Vị chua lan truyền vào trong miệng khiến gương mặt tuấn tú của Tiêu Hành nhăn lại, ánh mắt hắn đầy vẻ lên án nhìn Tô Lãm Nguyệt: “Gạt người!”
Tô Lãm Nguyệt nhịn không được bật cười ra tiếng.
“Ngươi tên là gì?” Tìm một chỗ sạch sẽ, Tô Lãm Nguyệt vừa kiểm tra vết thương cho Tiêu Hành vừa băng bó lại vừa hỏi thăm tình hình của hắn.
Tiêu Hành suy nghĩ một hồi lâu, cười ngọt ngào nói: “A Hành, tỷ tỷ, ta tên là A Hành.”
Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, nàng chỉ cảm thấy có chút đau đầu, có một Tiểu nãi bao là đủ rồi, mặc kệ kiếp trước, hay là kiếp này, nàng cũng không muốn có thêm một đệ đệ vừa nhìn đã lớn hơn nàng, lại còn cao hơn một thước tám thế này.
“Ta không phải tỷ tỷ của ngươi.”
“Nhưng...” Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào Tiểu nãi bao, giống như đang hỏi tại sao thằng nhóc này có thể gọi nàng là tỷ tỷ, còn hắn lại không thể.
Tiểu nãi bao đang nhe răng trợn mắt, nếu không phải vừa rồi người này cứu hắn và tỷ tỷ, hiện tại hắn đã nhào tới cắn chết người muốn cướp tỷ tỷ của hắn.
“Nó là đệ đệ của ta, nhưng ngươi không phải.” Tô Lãm Nguyệt nói.
Miệng Tiêu Hành cứng lại, đầu rũ xuống, ngay cả lỗ tai tựa hồ cũng rũ, giống như một chú chó bị người ta vứt bỏ, thật sự đáng thương.
Tô Lãm Nguyệt: “...”
“Ta là Tô Lãm Nguyệt, ngươi có thể gọi tên ta.” Thôi vậy, nói thế nào đối phương coi như là ân nhân cứu mạng mình, nàng có thể thật sự mặc kệ vứt bỏ sao?
Tiêu Hành lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Lãm Nguyệt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt.”
Tô Lãm Nguyệt mỉm cười nhắc nhở: “Tô Lãm Nguyệt, đến đây, đọc theo ta, Tô! Lãm! Nguyệt!”
Tiêu Hành nhếch miệng cười, gọi còn ngọt ngào hơn vừa rồi: “Nguyệt Nguyệt.”
Tô Lãm Nguyệt: “...”
Trong lòng nàng lại mặc niệm vài chữ ân nhân cứu mạng, mới nhịn được xúc động muốn đâm một đao vào vết thương trên bụng Tiêu Hành.
“Vậy họ của ngươi là gì?” Sau khi giúp hắn băng bó vết thương, nàng hỏi lại.
Nhưng lần này, một hồi lâu Tiêu Hành vẫn không trả lời được, còn vì không nhớ ra được mà bất giác đấm vào đầu mình: “Nguyệt Nguyệt đầu ta đau, đau quá.”
Tô Lãm Nguyệt thở dài một hơi, kéo lấy cánh tay hắn đang liên tục đánh đầu mình: “Vậy chúng ta đừng suy nghĩ nữa, không suy nghĩ thì sẽ không đau.”
Tình huống này, e rằng máu bầm trong não đã nghiêm trọng hơn, trực tiếp dẫn tới mất trí nhớ, nhưng trong không gian tùy thân của nàng cũng không có thuốc thích hợp, cho dù có thuốc, nhưng dựa vào tình trạng của hắn hiện tại, e rằng trong thời gian ngắn không thể khỏi lại ngay được, trước mắt chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.
Nhưng mà chắc chắn rằng từ nay về sau nàng sẽ phải bầu bạn đồng hành cùng với người nam nhân tên A Hành này.
Trên người Tô Lãm Nguyệt cũng bị thương nhưng cũng không nặng lắm, sau khi thoa thuốc sơ qua, nàng bắt đầu chia thức ăn, lần này Tiêu Hành cũng có phần.
Tiêu Hành rất vui vẻ, lúc này hắn cũng thật sự rất đói, cho nên khi ăn cũng vồ vập như hổ đói, nhưng có lẽ vì hắn trông quá mức đẹp đẽ, vì vậy cho dù hắn ăn ngấu nghiến vẫn không cảm thấy khó coi.
“Nguyệt Nguyệt, cái này ngọt ngọt, rất ngon!” Hắn vừa ăn bánh mì bơ sữa, vừa cười nói với Tô Lãm Nguyệt.
Tô Lãm Nguyệt dường như có thể nhìn thấy những vì sao sáng lấp lánh trong mắt hắn, xem ra hắn thật sự rất thích.
Nhưng mà có thích cũng không thích được bao lâu…
Tô Lãm Nguyệt nhìn chỗ đồ ăn càng ngày càng ít đi trong không gian tùy thân, nàng không nhịn được mà thở dài.
Từ nơi đây đến huyện Vĩnh Tiêu ít nhất mười ngày, vốn dĩ chỗ đồ ăn trong không gian này, nàng và Tiểu nãi bao ăn uống tiết kiệm miễn cưỡng đủ cho họ chống đỡ đến huyện Vĩnh Tiêu, nhưng bây giờ lại có thêm một người, còn là người ăn nhiều, chắc chắn không chống đỡ nổi.
Nếu còn không nhanh chóng kiếm tiền, ba người bọn họ nhất định sẽ đói.
Tô Lãm Nguyệt vừa ăn bánh mì, vừa dùng ý niệm tiến vào siêu thị.
Máy quét giá có thể lấy ra khỏi siêu thị, vì vậy nàng trực tiếp lấy máy quét giá ra bắt đầu quét chỗ đồ dùng của mình, nàng nghĩ những đồ dùng trong nhà này tuy là đồ cũ nhưng ít nhất cũng có thể bán được vài nghìn tệ, suy cho cùng chỗ đồ dùng này cộng lại cũng có hai ba vạn tệ, trong đó còn có một cái tủ lạnh cỡ lớn gần sáu nghìn tệ.
Nàng vừa nghĩ như vậy, nhưng không lâu sau đó, thực tế đã giáng cho nàng một cú tát thật mạnh.
Bếp điện từ giá gốc 1599 tệ, sau khấu hao còn 1.6 tệ.
Lò vi sóng giá gốc 1299 tệ, sau khấu hao còn 1.3 tệ.
Lò nướng bánh mì giá gốc 199 tệ, sau khấu hao còn 2 hào.
…
Ngay cả chiếc tủ lạnh lớn có giá gốc 5999 tệ kia, sau khi khấu hao cũng không thoát khỏi, nó chỉ còn 6 tệ?