNG LẠI!”

Quát lớn một tiếng, Lục Bất Phá thở dốc một lúc rồi chật vật đem mớ tóc dài vướng víu quăng ra sau đầu, run run hỏi: “Các ngươi, làm cái gì vậy? Không thể từ từ mà hỏi sao?”

Mọi người lúc này mới phát giác hành động của mình thất lễ, lập tức đứng thẳng lại. Bạch Thiện sửa sang lại dáng vẻ, ra hiệu cho Charlie King tiến lên, tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt, Charlie King sắc mặt nghiêm túc đi tới, trước tiên khom người thật thấp chào Mang Tang Tử, rồi mở notebook thật dày của nàng ra.

“Mang Tang Tử tiên sinh, xin hỏi,

‘lạy’

nghĩa là gì? Đó là cổ ngữ sao?”

Cổ ngữ? Cổ ngữ cái gì? Tròng mắt đảo một vòng, Lục Bất Phá lui về sau hai bước tạo dáng nói: “Muốn ta trả lời cũng được, nhưng các ngươi nhất định phải đáp ứng ta vài yêu cầu, nếu không từ giờ trở đi ta sẽ cự tuyệt mở miệng.”

“Yêu cầu gì? Chỉ cần không tổn hại tới thân thể ngài, chúng ta đều có thể thỏa mãn, nhất thời không thể thực hiện cũng sẽ tìm mọi cách thực hiện.” Bạch Thiện lập tức nói.

“Hảo!” Lục Bất Phá thu quyền, giơ một ngón tay phải lên.

“Đầu tiên, không được dùng ‘Ngài’ để xưng hô với ta.”

“Có thể.”

“Thứ hai, không cho phép gọi ta

‘Mang Tang Tử tiên sinh’

.”

Giơ hai ngón tay.

“Chuyện này…”

Tất cả mọi người thực sự khó xử, một lão giả

có bộ dáng nghiêm túc mở miệng: “Tên của

ngài, a, của

ngươi

có ý nghĩa rất đặc biệt. Sau khi ngươi thức tỉnh, ngươi đã trở thành lãnh tụ tinh thần của Mang Tà tinh, cách xưng hô không thể sửa đổi, chuyện này liên quan đến ý chí tinh thần của Mang Tà nhân, thậm chí quan hệ đến cố hương của chúng ta, không phải việc nhỏ.”

Có cần nghiêm trọng vậy không. Ngay cả chức

‘thủ lĩnh tinh thần’

cũng dọn nhà ra luôn. Lục Bất Phá liên tưởng đến dáng vẻ của một thủ lĩnh tinh thần nào đó với má hóp râu dài, lập tức nổi da gà. Xem ra đối với chuyện này bọn họ dị thường kiên trì. Xử lý sao bây giờ?

“Ta không thích bị gọi là

‘Manh Tử’

“Là

‘Mang Tang Tử’, không phải

‘Manh Tử‘.” Lão giả nói.

‘Tảng Tử’ [nguyên bản

嗓子 (tảng tử):nghĩa là cổ họng, đồng âm Tang Tử]
cũng không thích. Thật sự không thể đổi sao?” Khẩn cầu, khẩn cầu, lại khẩn cầu.

Mọi người vây cùng một chỗ bàn bạc nửa ngày, cuối cùng Bạch Thiện lên tiếng: “Thật xin lỗi, Mang Tang Tử tiên sinh, chuyện xưng hô này không thể sửa đổi. Như vầy đi, ở trong này, khi không có người lạ nào khác, chúng ta sẽ gọi ngươi bằng tên mà ngươi muốn; nhưng ra bên ngoài, thì gọi là ‘Mang Tang Tử tiên sinh’.”

Tựa hồ chỉ có thể đồng ý thôi. Lục Bất Phá bĩu môi: “Cái kia, xóa hai chữ ‘Tiên sinh’

đi được không, ta còn chưa trưởng thành đâu.”

“Thật xin lỗi, không được.”

Lão già cổ lỗ sĩ! Hầm hừ ngồi xuống cái ghế sopha cứng ngắc, Lục Bất Phá nói: “Hảo, các ngươi gọi ta ‘Tiểu Phá’ hay ‘Tiểu Phá nhi’ cũng được.” Chưa bao giờ nghĩ có ngày hắn lại hoài niệm nhũ danh mà ba mẹ hay gọi như vậy

“Được.”

“Thứ ba” Ba ngón tay giơ lên, “Đem cho ta một cây kéo.”

“Không được!”

Lục Bất Phá muốn lên tăng xông, che tai lại nói: “Tại sao a!”

“Trên người của

ngài

ngươi

đều là những vật chất hết sức trân quý để nghiên cứu, tuyệt đối không thể thương tổn!”

“Ta không phải gấu trúc. Á!”

Rất nhanh nhảy lên ghế sa lon, Lục Bất Phá may mắn thoát khỏi cảnh bị đè ép: “Các ngươi lại xảy ra chuyện gì nữa?!”

“‘Gấu trúc’

là cái gì?!”

“…” Im lặng đúng hai giây, Lục Bất Phá cầm lấy bộ quần áo lên che mặt: “A a a, ta muốn tự sát!!!” Tức chết hắn mà.

“Mang Tang Tử tiên sinh!”

“Không cho phép gọi ta

‘tiên sinh’!”

Vòng tự sát gà bay chó sủa một lần nữa lại bắt đầu, lúc này, Lục Bất Phá thật sự quyết tâm muốn chết, hắn không tự sát cũng sẽ bị gϊếŧ, bị những sinh vật khủng bố này gϊếŧ chết a.
« Chương TrướcChương Tiếp »