Chương 34

Đứng trước bồn rửa mặt, Lục Bất Phá hung hăng vỗ nước vào mặt rồi để mặc cho từng giọt từng giọt nước chảy xuống, nhìn trừng trừng hình ảnh chật vật của mình trong gương.

Cơ hồ toàn thân hắn đều ửng đỏ, ngứa muốn chết. Sau khi cùng Hiên Viên Chiến “Đơn đả độc đấu” xong hình như còn ngứa tợn. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Vốn rất tốt, sao lại biến thành hắn cùng tên gia khỏa kia “sờ” lẫn nhau a? Cả người rùng mình một cái, Lục Bất Phá lại rửa mặt, rồi mới vỗ vỗ mạnh lên, cố làm cho mình bình tĩnh. Ngẫm lại hình như hắn phản ứng có chút thái quá. Không đúng! Không thể trách hắn, đều là tại tên Hiên Viên Chiến! Nếu không phải hắn đυ.ng đến tiểu đệ đệ của mình, còn nói cái gì không cho mình cứng lên, hắn cũng sẽ không sờ ngược lại tên kia.

“Ba ba ba”, lại dùng lực vỗ vỗ mặt, Lục Bất Phá kéo khăn tắm quấn ngang thắt lưng ra khỏi toilet, đi xem tên gia khỏa kia có thật đem chính mình nghẹn tử hay không. Vừa ra tới, hắn liền sửng sốt. Cảm ứng đèn trong phòng đã tắt. Trong lòng liền buộc chặt, Lục Bất Phá chạy nhanh tới bên giường. Nương theo ánh đèn ngoài phòng, hắn nhìn đến tên ngốc kia vẫn bảo trì tư thế quỳ úp sấp trên giường, hô hấp ồ ồ.

“Ngươi thực tính đem mình nghẹn cho chết đúng không.” Lục Bất Phá leo lên giường, một ngọn lửa vô danh bùng lên. Hiên Viên Chiến không lên tiếng, gục tại chỗ mà thở dốc. Ánh mắt Lục Bất Phá chợt lóe lên cái nhìn kiên định. Hắn tức giận đến bên hung ác đẩy Hiên Viên Chiến một phen: “Ngươi phải chết cũng đừng chết trên giường của ta, ra ngoài mà chết đi!”

Hiên Viên Chiến vẫn bảo trì tư thế bất động, chỉ hừ nhẹ một tiếng. Tiếng hừ này Lục Bất Phá nghe vào cảm thấy đặc biệt chói tai, cho nên không thể khống chế lửa giận.

Dùng hết toàn lực đem Hiên Viên Chiến lật ngược lại, Lục Bất Phá nhoài người đến, khăn tắm làm trở ngại động tác của hắn, một phen bị kéo ra, rồi mới mở chân khóa ngồi ngang người Hiên Viên Chiến, mở cảm ứng đèn. Hiên Viên Chiến dùng đôi mắt u ám nhìn hắn, tóc bị mồ hôi tẩm ướt, bán khuôn mặt ướt sũng, giống vừa mới rửa mặt. Không chỉ đầu tóc của hắn, toàn thân trên dưới cũng bị ướt sũng, quần áo dính bết lại từng mảng. Lục Bất Phá lại đóng cảm ứng đèn, hắn sợ mình chịu không nổi liền làm thịt Hiên Viên Chiến. Tên này tính nghẹn chết cũng không tình nguyện giải quyết sao trời.

Hai tay chống bên người Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá lạnh lùng mở miệng: “Ta hỏi lại ngươi lần cuối, ngươi nhất quyết không chịu tự mình giải quyết sao?”

Hiên Viên Chiến chỉ thở dốc, không nói lời nào.

“Hảo, tốt lắm.” Lục Bất Phá tức giận đến nghiến răng, hắn nhếch khóe môi, “Ưu điểm lớn nhất của ta từ nhỏ đến giờ chính là không muốn nhìn người khác sống dễ chịu. Ngươi muốn nghẹn tử, ta cũng không cho ngươi toại nguyện!” Không để đối phương có cơ hội tranh cãi, hắn kéo áo Hiên Viên Chiến lên rồi cúi đầu ngậm lấy nhũ tiêm, Hiên Viên Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, cả người nguyên bản vẫn căng cứng lại đột nhiên giật nảy lên.

Hiên Viên Chiến nguyên bản vẫn chỉ là một con gà tơ, Lục Bất Phá cũng là gà tơ một con, nhưng từ nhỏ hắn đã chịu sự độc hại của mẹ và Hác Giai, cho nên trên phương diện tinh thần đã sớm thoát khỏi thân phận xử nam, có thể nói là… đã thân kinh bách chiến. Tuy rằng chưa ăn qua thịt heo, nhưng xem heo đi đường thì không dưới mấy ngàn lần. Hồi tưởng lại những tình huống trong tiểu thuyết mẹ viết, cùng với những trận chiến của hai người đồng tính bị Hác Giai kéo đi xem, toàn bộ lôi ra tham khảo một lần trong đầu, Lục Bất Phá xuất ra toàn bộ chiêu thức ở trên người Hiên Viên Chiến mà đốt lửa, quyết định giúp đối phương một tay, trước khi hắn tự làm mình nghẹn chết phải làm hắn bị thiêu sống chết tươi.

“A a a…!”

Hai tay Hiên Viên Chiến nắm chặt ra giường, số lần kêu rên ngày càng nhiều. Lục Bất Phá không những không nương tay, ngược lại còn trực tiếp kéo cả quần dài lẫn qυầи ɭóŧ của người kia xuống, trực tiếp nắm trên phần đỉnh. Lần này Hiên Viên Chiến không ngăn cản, tựa như hoàn toàn mất đi lực kháng cự, để mặc cho Lục Bất Phá “khinh bạc”.

“Lão bà ngươi còn không biết ở tận đẩu tận đâu mà đã vì nàng thủ thân như ngọc. Nói ngươi là đại ngốc ngươi cũng không được bất mãn, ngươi là tên hỗn đản ngu ngốc nhất mà ta từng gặp!”

Một bên dùng cả hai tay an ủi huynh đệ của Hiên Viên Chiến, một bên Lục Bất Phá mắng như tát nước. Hoàn toàn không có thấy ghê tởm, chán ghét thậm chí cũng không cảm thấy biếи ŧɦái, hắn chỉ thầm nghĩ nên hảo hảo giáo huấn Hiên Viên Chiến một chút, tuyệt đối không để sót trong đầu hắn

một tia ý niệm tự đem chính mình nghẹn cho đến chết.

Trong bóng đêm, Hiên Viên Chiến chăm chú nhìn gương mặt phẫn nộ của Lục Bất Phá, cảm giác toàn thân đều tập trung vào đôi tay của người đang quỳ giữa hai chân giúp mình an ủi. 35 năm qua, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này. Khi còn nhỏ, điều đầu tiên được dạy đó là sự phục tùng, điều thứ hai chính là phải đảm bảo chất lượng tinh tử, để đào tạo ra sự sống tương đối khỏe mạnh cho con cháu đời sau. Trong đầu hắn hoàn toàn không có khái niệm “tính ý”, mặc dù sau này khi kết hôn, hắn cùng vợ mình cũng sẽ không tồn tại cuộc sống “tính ý”.

Sự thiếu hụt về mặt sinh sản chính là nỗi đau của người Mang Tà, thậm chí có người còn bị mất bộ phận nơi đó. Mặc dù là vợ chồng, nhưng cũng khó mở miệng nói cùng đối phương. Để không phát sinh những chuyện bối rối đại như thế, nên sau khi kết hôn những cặp vợ chồng sẽ lấy ra tinh tử và trứng của mình, rồi bộ phận phụ trách đào tạo thế hệ kế tiếp thuộc tổng hợp lại bộ sẽ chịu trách nhiệm phần còn lại, cho đến khi tinh tử (trứng) của một người hoặc cả hai có sức sống giảm đến mức không thể đào tạo ra con cháu. Nói cách khác, cho dù đã kết hôn, tuyệt đại đa số người Mang Tà cũng không có cuộc sống vợ chồng, tuy rằng cũng có người không bài xích, nhưng tỷ lệ này rất ít.

Mang Tà nhân không chỉ có áp chế tính tham lam, mà còn áp chế cả du͙© vọиɠ, bởi vì du͙© vọиɠ chính là ngọn nguồn của mọi tội ác. Không biết từ lúc nào, mỗi Mang Tà nhân sau khi sinh ra sẽ bị tiêm một loại hooc-môn ở tuyến yên trên não. Loại hooc-môn sẽ ức chế du͙© vọиɠ của “Tính ý” theo từng thời kỳ sinh trưởng. Hơn nữa trải qua sự giáo dục nghiêm khắc, mặc dù thân thể có chút tố chất nổi lên du͙© vọиɠ, cũng sẽ giống Hiên Viên Chiến đem “nó” nắm trở về.

Mà Lục Bất Phá đã bị tiêm qua cái hooc-môn đó đâu, cơ thể hắn không hề bị khiếm khuyết giống người Mang Tà, điểm tối trọng yếu ở đây, hắn là Mang Tang Tử. Hắn chính là đối tượng của hầu hết những nghiên cứu. Nếu đêm nay hắn phóng ra tinh tử của chính mình, làm một quân nhân của liên bang, Hiên Viên Chiến nhất định phải đem chuyện này báo cáo chi tiết lại cho liên bang. Nếu biết Mang Tang Tử có thể tự phóng thích tinh tử, liên bang nhất định sẽ dùng tinh tử của hắn đi đào tạo thêm nhiều con cháu khỏe mạnh. Cho dù Tiểu Phá không muốn, liên bang cũng sẽ nghĩ biện pháp có được tinh tử của hắn. Hắn có thể vì Tiểu Phá giữ bí mật, nhưng không có bí mật nào là vĩnh viễn. Biện pháp tốt nhất để mọi người không biết chính là không cho hắn cứng lên, không cho hắn xuất ra tinh tử.

Lục Bất Phá không biết chuyện này, mà Hiên Viên Chiến lại càng không nói cho hắn biết. Làm Mang Tà nhân, hắn phục tùng toàn bộ điều luật, nhưng trực giác nói cho hắn biết, nếu hắn nói với Tiểu Phá sự thật, ấn tượng về Mang Tà tinh trong lòng Tiểu Phá sẽ phát sinh lớn biến hóa lớn, kia không phải là biến hóa mà hắn muốn gặp. Cho nên chết sống cũng không mở miệng, không giải thích. Khi nào Tiểu Phá dần dần chấp nhận Mang Tà tinh, chấp nhận Mang Tà nhân, hắn càng không thể nói.

Thấy Hiên Viên Chiến không giống vừa rồi phản kháng, Lục Bất Phá không tức giận giống như hồi nãy, mà là càng càng tức giận nhiều hơn, tên đại ngốc này! Hai tay bao bên ngoài cao thấp lộng giúp Hiên Viên Chiến, trong lòng Lục Bất Phá thực sự lo lắng, sao cả nửa ngày mà Hiên Viên Chiến cũng không được. Theo lý thuyết lão xử nam bị gây sức ép như vậy đã sớm bị ép đi ra chứ. Mắt nhìn Hiên Viên Chiến, người kia so với vừa rồi hình như càng khó chịu hơn, Lục Bất Phá càng tăng nhanh động tác.

Hiên Viên Chiến cảm thấy thân thể của mình như sắp nổ tung, hắn đã từng học qua sinh lý học, biết tinh tử từ nơi này đi ra, nhưng hắn chưa từng phóng.

Nam nhân Mang Tà khi lấy tinh tử ra sẽ được tiêm một lại thuốc vào thận, loại thuốc này sẽ làm tăng sức sống cho tinh tử, sau đó uống một loại thuốc kí©h thí©ɧ a-đrê-na-lin, rồi dưới sự hỗ trợ của nhân viên phối hợp mà bắn ra tinh tử. Những động tác này sẽ cam đoan sự sống cho tinh tử, lại chắc chắn có thể lấy được toàn bộ tinh tử. Nếu gene có chỗ nào thiếu sẽ được can thiệp ngay, cho nên không chỉ du͙© vọиɠ của bọn họ bị ức chế, cũng làm cho bọn họ rất khó bắn tinh.

Hai tay đều mỏi nhừ, Hiên Viên Chiến vẫn không xuất ra, Lục Bất Phá mở cảm ứng đèn. Khi mắt nhìn thấy rõ, hắn lập tức bị kinh hách. “Hiên Viên Chiến! Ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi không ra được hay không?” Hiên Viên Chiến bị nghẹn đến độ xanh cả mặt, mạch máu toàn thân đều bị bạo đột. Thấy hắn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Hiên Viên Chiến đưa tay đem hắn kéo lại. Lục Bất Phá nằm úp sấp trên người hắn, bị hù ra một thân đầy mồ hôi. “Hiên Viên Chiến, ngươi không ra được phải không? Đến lúc này mà ngươi còn giả câm giả điếc cái gì!”

Hiên Viên Chiến tắt đèn, đem Lục Bất Phá ôm trước người, âm thanh dị thường khàn khàn mà nói: “Đừng động

đậy, một hồi, là tốt rồi.”

“Đã được vài cái một hồi rồi!” Lục Bất Phá giãy giụa đứng lên, lúc này hắn đã nhận ra điểm bất thường. Lại mở đèn, hắn nhìn về phía hạ thân Hiên Viên Chiến. Vốn là một tiểu đệ đệ xử nam bây giờ lại căng đến xanh tím, làm da đầu Lục Bất Phá run lên, hắn lần này hại vào yếu điểm của Hiên Viên Chiến rồi. Không chút nghĩ ngợi liền nằm úp sấp xuống, Lục Bất Phá cúi đầu ngậm lấy. Thân thể Hiên Viên Chiến đột nhiên chấn động, đưa tay túm Lục Bất Phá.

“Ngươi hảo hảo nằm yên đó cho ta!” Huy mở tay Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá ngẩng đầu rống giận. Hiên Viên Chiến nhìn trừng trừng hắn, tay bị đẩy ra dừng lại giữa không trung, Lục Bất Phá… khóc.

“Không cho phép lộn xộn! Từ giờ trở đi ngươi phải nghe lời ta!” Đem tay Hiên Viên Chiến đè lại một bên, Lục Bất Phá cúi đầu, hai tay nâng tiểu huynh đệ xanh tím, đầu lưỡi ngốc ngốc mà liếʍ lên “tiểu huynh đệ” không hề tiểu chút nào của Hiên Viên Chiến. Mặc kệ làm như thế có bao nhiêu khác người, Lục Bất Phá chỉ có một ý niệm trong đầu, Hiên Viên Chiến tuyệt đối không thể nghẹn tử.

“A a a…!”

Kí©h thí©ɧ quá lớn này thổi bay toàn bộ cảm giác của Hiên Viên Chiến, loại cảm giác này thậm chí còn làm cho hắn quên cả tự hỏi, quên luôn việc hắn phải chống lại những cảm xúc này. Phần eo không chịu sự không chế khẽ di động, thậm chí hắn còn có một loại mong muốn đè đầu Lục Bất Phá lại, một loại ý niệm đáng sợ muốn hắn ngậm vào sâu hơn.

Phòng trong tràn ngập tiếng thở dốc dày đặc, tiếng rên càng ngày càng nhiều, còn có tiếng ngậm nước chậc chậc. Hiên Viên Chiến đã sắp bị du͙© vọиɠ làm cho nổ tung, còn Lục Bất Phá thì bị hù dọa cho phát khóc, trong miệng toàn hương vị dịch của Hiên Viên Chiến và nước mắt của mình. Nếu hắn hại chết Hiên Viên Chiến, hắn sẽ đem mạng mình bồi đối phương, hắn không sợ chết. Không! Không được! Tuyệt đối không thể để cho Hiên Viên Chiến chết như vậy, hắn có thể chết trận, có thể bị xe đυ.ng chết, tuyệt đối không thể bị nghẹn chết, hắn không muốn Hiên Viên Chiến bị người khác cười nhạo.

Lại không biết qua bao lâu, Hiên Viên Chiến vẫn là không có dấu hiệu phun ra, tiếng thở dốc nghe vào trong tai Lục Bất Phá như tiếng tử thần báo tử. Ngồi chồm hỗm giữa hai chân Hiên Viên Chiến ngơ ngác mà nhìn cái kia giống như giây tiếp theo chắc chắn sẽ bị nổ rụng, Lục Bất Phá chưa bao giờ sợ hãi như thế.

“Hiên Viên Chiến, ngươi, kiên trì, kiên trì, ta nhất định, sẽ cứu ngươi.”

“Một hồi, thì tốt rồi.”

Hiên Viên Chiến muốn kéo Lục Bất Phá,

lại bị đối phương hất tay ra.

“Ngươi chờ ta!”

Cắn răng nhào xuống giường, Lục Bất Phá vọt vào toilet.

Ra giường dưới thân đã bị mồ hôi của Hiên Viên Chiến tẩm ướt, hắn cũng không rảnh đi trông nom chính mình có bị nghẹn chết hay không, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh những chuyện Lục Bất Phá vừa làm, đầy đầu đều là tay Lục Bất Phá, miệng Lục Bất Phá còn có đầu lưỡi Lục Bất Phá. Đây là một loại cảm giác như thế nào? Hắn hoàn toàn không rõ. Loại cảm giác này đã vượt qua sự khống chế của hắn.

Cửa phòng tắm bị người phá mở, Hiên Viên Chiến biết Lục Bất Phá đi ra. Hắn hy vọng du͙© vọиɠ của mình nhanh chóng lui về, hắn không muốn mình

làm Tiểu Phá sợ hãi, người kia, sẽ khóc.

Một lần nữa leo lên trên giường, cởϊ qυầи lót ra rồi ngồi giữa hai chân Hiên Viên Chiến, khóa ngồi trên thắt lưng hắn, rồi mới thoa thứ gì đó ẩm ẩm dính dính lên tiểu huynh đệ của hắn, mùi hương quen thuộc làm Hiên Viên Chiến

biết đây chính là “dầu ni an”, dùng để

tắm.

Ở trên tiểu đệ đệ của Hiên Viên Chiến bôi đầy dầu ni an, Lục Bất Phá lại dùng ngón tay bôi lên lối vào giữa đùi của mình. Hắn đè lại bả vai Hiên Viên Chiến, cắn răng nói: “Hiên Viên Chiến, mặc kệ lát nữa ngươi cảm thấy có bao nhiêu ghê tởm, bao nhiêu không chấp nhận, ngươi cũng không được phản kháng. Nếu ngươi không muốn chết, không muốn ta hận ngươi, ngươi liền kiên trì đến khi ra mới thôi cho ta.”

“Ân.” Không chút do dự mà đáp lại, Hiên Viên Chiến cầm cánh tay Lục Bất Phá, “Ta sẽ không bị nghẹn tử.”

Những lời này không những không làm cho Lục Bất Phá an lòng, ngược lại còn làm cho hắn sợ hãi hơn. Hắn mạnh lau nước mắt, bỏ tay Hiên Viên Chiến ra, tay trái chống trên vai Hiên Viên Chiến, tay phải đỡ lấy thứ cứng rắn của Hiên Viên Chiến, cố nhét vào động giữa hai chân mình.

“Tiểu Phá!”

“Ngươi ngoan ngoãn nằm xuống cho ta!”

Hiên Viên Chiến vừa muốn đứng lên đã bị Lục Bất Phá đẩy trở về.

“Tiểu Phá! Không được!”

“Ngươi nằm đó! Không được nhúc nhích!”

Trong lời nói cả Lục Bất Phá còn mang cả tiếng nức nở, Hiên Viên Chiến không dám di chuyển, hai tay của hắn gắt gao chế trụ thân thể Lục Bất Phá giúp hắn bảo trì cân bằng. Lục Bất Phá lập tức dùng hai tay nắm lấy cái kia, cố gắng đem nó lách vào người mình.

Nước mắt rớt ra, đau, rất đau, cứ như bị xé. So với cái loại đau đớn trong tiểu thuyết mẹ viết phải hơn gấp trăm lần, càng không cần bàn tới cái gì mà khoái với chả cảm chứ, mẹ căn bản là gạt người.

“Tiểu Phá, ta sẽ không chết, ngươi đứng lên.”

“Câm miệng! Còn dài dòng nữa ta sẽ đè bẹp ngươi!”

Mồ hôi lạnh che kín toàn thân, Lục Bất Phá thong thả làm cho Hiên Viên Chiến hoàn toàn tiến vào chính mình. Hắn đã toàn bộ ngồi vào, đau đến nói không ra lời. Hiên Viên Chiến không dám di chuyển, khi hắn hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Lục Bất Phá, hắn vuốt ve cơ thể đang căng cứng của Lục Bất Phá, giúp hắn thả lỏng. Hắn không hiểu Tiểu Phá tại sao muốn làm như thế, nhưng hắn không cảm giác ghê tởm hay biếи ŧɦái, mà chỉ tức giận, giận chính mình.

“Hiên Viên Chiến…” Lục Bất Phá suy yếu mà mở miệng, “Ngươi, đem ta, lật lại, ta không, còn sức.”

Hiên Viên Chiến ôm lấy hắn, phần eo lật mạnh một cái, đem hắn trở mình

đặt dưới thân. Động tác vừa rồi, đυ.ng

tới chỗ đau của Lục Bất Phá, hắn cắn chặt môi, đem tiếng hô đau hô nuốt trở vào. Chờ cơn đau đi qua, hắn nói: “Hiên Viên Chiến, ngươi di chuyển, di chuyển tiến lên.”

Hiên Viên Chiến nghe lời chậm rãi di chuyển, càng thêm cảm giác kỳ diệu nhanh chóng chôn vùi hắn. Hai mắt tỏa sáng, ôm chặt Lục Bất Phá.

“Ư ư ư…” Cắn cánh tay Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá chịu đau, hai chân vô lực quấn quanh eo Hiên Viên Chiến, theo từng động tác của hắn mà lay động. Mẹ, tiểu thụ, một chút cũng không dễ làm. Ngươi thế mà muốn cho ta làm tiểu thụ, ta, khinh bỉ ngươi.

“Ư ư ư… A!”

Nhiệt khí phun trên lỗ tai Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến thở dốc giống như mãnh thú trong rừng. Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, tiến kêu rên đau đớn của Lục Bất Phá lại hỗ loạn một loại hương vị kí©h thí©ɧ người khác. Hiên Viên Chiến không chỉ có thở dốc nếu như mãnh thú, động tác cũng trở nên như dã thú mà đẩy đưa.