Chương 104

“Chắc bây giờ Thượng Quan thảm lắm a.” Trong phòng, Lục Bất Phá lo lắng hỏi người bên cạnh.

“Thể chất hắn không kém như vậy.” Hiên Viên Chiến không cho là đúng.

“Cái đó và thể chất kém có liên quan gì với nhau! Chẳng lẽ thể chất của ta rất kém hả?” Lục Bất Phá trừng mắt, Hiên Viên Chiến lập tức ngậm miệng.

Ở trong phòng lo lắng mà đợi nửa ngày, Lục Bất Phá nhịn không được muốn nhìn Thượng Quan Nông, lại sợ thấy hình ảnh cấm “Trẻ em”. Cứ thế mà đợi hơn 1 tiếng, Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long tới gọi cửa. Sắc mặt hai người hồng hào, nhìn khỏe mạnh vô cùng.

Vừa tiến vào phòng, Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long hiếm khi lại lộ ra sự lúng túng. Câu đầu tiên của Lục Bất Phá chính là: “Nếu ta không gõ cửa, các ngươi tính làm Thượng Quan chết mới bỏ qua phải không?”

“Tiểu Phá, chúng ta có chuyện muốn nói với Chiến.” Tư Không Vô Nghiệp né tránh cái trừng giận dữ từ Lục Bất Phá, Âu Dương Long thì nói: “Thượng Quan muốn gặp ngươi.”

“Ta đi tìm hắn.” Lục Bất Phá nhanh nhẹn xuống giường.

Hắn vừa đi, Tư Không Vô Nghiệp lẫn Âu Dương Long đều nhẹ nhàng thở ra. Đảo mắt liền vứt cái gọi là xấu hổ ra sau đầu, hai người vọt tới vây bên giường, Hiên Viên Chiến nhanh chóng hướng bên kia giường xê dịch, nửa mi tâm nhăn lại.

Tư Không Vô Nghiệp đè ép đi lên: “Chiến, bạn bè mà thế đó hả, chuyện tốt đẹp vậy mà giấu chúng ta lâu thế đó.”

Âu Dương Long đảo qua bên kia giường ngăn chặn đường lui của Hiên Viên Chiến, âm trầm nói: “Chúng ta có nhiều chỗ muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi phải nói, không nói cũng phải nói!”

Hiên Viên Chiến bất cần mở miệng: “Là do các ngươi ngốc.”

“Hiên Viên Chiến!”

Hai người đồng thời bổ nhào vào trên người Hiên Viên Chiến, đè mạnh xuống, Tư Không Vô Nghiệp hung tợn hỏi: “Nói cho chúng ta biết, làm thế nào để Nông không bị chảy máu.”

Âu Dương Long tiếp lời: “Làm sao mới khiến hắn thoải mái.”

Tư Không Vô Nghiệp tiếp tục: “Có phải cần làm những chuyện khác hay không?”

Âu Dương Long: “Sau khi làm xong, lúc tắm rửa cần chú ý những điểm nào?”

Tư Không Vô Nghiệp hỏi ra chuyện hai người để ý nhất: “Mỗi lần chỉ có thể làm một lần thôi hả?”

Một con mắt của Hiên Viên Chiến trầm xuống: “Đó là chuyện của các ngươi, tự mình mày mò đi.”

“Ngươi làm thí nghiệm trên người Tiểu Phá rồi hả.” Tư Không Vô Nghiệp giẫm lên địa lôi rồi. Hiên Viên Chiến bùng nổ, đem hai người đá văng ra, bóp cổ Tư Không Vô Nghiệp rống giận: “Tiểu Phá là của ta! Hắn chỉ có thể cùng ta làm!”

“Buông, tay… Ta sắp, chết rồi…” Hai mắt Tư Không Vô Nghiệp có xu thế trợn trắng.

Âu Dương Long ở một bên khoanh tay đứng nhìn: “Ngu ngốc.”



“Thượng Quan, ta vào nha.”

“Cửa mở.”

Hé cửa ra, Lục Bất Phá lo sợ bất an bước nhanh vào, nghe tiếng Thượng Quang hắn thầm nghĩ chắc người bên trong không sao. Nào ngờ lúc nhìn thấy người nằm trên giường, hắn hít một hơi lãnh khí: “Thượng Quan!” Lập tức nhào tới trên giường.

Trong khi Lục Bất Phá khϊếp sợ, Thượng Quan Nông chỉ cười nhẹ mà nói: “Ta không sao, Tiểu Phá.”

“Ngươi như thế mà nói là không sao hả?” Lục Bất Phá cao thấp chỉ chỉ Thượng Quan Nông, tức giận mắng, “Hai tên khốn khϊếp đó! Sớm nên biết bọn họ cầm thú như thế.”

Thượng Quan Nông cười ra tiếng, bởi vậy mà động tới chỗ tổn thương dưới hạ thân, hắn nhíu nhíu mày. Lục Bất Phá lại tự trách, lại đau lòng, nhẹ nhàng cầm tay Thượng Quan Nông, âm thanh mang giọng mũi nói: “Xin lỗi, Thượng Quan, đều là ta không tốt. Là ta hại ngươi bị bọn họ biến thành thảm như thế.”

Thượng Quan Nông nằm nghiêng người, sắc mặt trắng bệch suy yếu nhưng lộ ra nụ cười ngọt ngào thản nhiên: “Sao lại nói như vậy? Tiểu Phá, có lẽ hiện tại nhìn ta hơi thảm, nhưng trước kia ta chưa từng thể nghiệm loại cảm giác này. Giống như tiến nhập vào một thế giới kỳ ảo, đầu óc trống rỗng, nhưng lại tinh tường nhớ rõ tất cả, cái loại cảm giác bức điên người, nhưng do dự không muốn bỏ.”

Lục Bất Phá cầm ly ca-cao trên tủ đầu giường do hai người kia pha lúc nãy qua, nâng Thượng Quan Nông dậy đút hắn uống. Thượng Quan Nông cũng không cự tuyệt, đưa tay đỡ lấy cái ly. Cẩn thận không đυ.ng trúng chỗ bầm tím trên tay Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta sẽ quay lại ngay.”

“Được.”

Chạy như bay đến phòng chăm sóc con mình, bởi vì nơi đó có bác sĩ. Thấy nét mặt hắn lo lắng, các bác sĩ và y tá trong phòng liền hoảng sợ.

“Ta cần một loại thuốc trị thương có tác dụng nhanh, nhưng không đau.” Liếc nhìn con trai một cái, Lục Bất Phá vội la lên.

“Mang Tang Tử tiên sinh ngài bị thương?!” Bác sĩ kinh hãi.

“Hiên Viên Chiến bị trĩ.” Lục Bất Phá không chút nghĩ ngợi mà nói.

Trên mặt bác sĩ và y tá hiện ra biểu tình khai sáng, bác sĩ nhanh chóng nói: “Xin Mang Tang Tử tiên sinh chờ.” Rồi chạy ra khỏi phòng.

Đợi khoảng chừng 5 phút, bác sĩ trở lại, cầm trong tay hộp thuốc, trực tiếp đưa cho Lục Bất Phá: “Đây là các loại thuốc đặc trị dành cho bệnh đó.”

“Cám ơn.” Ôm lấy hộp thuốc, Lục Bất chạy nhanh như gió.

“Thì ra Hiên Viên thượng tá có trĩ a.” Bác sĩ xúc động nói. Đội trưởng đội đặc nhiệm dũng mãnh của bọn họ lại mang loại bệnh khó nói này, thật khiến cho người ta tiếc hận.

Chạy về phòng Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá khóa trái cửa. Đi đến bên giường, hắn để hộp thuốc lên tủ đầu giường, thở hổn hển nói: “Thượng Quan, nhất định là bọn họ chưa xức thuốc cho ngươi, ta giúp ngươi, nếu không xức thuốc, sẽ bị đau rất lâu, hơn nữa còn ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.”

Thượng Quan Nông xấu hổ, hắn khẽ cười cười: “Đã làm phiền ngươi, Tiểu Phá.”

“Lần sau còn khách khí thế nữa, ta giận đó.” Vừa nghe liền biết hai tên khốn khϊếp đó không xức thuốc cho Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá tức muốn nổ phổi.

Giúp Thượng Quan Nông trở người, Lục Bất Phá kéo mền xuống, cẩn thận cởϊ qυầи ngủ Thượng Quan Nông ra. Theo động tác của hắn, nhiều vết đỏ sẫm trong qυầи ɭóŧ của Thượng Quan Nông dần xuất hiện, Lục Bất Phá phẫn nộ.

“Cơ thể ta khó coi quá.” Thượng Quan Nông thản nhiên nói, những lời này làm trong lòng Lục Bất Phá khó chịu cực kỳ. Tất nhiên hắn nhìn thấy chỗ không trọn vẹn kia.

Thấy vết sẹo đó, cái mũi Lục Bất Phá cay xè. Hắn nghèn nghẹn nói: “Chỉ mình ngươi nghĩ như thế thôi. Nếu có khó coi thì ngươi sẽ không bị hai cái tên khốn nạn đó biến thành cái dạng này. Chắc ngươi không biết chứ, nhiều khi nhìn ngươi cười thôi mà nước miếng của ta chảy đầy đất.”

“A…” Thượng Quan Nông nở nụ cười, trong mắt đầy cảm kích, vì sự săn sóc của Tiểu Phá.

“Ta không nói xạo, là thật đó. Nếu Thượng Quan sinh ra ở trái đất, ngươi chắc chắn sẽ là một siêu sao quốc tế. Ta sẽ là fan não tàn của ngươi, trong phòng dán kín áp phích đều là hình ngươi.” Lục Bất Phá nói như thiệt, nhẹ nhàng mở hai cánh mông Thượng Quan Nông ra. Khi nhìn thấy chỗ đó còn đang chảy máu, chân mày nhíu chặt.

“Ta đi lấy khăn tắm.” Kéo mền lên che cho Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá chạy vào phòng tắm, thấm ướt khăn. Rất nhanh liền trở về, xốc mền lên, hắn nhẹ nhàng lau qua chỗ tổn thương cho Thượng Quan nông, rồi lấy một tuýp thuốc trong hộp ra đọc sơ hướng dẫn sử dụng, mở nắp, quết ra tay.

“Thượng Quan, hơi đau một chút, ngươi nhịn một lát.”

“Không sao.”

Thật cẩn thận bôi thuốc cho Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá chẳng hề cảm thấy thẹn thùng hoặc xấu hổ, chỉ có phẫn nộ và phẫn nộ. Trên hai cánh mông Thượng Quan Nông đều là dấu tay tím hồng, trên đùi cũng có. Mà hắn chính là đồng lõa trợ Trụ vi ngược, hắn thật hổ thẹn với người bạn tốt duy nhất này.

Nhận ra Lục Bất Phá tự trách, Thượng Quan Nông lên tiếng: “Tiểu Phá, lúc đầu ta còn khó hiểu, tại sao ngươi lại nguyện ý làm chuyện thống khổ này với Chiến. Nhưng sau đó, ta đã hiểu. Nếu không nhờ có ngươi, ta vĩnh viễn không có cơ hội thể nghiệm cảm giác đê mê này.”

“Thượng Quan, ngươi đừng có nói tốt cho bọn họ. Hai người đó đúng là cầm thú còn không bằng! Cho dù là lần đầu tiên ta cường bạo Hiên Viên Chiến, hắn cũng chưa đem ta biến thành thê thảm như vậy.” Lục Bất Phá tức ra mặt.

“Cường bạo?” Thượng Quan Nông cực kỳ kinh ngạc, đang muốn hỏi, thì phía sau truyền đến cơn đau, làm hắn khó kềm được nhỏ tiếng hô đau.

Để phân tán lực chú ý của Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá hiến ra bí sử giữa hắn và Hiên Viên Chiến. “Chính là đêm hôm Pha-ra-ông tới thăm đó. Hắn nói đàn ông Mang Tà không thể cứng lên, để dành tốp t*ng trùng đầu tiên cho vợ tương lai của mình sinh con. Trong cơn tức giận, ta làm hắn cương lên. Hậu quả là mông ta nở hoa. Nhưng đành chịu chứ làm sao giờ. Hắn tính tự nghẹn đến chết luôn, ta đành anh dũng hy sinh bản thân. Đây chính là chuyện khiến ta buồn bực nhất trong cuộc đời này. Sau đó 2 chúng ta ở cùng 1 chỗ. Hắn đã làm mông ta nở hoa, nếu còn dám kết hôn, ta nhất định sẽ thiến hắn!”

Thượng Quan Nông nghe thấy kinh ngạc cực kỳ, quên luôn đau, hỏi: “Đó là cái gì? Tại sao hai người làm như vậy sẽ có loại cảm giác này?”

Lục Bất Phá cười một tiếng, tiến đến bên tai hắn nói: “Đó gọi là make love, là hành động nguyên thủy, bản năng nhất của nhân loại.” Rồi hắn oán hận nói: “Đều là do Liên bang quá biếи ŧɦái. Bản năng sinh lý lại dùng thuốc không chế làm đàn ông tươi sống bị nghẹn chết. Sau khi trở về ta phải đàm phán với họ về vấn đề này. Bản năng của nhân loại phải được chỉ dẫn đàng hoàng, chứ không phải quản thúc như thế.”

Đột nhiên ánh mắt Thượng Quan Nông lóe lóe, hỏi: “Mỗi lần đều như thế sao? Thân thể vượt khỏi tầm khống chế của mình, muốn lớn tiếng la lên.”

“Đó còn phải xem đối tượng là ai. Giống như Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long như vậy là không được, bọn họ quá dã man. Đối tượng đủ tư cách sẽ không để ngươi thảm như vậy, càng không làm ngươi bị thương.” Vừa lúc xức thuốc xong, Lục Bất Phá lau tay, giúp Thượng Quan Nông mặc quần, đắp mền.

Sau khi bôi thuốc, Thượng Quan Nông cảm thấy tốt hơn trước nhiều, lật người lại, nhìn thấy Lục Bất Phá tức giận, kéo nhẹ tay để hắn ngồi xuống. Ngồi ở bên giường, Lục Bất Phá rầu rĩ lấy thuốc tan máu bầm, kéo tay áo Thượng Quan Nông lên, xoa thuốc.

“Tiểu Phá.” Đè lại tay Lục Bất Phá, Thượng Quan Nông thản nhiên cười, cười hạnh phúc, “Ta muốn cám ơn ngươi, chân thành cảm ơn, là xuất phát từ nội tâm. Khiến ta cảm thất hạnh phúc không gì sánh bằng, bị thương chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Điều này chỉ nói lên rằng cả 3 chúng ta đều không có kinh nghiệm. Ta nghĩ sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”

“Còn nữa hả?!” Lục Bất Phá trợn tròn mắt nhìn, “Hai tên không chút nào dịu dàng kia, ngươi nên sớm đá bọn họ đi. Điều kiện của ngươi tốt như thế, chỉ cần ngươi gật đầu, sẽ có vô số người bổ nhào vào xếp hàng để ngươi chọn.”

Thượng Quan Nông cười nhẹ ra tiếng, lắc đầu: “Ngươi nói như vậy ta rất hổ thẹn. Tiểu Phá, đây là chuyện riêng mà.”

Lục Bất Phá gật gật đầu: “Đương nhiên. Đây là chuyện tư mật. Nếu Thượng Quan không phải là tri kỷ của ta, tuyệt đối ta sẽ không nói cho ngươi biết, lại càng không cùng ngươi thảo luận loại sự tình này.”

“Tri kỷ?”

“Đó là bạn thân cực thân luôn, là người bạn có mối quan hệ mật thiết. Đương nhiên, ta không có cách nào hành động mật thiết với ngươi được, chân ta ngắn quá.”

Lời Lục Bất Phá nói làm Thượng Quan Nông rất kích động, hắn nắm chặt tay Lục Bất Phá trịnh trọngnói: “Tiểu Phá cũng là tri kỷ của ta, khác với Vô Nghiệp và Long.”

Lục Bất Phá bĩu môi: “Phải khác chứ, ta và Thượng Quan sao có thể làm thế này rồi thế kia được chứ.”

Trong mắt Thượng Quan Nông chợt hiện lên do dự, hắn liếʍ liếʍ môi, hỏi: “Tiểu Phá, ta cùng Vô Nghiệp và Long, cả ba người cùng làm chuyện này, có thể hơi lạ không.”

“Sao lại thế được.” Lục Bất Phá không chút chột dạ, lẽ thẳng khí hùng mà nói, “Loại chuyện này chỉ có thể làm cùng với người mình thân nhất, không giới hạn số lượng, quyết định bởi lực chịu đựng giữa hai phía. Trước mắt xem ra Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long ở chung tương đối tốt, cũng không ngại.”

Thượng Quan Nông thả lỏng mà cười: “Vậy thì tốt rồi. Ta cứ bất an, cứ cảm thấy loại chuyện riêng tư này chỉ có thể làm với 1 người.”

Lục Bất Phá nói xin lỗi ngàn lần trong lòng, thật cẩn thận hỏi: “Thượng Quan, ngươi để ý sao? Cùng hai người bọn họ.”

Thượng Quan Nông lập tức lắc đầu: “Không, một chút cũng không. Điều ta sợ nhất là phải chọn 1 trong 2 người. Nếu làm như vậy, ta sẽ khó xử. Hai người bọn họ đối với ta đều có ý nghĩa giống nhau.”

“Thượng Quan, ngươi… thích bọn họ sao?” Sao Lục Bất Phá cứ có ảo giác mình đẩy Thượng Quan Nông vào hố lửa vầy nè.

“Đương nhiên thích.” Thượng Quan Nông trả lời rõ ràng, “Bọn họ là hai người bạn quan trọng nhất của ta.”

Lục Bất Phá còn tính nói cái gì, lại ngậm miệng, chỉ gật đầu: “Kỹ thuật cả hai kém quá, ngươi đừng làm với bọn họ nữa. Lần này là bất đắc dĩ, nếu không thế sao ta để cho ngươi làm chứ.”

Trong mắt Thượng Quan Nông hiện lên mất mát, một lát sau, hắn cười gật gật đầu: “Ta đã biết.”

Có người gõ cửa, chưa ai lên tiếng, liền tự tiện mở cửa vào. Lục Bất Phá quay đầu, nhìn thấy là hai người kia, hắn lập tức nổi xung, đứng lên đen mặt quát: “Hai người các ngươi giỏi lắm mà, ăn xong quệt mỏ bỏ đi. Cả người Thượng Quan đều bị thương mà các ngươi chẳng quan tâm? Hắn chảy máu! Các ngươi cũng chả biết bôi thuốc cho hắn sao!”

“Tiểu Phá.” Thượng Quan Nông giãy giụa muốn kéo hắn ngồi xuống, Lục Bất Phá đỡ hắn nằm lại.

“Nếu vết thương chỗ đó không nhanh chóng chữa trị, về sau thân thể Thượng Quan sẽ bị ảnh hưởng rất xấu, còn biến thành bệnh mãn tính! Thượng Quan hy sinh chính mình cứu các ngươi, mà cả hai chỉ lo hưởng thụ, mặc kệ Thượng Quan chết sống, ta nhìn nhằm người mà! Từ đầu đến cuối Thượng Quan chưa hề thốt ra một lời oán trách, nhưng nhìn điều các ngươi làm thật khiến tâm ta lạnh thấu. Từ bây giờ không cho phép hai người gặp mặt Thượng Quan.”[Gà mẹ xù lông rồi.|||]

Hai người cao hơn Lục Bất Phá rất nhiều lại ngoan ngoãn cúi đầu nghe hắn giáo huấn, thẳng đến khi nghe thấy câu cuối cùng, bọn ho ngẩng đầu, hàm dưới căng chặt.

Tư Không Vô Nghiệp khàn khàn nói: “Tiểu Phá, ngươi dạy rất đúng, là chúng ta rất sơ xuất. Chúng ta cam đoan sau này sẽ không làm cho Nông bị thương. Nhưng là ta và Long sẽ không rời khỏi Nông, chúng ta muốn làm bạn bên hắn cả đời.”

“Vô Nghiệp, Long…” Trong mắt đều là những giọt lệ cảm động.

Âu Dương Long âm trầm mở miệng: “Không ai có thể mang ngươi đi khỏi Chiến, đồng dạng không ai có thể đem được Nông từ bên chúng ta đi. Ngươi thuộc về Chiến, Nông thuộc về chúng ta. Chúng ta sẽ nỗ lực học hỏi, cam đoan không làm Nông bị thương, khiến hắn thật thoải mái.”

Lục Bất Phá suýt nữa cười phá lên, hắn cố nén, đanh mặt nói: “Các ngươi có thể bảo đảm sẽ thuyết phục được người nhà của mình sao? Hiến pháp Liên bang có quy định, người độc thân tới độ tuổi nhất định phải kết hôn, trừ khi thân thể thiếu hụt trên 30%. Theo ta biết bộ phận trên cơ thể các ngươi bị hư không nhiều lắm a.”

Tư Không Vô Nghiệp nhếch môi cười: “Hiến pháp Liên bang có quy định, nam nữ song phương lựa chọn lẫn nhau, hai bên đều thấy được mới kết hôn. Mà điều kiện tiên quyết để kết hôn chính là ‘Lựa chọn lẫn nhau’. Đầu tiên, ta sẽ không lựa chọn một người phụ nữ nào, tiếp theo, ta sẽ không để cho bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội chọn mình.”

Hàn quang trong mắt Âu Dương Long lộ ra đủ đem Lục Bất Phá đông cứng: “Ta sẽ rất thưởng thức người phụ nữ có đủ dũng khí chọn ta.”

Lục Bất Phá khinh thường bĩu môi: “Nói cho sướиɠ miệng thì ai mà nói không được. Kết quả mới có thể chứng mình hết thảy. Nếu các ngươi làm Thượng Quan thương tâm, thì đều là kẻ thù của ta, ta sẽ bảo Quang Vinh bẻ xương các ngươi.”

“Chúng ta hoan nghênh Mang Tang Tử tiên sinh tùy thời kiểm tra.” Tư Không Vô Nghiệp cười tự tin. Lục Bất Phá nghiêng người vỗ vỗ hộp thuốc trên tủ đầu giường: “Trước khi miệng vết thương lành hẳn các ngươi không được phép làm bậy. Mỗi ngày giúp Thượng Quan bôi thuốc, số lần thì dựa theo tờ hướng dẫn á. Với lại mấy ngày này chỉ để Thượng Quang ăn đồ dễ tiêu hóa.”

“Chúng ta nhớ kỹ.” Hai người nghe lời mà gật đầu.

Lục Bất Phá nhìn về phía Thượng Quan Nông: “Thượng Quan, ta đi về trước, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, tốt nhất là ngủ một giấc đi. Ta lại đến thăm ngươi sau.”

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.”

Quay đầu, hung tợn rống một câu: “Chiếu cố cho tốt vào. Để hắn ngủ đó!”

“Xin Mang Tang Tử tiên sinh yên tâm.” Tư Không Vô Nghiệp chào thoe nghi thức quân đội.

“Hừ!” Lo lắng nhìn thoáng qua Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá mới rời đi.

Vừa đóng cửa lại, hắn liền che miệng cười ha hả. Có một người đứng ở ngoài cửa chờ hắn. Liền bổ nhào vào trong lòng người ra, áp lực nói: “Hiên Viên Chiến, mau dẫn ta đi, ta nhịn cười sắp nội thương luônn rồi.”

Ôm lấy Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến mang hắn trở về trở về phòng. Oa trong lòng Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá cười dị thường man rợ. Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Thượng Quan Nông biết, kỳ thật Thương Quna đã sớm yêu hai cái tên ngu ngốc kia. Đương nhiên, hắn càng không thèm nói cho hai tên ngốc kia biết. Thượng Quan tốt như vậy, cứ để hai người kia xách gói theo đuổi đi.

“Hiên Viên Chiến, đúng là ngươi tốt nhất.” Tiến vào phòng bệnh, vẫn chưa ngưng cười, Lục Bất Phá ôm sát lấy cổ Hiên Viên Chiến nói. Đột nhiên hai cánh tay Hiên Viên Chiến ôm lấy thắt lưng hắn siết chặt. Lục Bất Phá hôn cái “Chụt” rõ to lên mặt Hiên Viên Chiến: “Có thể gặp được ngươi, thật quá tốt.”

“Tiểu Phá.” Khàn khàn.

“Thời gian cũng đủ, có muốn tới một lần không?”

“AH!”

Sau này Thượng Quan sẽ rất vất vả, vô cùng vất vả… Thượng Quan, ta sẽ luôn cầu chúc cho ngươi được hạnh phúc, ta tin ngươi sẽ hạnh phúc hơn cả ta, bởi vì hai người họ rất yêu ngươi. Chuyện đứa nhỏ, ta nhất định sẽ thay ngươi nghĩ biện pháp.

Hiên Viên Chiến đang cởϊ áσ cho hắn, Lục Bất Phá mãi bận gặm cái môi người ta: “Thượng Quan có tận hai người yêu, cho nên ngươi phải yêu ta nhiều hơn đó.”

“Đó là hai thằng ngốc.”

“Ngươi yêu ta không?”

“Ta là của ngươi. Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!”

“Ahhh… Ta thèm vào, sẽ, ư ư… Mông, nở hoa…”



Nhìn trừng trừng chỗ bị tổn thương của Thượng Quan Nông, sắc mặt

Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long kém vô cùng, là tự trách và thống hận bản thân. Khó trách Lục Bất Phá lại mắng bọn họ xối xả, tự bọn họ còn chửi mình nặng hơn.

“Nông, xin lỗi.” Âu Dương Long muốn cho mình cái bạt tai.

Kéo quần lên, Thượng Quan Nông cầm tay hai người, cố ý nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ các ngươi hy vọng làm chuyện này với người khác?”

“Đương nhiên không phải!” Hai người gầm nhẹ, “Chỉ có ngươi mới có thể!”

Thượng Quan Nông nở nụ cười: “Nếu các ngươi không tìm ta, ta sẽ rất thất vọng, sẽ cảm thấy bản thân thật thất bại.”

“Nông…” Hai người cầm ngược lại tay Thượng Quan Nông, lòng tràn đầy cảm xúc không tên.

“Sẽ mau lành mà.” Hai tròng mắt Thượng Quan Nông nhuộm lên một tầng mông lung, “Có lẽ sắp tới ta vẫn bị thương, nhưng chúng ta có thêm kinh nghiệm mới, càng ngày càng tốt hơn. Tuy rằng chuyện đó làm ta không khống chế được, làm ta luống cuống, nhưng đồng thời làm ta cảm thấy như mình được trở về thời thơ ấu. Các ngươi đều thuộc về ta, là hoàn toàn của riêng ta.”

“Nông!” Hai người kích động cực kỳ, “Chúng ta còn tưởng ngươi không tình nguyện.”

“Còn các ngươi? Sẽ cảm thấy ghê tởm sao?”

“Nông!” Hai người mất hứng, “Chuyện tốt đẹp như thế, sao ghê tởm được chứ!”

“Ta an tâm rồi.”

Âu Dương Long khắc chế không được hôn lên môi Thượng Quan Nông, bọn họ đã bức cung được rất nhiều “Tình báo”, còn viết bút ký, nhất định sẽ không làm Nông bị thương!

“Ưm…” Một tiếng rêи ɾỉ này làm cho Âu Dương Long nhanh chóng thối lui, vạn nhất lại không nín được thì xong luôn. Hắn vừa rời đi, Tư Không Vô Nghiệp bổ nhào lên, dịu dàng hôn Thượng Quan Nông.

Đứa nhỏ, hôn nhân, đều không cần. Nông là quan trọng nhất. Hắn có thể không có con, nhưng thiếu Nông thì không được. Ngoại trừ tên kia. Nông chỉ có thể cùng hắn làm!

“Vô Nghiệp, chú ý một chút.” Âu Dương Long nhắc nhở tên còn chưa chịu lui lại.

Lại hôn một ngụm, Tư Không Vô Nghiệp quyến luyến thối lui, vạn nhất lại không nín được thì thảm.

Mặt tái nhợt nhưng vươn chút nét hồng, Thượng Quan Nông thở gấp nhìn hai người, nói: “Ta sẽ khỏi nhanh mà.”

Hai người đồng thời nuốt nước miếng, đồng thời đứng dậy chạy vội vào phòng tắm. Khi nghe được tiếng đóng cửa nặng nề, ý cười trên mặt Thượng Quan Nông biến mất vô tung. Vô Nghiệp và Long đã 36 tuổi, gia tộc Thượng Quan kết thúc trong tay hắn, thế nên hắn không thể để gia tộc Tư Không và gia tộc Âu Dương cùng hủy trên tay hắn. Hắn muốn nhớ kỹ những ngày cùng Vô Nghiệp và Long một chỗ.[Ức hự hự, anh nghĩ cái quỷ gì thế này.]